Ngày Bình Thường Của Nam Thần Và Mèo

Ngày Bình Thường Của Nam Thần Và Mèo - Chương 19




91. Nhật kí của nhân viên quản lí.



Tiểu Lam bắt đầu học nói chuyện, chúng tôi nói gì thì cậu ấy bắt chước lại theo cái ấy, năng lực học tập của cậu ấy quá mạnh mẽ khiến người ta khó lòng mà phòng bị, chỉ cần ba ngày đã học được rằng chào buổi sáng là “SHIT!” và chúc ngủ ngon là “FUCK!”.



Mỗi sáng sớm, gấu trắng sẽ điên cuồng cào cửa phòng Beckham làm cậu ta mắng “Shit!” ầm lên, mỗi ngày trước khi đi ngủ đều không quên gửi đến cửa phòng Beckham một đống thứ làm cậu ra giẫm phải rồi thốt lên một tiếng yêu thương “Fuck!”.



Nhưng bất kể thế nào, Beckham cũng sẽ bị Baker cho ăn đòn.



92. Cảnh 1.



A Kim:



– Tiểu Lam? Muộn thế này rồi còn đi đâu?



Tiểu Lam chỉ tay ra nhà vệ sinh:



– Thoải mái thoải mái!



A Kim hắc tuyến:



– Như thế không gọi là “Thoải mái thoải mái”, chỉ có Beckham mới nói thế, mọi người đều nói là đi vệ sinh, cậu phải nói là đi vệ sinh.



Tiểu Lam giơ dấu OK:



– OK, đi vệ sinh.



A Kim thấy Tiểu Lam đi về hướng nhà vệ sinh, gặp được Beckham mới tắm xong đang vừa đi vừa hát.



Beckham:



– Ái chà, Tiểu Lam, đi đâu thế?



Tiểu Lam:



– Đi vệ sinh



Beckham:



– A ha? Cậu nói đi vệ sinh hả? Bỗng nhiên cậu nói nghiêm túc vậy, tôi nghe không hiểu nổi!



Tiểu Lam cười, vỗ vai Beckham:



– Là thoải mái thoải mái



A Kim đi vào trong nhà, tâm tình phức tạp.



Cảnh 2:



Tiểu Lam cầm một cái quần lót:



– Cái này, nho nhỏ.



Beckham nhìn về phía Baker và A Kim:



– Có ý gì?



Tiểu Lam chỉ xuống phía dưới thắt lưng:



– Cái này, thật to.



Beckham:



– Haha, còn nhỏ mà đã thật to, quả là đả kích chết người khác!



Tiểu Lam:



– Đả kích chết người là gì?



Beckham:



– Là… đáng yêu!



Tiểu Lam:



– Đáng yêu là gì?



Beckham:



– Đáng yêu là… là khiến cho người ta rất thích ấy.



A Kim:



– Cậu nói quần lót quá nhỏ, còn cái trên người quá lớn hả? Không cần nói hai lần, một chữ “quá” là được.



Tiểu Lam:



– Ok. Quần lót, quá nhỏ. Hai cục thịt, quá lớn quá lớn



A Kim:



– …



Baker:



– …



Beckham:



– …



Baker đè Beckham xuống đất, điên cuồng đánh.



Tiểu Lam ở một bên, bắt đầu khoái trá quay quay quần lót, chớp mắt:



– Thật đáng yêu



93. Nhật kí của nhân viên quản lí.



Dựa vào việc phối hợp tay và dạy bảo lừa gạt, Tiểu Lam đã có thể đối thoại đơn giản hàng ngày nhưng tôi phát hiện gần đây cậu ấy ít nói hơn hẳn.



Con báo cái Tiểu Phỉ được Tiểu Lam cứu thường xuyên quanh quẩn chỗ khu vực lưới sắt. Có một sáng sớm, trời mưa, tôi dậy nhìn qua cửa sổ thì thấy Tiểu Lam khoác áo lông dài màu xanh ngọc của Beckham, đi chân trần, đứng ngoài lưới sắt gọi Tiểu Phỉ tới. Cậu ấy mở cửa sắt cho Tiểu Phỉ, báo cái đi tới, dùng hai chân ôm lấy hông của Tiểu Lam, đầu cọ nhẹ vào ngực cậu, có vẻ bình tĩnh và thỏa mãn. Tiểu Lam cúi người như là đang thầm thì với báo cái điều gì, mái tóc xoăn màu mật ong xõa xuống, che ở gò má nên tôi không thể nào đoán được. Chỉ thấy báo cái run run tai, cứ như họ đang nói bí mật của động vật vậy. Sau đó Tiểu Lam thả báo cái ra, Tiểu Phi lưu luyến xoay người rồi đi mất.



Cho tới khi Tiểu Phỉ đã vào rừng, Tiểu Lam vẫn nhìn theo nó.



94.



Đêm khuya, A Kim ngồi làm việc trước máy vi tính, bỗng có người gõ kính cửa sổ từ bên ngoài. Tiểu Lam ở ngoài cửa sổ nói chuyện với anh.



A Kim mở cửa sổ ra, buồn bực:



– Tiểu Lam? Muộn thế này còn chưa ngủ à?



Tiểu Lam:



– A Kim, tôi muốn đi phóng khoáng phóng khoáng.



A Kim:



–?? Cậu muốn vào rừng chơi à? Ngày mai đi.



Tiểu Lam xua tay:



– Không chơi, là phóng khoáng.



A Kim chẳng hiểu gì:



– Sao lại là phóng khoáng?



Tiểu Lam:



– Muốn đi gặp darling, sau đó ở cùng nhau, cùng nhau ăn cơm, ngủ chung, cùng nhau đi vệ sinh, everyday shit, everyday ***, everyday, everyday cùng nhau.



A Kim than thở, cúi đầu, hai tay đặt lên vai Tiểu Lam:



– Tiểu Lam à, đồng ý với tôi về sau mặc xác Beckham đi có được không?



Tiểu Lam:



– Tại sao?



A Kim:



– Người bình thường không nói như cậu ta, cậu học theo cậu ta, càng học càng hỏng bét rồi.



Tiểu Lam nâng mặt A Kim lên, cười cưng chiều:



– OK



A Kim đỏ mặt nhìn Tiểu Lam rời đi.



95. Nhật kí của nhân viên quản lí.



Tiểu Lam mất tích.



96. Nhật kí của nhân viên quản lí.



Chúng tôi chắp nối một ít đầu mối. Khi đi, Tiểu Lam cầm áo phông trắng và sơ mi caro màu xanh lam của tôi, mặc quần jeans của Baker và đi giày săn của Beckham. Baker theo những chi tiết này để vẽ ra thông báo tìm người: Một mĩ nam mét tám, mặc áo phông trắng và sơ mi caro xanh, quần jeans và đi giày cổ ngắn màu đen, tóc xoăn màu mật ong. Bởi lẽ bức tranh không thể nhìn ra tướng mạo Tiểu Lam nên chúng tôi chỉ đành viết hai chữ “rất đẹp” vào vị trí đáng ra là ngũ quan. Dưới thông báo tìm người còn có một dòng ghi chú: “P.S: Đi kiểu catwalk, nếu như nghe thấy cậu ấy nói “Shit” và “Fuck” với bạn thì xin đừng trách cậu ấy, cậu ấy cho rằng đó là “Chào buổi sáng” và “Ngủ ngon”.



Chúng tôi không dám chắc thông báo tìm người này có được bao nhiêu tác dụng nữa.



97.




Beckham hấp tấp xông vào:



– Mọi người xem đây là cái gì? Hình như là Tiểu Lam viết!



Trên tờ giấy ghi một loạt tên với kiểu chữ cong cong vẹo vẹo, phía dưới viết một câu rất to:



KISS YOUR ASS!



Baker:



– Đây là gửi cho chúng ta đấy hả?



A Kim:



– Hình như bên trên viết tên chúng ta.



Đám người tan nát cõi lòng.



98. Nhật kí của nhân viên quản lí.



Sau này chúng tôi tìm hiểu được là bởi vì tên Beckham ngu ngốc về máy tính kia mỗi lần nhờ chúng tôi giúp gì đó xong đều sẽ mặt mày hớn hở nói một câu “Kiss your ass”. Vậy nên hiển nhiên Tiểu Lam cho rằng câu này là cảm ơn.



Baker chảy nước mắt, lại đập cho Beckham một trận.



99.



Đêm trước hôm đó.



Gấu trắng nửa đêm tỉnh dậy, bực mình càu nhàu:



– Báo thối, mày đến làm gì?



Tiểu Lam đeo balo đen, ngồi xuống trước cái ổ chó của nó:



– Nói cho mày một tin tốt, tao phải đi rồi.



Cậu liếc mắt nhìn rừng cây của khu bảo tồn:



– Sau này ở đây vẫn là địa bàn của mày, bọn họ vẫn là người của mày.



Gấu trắng:



– Đây vốn là địa bàn của tao, họ vốn là người của tao!



Tiểu Lam:



– Hội A Kim vẫn tìm ổ của con kên kên kia, tao đã tìm được giúp họ rồi, mày dẫn họ tới núi nhỏ phía sau lãnh địa của Tiểu Phỉ ấy, tao đã để lại đầu mối rồi, cứ theo đầu mối là tới chỗ con kên kên kia. Tiểu Phỉ sẽ không tấn công đâu.



Gấu trắng:



– Chẳng phải là nước đái à, đầu mối quái gì, nói hoành tráng thế.



Tiểu Lam đỏ mặt:



– Có những thứ hiểu trong lòng là được, không cần nói ra!




Gấu trắng:



– Mày muốn đi đâu?



Tiểu Lam:



– Tao muốn đi tìm nam thần.



Gấu trắng:



– Nam thần là ai?



Tiểu Lam:



– Là một người tao không hiểu.



Gấu trắng:



– Mày không hiểu sao còn tìm?



Tiểu Lam:



– Tìm được anh ấy là sẽ hiểu, tìm không được thì cũng sẽ không còn mãi mãi u mê nữa.



Gấu trắng:



– Không hiểu thì cứ u mê đi, làm con báo thối của mày là được rồi.



Tiểu Lam dùng ngôn ngữ nhân loại:



– Nhưng không tìm được anh ấy, tim sẽ rất rất rất rất rất… không đáng yêu.



100.



Trên xe bus, một thanh niên đầu tóc quái dị cầm điện thoại vừa nghe nhạc vừa hát.



Tài xế:



– Cậu kia ơi, phiền cậu nhỏ giọng thôi được không?



Thanh niên tiếp tục rung đùi, đắc ý cao giọng.



Bác gái ngồi sau thanh niên đầu tóc quái dị vỗ vỗ vai cậu ta:



– Này cháu, tiếng cháu lớn quá!



Đầu tóc quái dị lườm bác gái, bỗng nhiên bật hẳn chế độ loa lên. Tiếng nhạc rock ầm ĩ làm mọi người xung quanh nhíu mày.



Xe tới trạm dừng.



Một thanh niên rất đẹp trai, tóc màu mật ong, mặc phông trắng và sơ mi caro xanh lam bước lên. Những cô gái trên xe đều không kìm được mà liếc trộm.



Tài xế thấy cậu trai tiện tay móc ra một tờ tiền màu hồng giá trị lớn cho vào khe đút tiền:



– Ôi ôi, không cần nhiều thế, chỉ cần một tệ thôi!



Rồi ông chỉ vào mức giá dán bên dưới khe đút tiền.



Bác gái hòa ái vậy:



– Cậu thanh niên, tới đây bác đổi tiền lẻ cho!



Cô gái A đứng dậy:



– Nếu không ngại thì mình trả giúp cậu.



Tài xế:



– Cậu là người ngoại quốc à? Tiền của cậu quá lớn, quá lớn!



Bỗng cậu đẹp trai giơ một dấu OK, xé luôn một mẩu từ tờ tiền 100 tệ, rất hoành tráng nhét vào khe tiền, như chẳng có việc gì mà đi vào trong xe.



Tài xế:



– …



Đầu tóc quái dị vẫn dương dương tự đắc mở chế độ phóng độc với lỗ tai các hành khách xung quanh, cả xe đành bất đắc dĩ chịu đựng tạp âm.



Mười giây sau, trong xe phát ra một tiếng “Bộp!”.



Hai mươi giây sau, xe ra khỏi đường hầm.



Cô gái A và B thét lên:



– A a a!!!



Đầu tóc quái dị có thêm một quầng thâm trên mắt, ngã xuống lối đi nhỏ giữa hai hàng ghế.



Đẹp trai tóc mật ong ngồi trên bụng đầu tóc quái dị đã ngất đi, trong tay đẹp trai cầm di động bấm bấm, nhạc rock metal không dừng lại, đẹp trai lại cho điện thoại lên miệng cắn, trong tiếng nhạc cuồng bạo bất thình lình truyền đến tiếng màn hình nứt vỡ.



Cô gái A:



– Ừm, mình biết tắt nó, để mình giúp cậu.



Đẹp trai ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn cô rồi lấy di động từ trong miệng ra, đưa tới, nở nụ cười khoe hàm răng dã thú, cuối cùng cũng hồi phục vẻ đẹp tuấn mĩ trên xe.



Cô gái A tắt nhạc, cả xe như trút được gánh nặng, mọi người đều vỗ tay.



Đẹp trai hướng về phía cô, khen ngợi nháy mắt:



– Kiss your ass



Cô gái A:



– …



Đẹp trai không để ý tới cô nữa, cậu ghé vào cửa sổ, thay đổi một tư thế thoải mái rồi ngắm nhìn phong cảnh dần chạy qua trước mắt.



___________________________________



Muốn biết độ quái dị về đầu tóc của kẻ đen đủi, mời mọi người sợt hình ảnh của 3 chữ này: 杀马特. Ấn tượng khó phai lắm =A=