Ngày Bình Thường Của Nam Thần Và Mèo

Ngày Bình Thường Của Nam Thần Và Mèo - Chương 26




123.



Buổi tối, hai người một mèo ngồi trên salon xem TV.



Trong quảng cáo bảo hộ động vật, Âu Triết – Tiểu Thiên Vương mới nổi – xuất hiện trên màn ảnh: Giải phẫu cho chó mèo của bạn, an toàn, không đau nhức, sau giải phẫu, dù cho thú cưng của bạn có bước vào thời kì động dục cũng sẽ không nóng nảy, khỏe mạnh và vui vẻ hơn nha



Rồi cậu ta bế một con mèo bự màu vàng đã giải phẫu, không có trứng lên, hôn một cái, mèo vàng ngoan ngoãn vẫy đuôi.



Nam thần như nghĩ đến cái gì đó, quay đầu lại.



Tiểu Hạ lo lắng dựng thẳng đuôi, hai chân bảo vệ trứng và chim.



Tiểu Lam lo lắng khép hai chân, hai tay đè hạ bộ.



Nam thần:



– …



124.



Bệnh viện thú y.



A Học:



– Chủ nhân của Tiểu Hạ! Chủ nhân của Tiểu Hạ! Hơ… Sao nháy mắt cái đã mất tăm rồi?



Kỷ Kỷ:



– Ngài báo hoa cao quý, hình như bác sĩ thực tập đang gọi ngài.



Tiểu Lam từ dưới bàn chui lên, ưu nhã đứng dậy, vỗ vỗ bụi trên quần áo, dưới bàn là một con Pitbull bị dọa tới run lẩy bẩy:



– Sao thế?



A Học nhìn thấy chàng đẹp trai mặc áo lông đen trắng, dáng người cao lớn, tóc màu mật ong thì có chút kinh diễn:



– A, là thế này… Bác sĩ Ngô Minh, bác sĩ Ngô Minh hỏi là có cần cắt trứng của Tiểu Hạ không?



Vừa nói cậu ta vừa giơ mèo đen lên.



Tiểu Lam liếc nhìn Tiểu Hạ đang dùng ánh mắt trông mong nhìn mình, đùa dai mà cười:



– Được, cắt đi!



A Học:



– Được.



A Học mang theo Tiểu Hạ đang gào thét giãy dụa vào phòng giải phẫu, Tiểu Lam ở phía sau nghiêng người, vẫy tay với Tiểu Hạ.



Kỷ Kỷ:



– Ngài báo hoa, sao không thấy nam thần đâu vậy?



Tiểu Lam:



– Anh ấy đi huấn luyện.



Kỷ Kỷ như đang suy nghĩ điều gì:



– Thế à?



Tiếng kêu khóc của Tiểu Hạ truyền ra từ phòng giải phẫu, Tiểu Lam nhíu mày:



– Có phải ta hơi quá đáng không?



Kỷ Kỷ nhìn con pitbull vẫn đang run lẩy bẩy dưới bàn:



– Ngài báo hoa cao quý làm điều gì cũng đều không quá đáng cả



Tiếng nức nở của Tiểu Hạ quanh quẩn trong phòng khám.



Rầm! Cửa phòng giải phẫu bị một lực mạnh đẩy ra.



Ngô Minh và A Học đang mang khẩu trang, giật mình quay đầu lại.



Tiểu Lam không thể tin nổi mà nhìn Tiểu Hạ đang phát run với tư thế hai chân sau bị banh sang hai bên đầy sỉ nhục, một viên trứng đã đang đặt dưới con dao giải phẫu, trong mắt cậu lóe lên cái nhìn lạnh lẽo:



– Đám biến thái các người, sao lại cứ thích động vào trứng của người ta?



Ngô Minh:



– Sao cậu lại vào được đây? Đi ra ngoài!



Gâu gâu gâu! Meo meo meo!



A Học hoảng sợ nhìn một đại quân chó mèo ào ra khỏi phòng giải phẫu như ong vỡ tổ từ phía sau chàng trai tóc màu mật ong! Một con lao lên mặt A Học, cậu ta vừa nhấc nó xuống thì liền thấy phòng giải phẫu như vừa gặp phải một cuộc tấn công, rối loạn kinh khủng.



Tiểu Hạ nhảy xuống khỏi bàn mổ, nhào vào lòng Tiểu Lam. Tiểu Lam vội vàng nhấc mèo đen lên cao, nhìn vào giữa hai chân nó, cuối cùng cậu thở phào nhẹ nhõm:





– Trứng vẫn còn đây… Mi khóc cái gì? Trứng vẫn còn đây mà!



Kỷ Kỷ tiến tới chân Tiểu Lam, ngửa đầu nói:



– Ngài báo hoa cao quý, không phải ngài nói là nam thần đi đội cung rồi à?



Tiểu Lam đặt mèo đen lên vai, cúi đầu:



– Đúng thế, sao vậy?



Kỷ Kỷ:



– Không có gì, chỉ là ở quán cafe đằng trước bệnh viện có một người dáng dấp rất giống nam thần.



Tiểu Lam:



–?



125.



Quán cafe trên cao.



Nam thần ghi lại đồ mà khách đã gọi:



– Một mocha, một cappuchino, vâng, xin chờ một chút.



Ở ngoài cửa, hai người chuẩn bị rời đi.



Nam thần lễ phép:




– Cảm ơn đã quan tâm.



Một đôi khách khác tiến vào.



Nam thần lễ phép:



– Chào mừng quý khách.



Chủ quán:



– Ừm, Tô Trạch tới đây một chút… Ờ thì, cách cậu đối với khách có hơi cứng rắn, phải nhiệt tình một chút, sinh động một chút…



Nam thần gật đầu:



– Vâng.



Lại một đôi khách nữa tiến vào.



Nam thần cao giọng:



– Chào! Mừng! Quý! Khách!



Chủ quán đỡ trán:



– Thôi thôi, hay là cậu đi phát tờ rơi đi, thêm một khách thì cậu được mười đồng tiền phần trăm.



Nam thần:



– … Vâng.



Dưới gốc cây đối diện quán cafe, Kỷ Kỷ đứng trên vai Tiểu Lam:



– Ngài báo hoa, ngài không vào à?



Tiểu Lam đứng phía sau cây, nhìn nam thần mặc bộ đồ phục vụ đen trắng đẩy cửa đi ra, cầm theo chiếc giỏ đựng tờ rơi, một mình rời đi.



126.



Nam phụ:



– Sao tự nhiên cậu lại đi làm thêm ở quán cafe? Đãi ngộ của đội cung chẳng phải rất tốt à?



Nam thần:



– Đãi ngộ của đội cung với một người thì rất tốt, nhưng với hai người thì không đủ.



Nam phụ:



– Sao phải làm khổ mình như vậy? Cứ mặc kệ cái tên thần kinh đó đi!



Nam thần:



– Đã đồng ý là tôi phải phụ trách với cậu ấy rồi.



Nam thần đỏ mặt:



– Được rồi, tôi đang ở trên đường, chuẩn bị phát tờ rơi.




Nam phụ đỡ trán:



– Sao tôi có cảm giác như cậu chuẩn bị bắn cung đến nơi ấy chứ, phát tờ rơi đâu cần đằng đằng sát khí như vậy?



Một giờ sau.



Khó khăn lắm mới phát được hai mươi tờ rơi, nam thần trở lại quán cafe, thấy hình như tờ rơi đã vơi bớt đi nhiều:



– Ông chủ, ông có gọi thêm người tới làm hả?



Ông chủ:



– Đâu có.



Nam thần nội tâm xoắn xuýt:



– Vậy chắc tôi nhìn nhầm rồi.



Rồi anh lại cầm thêm một xấp tờ rơi nữa.



Sau khi nam thần rời đi, mấy con mèo từ trong ngõ hẻm chạy ra, nhảy vào giỏ, cắn một tập tờ rơi rồi bỏ chạy.



Đầu phố.



Cô gái A:



– Ôi, đáng yêu quá, dùng mèo phát tờ rơi!



Rồi cô quay đầu, nói với bạn trai:



– Chúng ta vào quán cafe này xem một chút đi!



Cổng trường học.



Nữ sinh cấp hai A:



– A, nhìn kìa! Mèo phát tờ rơi kìa!



Nữ sinh cấp hai B ngồi xổm xuống, nhận lấy tờ rơi:



– Cảm ơn nha! Vất vả rồi!



Khu thương mại.



Nhân công A:



– Ông chủ, nguy rồi, tất cả các tờ rơi của chúng ta đều không phát được! Có một quán cafe trên cao đang dùng mèo để phát tờ rơi!



Ông chủ làm rơi điếu thuốc trong miệng xuống, kéo cổ áo nhân công A, lay lay:



– Cái gì?! Cậu nhìn rõ không? Là mèo hay chó?



Nhân công A bị lắc đến chóng mặt:



– Là mèo! Là mèo!



Rồi giơ tay lên bắt chước mèo:



– Là mèo sẽ cào ống quần người ta thế này, sẽ đảo quanh chân người ta, nếu không nhận lấy, chúng nó sẽ lăn lộn dưới đất kêu meo meo!




Công viên trung tâm.



Tiểu Lam:



– Phát hết cả chưa?



Mèo A:



– Báo cáo báo hoa đại nhân, mười tờ của tôi đã phát xong!



Mèo B:



– Tôi phát được hơn hai mươi tờ đây, ngài báo hoa, cầu sờ sờ



Kỷ Kỷ:



– Báo cáo báo hoa đại nhân cao quý! Nghiêm chỉnh tuân thủ phân phó của ngài, không có một con mèo nào bị nam thần phát hiện!



Tiểu Lam mở balo, mùi Whiskat truyền ra, đám mèo nhảy cẫng lên hoan hô. Tiểu Lam nhìn về phía quán cafe.



Kỷ Kỷ ngậm liền hai miếng:



– Ngài không định nói cho nam thần à?



Tiểu lam khóa lại chiếc balo đã trống rỗng:



– Ta không quan tâm anh ấy có biết hay không, ta đối tốt với anh ấy là được.




Quán cafe trên cao.



Nam thần dùng hơn hai tiếng mà chỉ phát được có ba mươi tờ rơi, anh hơi chán nản đẩy cửa ra, hương vị cafe đậm đà truyền tới, nam thần ngẩng đầu, kinh ngạc thấy khách ngồi chật quán.



Ông chủ tiến tới, cực kì vui vẻ mà vỗ cánh tay nam thần:



– Tô Trạch, cậu lợi hại quá! Chỉ hơn hai tiếng mà có thể lôi kéo được nhiều khách như vậy!



Nam thần:



– Nhưng mà…



Ông chủ:



– Không phải khiêm tốn! Cậu chính thức được nhận vào làm! Làm tốt lắm! Tôi xem trọng cậu!



Nam thần:



– Cảm ơn ông chủ! Tôi sẽ cố gắng!



Ông chủ:



– Tốt lắm! Chính là tinh thần này!



Lam Ngạo Văn ngồi xổm trước cửa quán cafe, quay đầu lại, nhỏ giọng hỏi Kỷ Kỷ và mèo già sau lưng:



– Anh ấy lúc từ đội cung về thì đi từ đường nào?



Kỷ Kỷ giơ móng về phía đông.



Mèo già chỉ về phía tây.



Lam Ngạo Văn đen mặt:



– …



Hai mèo luống cuống, chân liền cố gắng phối hợp, cuối cùng thống nhất chỉ về hướng đông nam.



Kỷ Kỷ:



– Ngài báo hoa, ngài muốn làm gì?



Lam Ngạo Văn:



– Đi đón anh ấy.



Mèo già:



– Nhưng nam thần toàn về bằng ô tô, ngài không có phương tiện.



Lam Ngạo Văn vỗ đầu mèo già:



– Mi không hiểu, ta muốn cho anh ấy một bất ngờ.



Nửa tiếng sau, xe ô tô của nam thần dừng lại trên đường:



– Đi siêu thị đã.



Một giờ sau, Lam Ngạo Văn một mình chờ đợi mỏi mòn con mắt:



– …



127.



Trên đường về nhà.



– Xin chào.



Lam Ngạo Văn quay đầu:



– Có việc gì?



Người đại diện béo bị thanh niên đẹp trai tóc mật ong dọa cho nhảy dựng:



– A, cậu đừng nóng! Tôi không phải người xấu, tôi là một người đại diện, đây là danh thiếp của tôi. Tôi nghĩ hình tượng của cậu cực kì phù hợp, cậu có ý định làm người mẫu không?



Lam Ngạo Văn nhận danh thiếp, nhìn lướt qua.



Người đại diện béo:



– Cậu cầm ngược rồi…



Lam Ngạo Văn xoay danh thiếp lại, nhìn lướt qua, khinh thường ném đi:



– Lừa đảo.



Người đại diện béo: