Ngày Chim Yến Trở Về

Chương 32




“Ừm, sinh nhật theo lịch dương.” Lăng Vân tháo chiếc mũ trên đầu xuống.

“Ngày 25 tháng 12 à.” Lục Thẩm Nhất xác nhận lại với Lăng Vân.

Lăng Vân gật đầu, Lục Thẩm Nhất như có điều suy nghĩ.

“Đi, mình dẫn cậu đến một chỗ.”

Lục Thẩm Nhất dẫn Lăng Vân băng qua hành lang, đến tòa nhà tổng hợp.

Tòa nhà tổng hợp thường ít người đến, chỉ khi có giáo viên bên ngoài đến dự giờ, trường mới sắp xếp một phòng học hiện đại trông rất công nghệ.

“Lục Thẩm Nhất, còn bao lâu nữa mới đến?” Lăng Vân dần mệt mỏi, dựa vào lan can tầng hai, ngẩng đầu nhìn Lục Thẩm Nhất đang ở tầng ba.

Lục Thẩm Nhất cúi đầu nhìn xuống, lúc này Lăng Vân đang dựa cả người vào tường, anh nhanh chóng xuống cầu thang.

Đèn cảm ứng trên cầu thang tắt rất nhanh, Lục Thẩm Nhất dẫm mạnh lên bậc thang.

“Sắp đến rồi, cậu nắm ống tay áo của mình đi.” Lục Thẩm Nhất đưa ống tay áo khoác cho cô, nhíu mày.

Lăng Vân cũng không để ý nhiều, cô rất tò mò nơi mà anh muốn dẫn cô đến.

Lên đến tầng sáu, những bậc thang lớn và đều đặn đã biến mất, Lục Thẩm Nhất chỉ vào một căn phòng nhỏ bên cạnh, Lăng Vân theo anh đi tới.

Cửa phòng có khóa, nhưng đã bị gỉ sét nghiêm trọng, Lục Thẩm Nhất nhẹ nhàng lắc hai cái, cửa mở ra.

“Lục Thẩm Nhất, tối quá.” Lăng Vân kéo tay áo của anh, giọng nói có hơi sợ hãi.

“Cậu đứng đây chờ mình một lát.”

Sau đó, Lục Thẩm Nhất không để ý đến lời Lăng Vân hỏi, biến mất trong phòng tối, thỉnh thoảng còn có tiếng va chạm phát ra.

Lăng Vân đứng yên tại chỗ, thỉnh thoảng thò đầu vào trong phòng, dồn hết sự chú ý lắng nghe tiếng động bên trong.

Tim cô đập càng lúc càng nhanh theo thời gian.

“Lục Thẩm Nhất, cậu còn ở trong đó không?” Một số ý nghĩ kỳ lạ xuất hiện trong đầu Lăng Vân.

Từ trong bóng tối truyền ra một tiếng “Ừ”.

Sau một vài tiếng động nữa, căn phòng trở nên sáng sủa, Lục Thẩm Nhất từ trong đi ra, toàn thân bám đầy bụi đất.

“Lăng Vân, nhắm mắt lại, mình dẫn cậu vào.”

Mặc dù Lăng Vân rất sợ hãi, nhưng dưới sự chỉ dẫn của anh, cô dần bắt đầu thích nghi.

“Được rồi, bước cuối cùng, nhấc chân phải lên.”

“Mở mắt ra.”

Trên sân thượng có thể nhìn thấy toàn cảnh Tây Giang, đèn đuốc rực rỡ, xe cộ tấp nập.

Trên bầu trời đầy sao, mặt trăng treo cao.

“Lăng Vân, sinh nhật vui vẻ!”

Lúc này, Lục Thẩm Nhất đang nhìn chằm chằm Lăng Vân, trong mắt cô tràn đầy ánh sao.

“Lục Thẩm Nhất, cảm ơn cậu.”

Đây là lần đầu tiên Lăng Vân đứng ở trên cao, tận hưởng bầu trời phía trên, cảm nhận sự tĩnh lặng của màn đêm.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Ngày Tết Dương lịch, một đám đông đang tụ tập ở hậu trường, thay đồ, trang điểm.

Lục Thẩm Nhất đã trang điểm xong từ lâu, anh đứng một bên chờ Lăng Vân.

Chuyên gia trang điểm đang vẽ vẽ tô tô lên mặt cô, khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo, đáng yêu trở nên tinh tế và lạnh lùng, Lăng Vân nhìn mình trong gương, vừa lạ vừa quen.

Cô xõa tóc, đội mũ lưỡi trai, đi đến trước mặt Lục Thẩm Nhất, mắt anh sáng ngời, rất ngạc nhiên với tạo hình ngầu lòi của Lăng Vân.

Trong lần tổng duyệt cuối cùng, thầy tổng đạo diễn liên tục điều chỉnh vị trí đứng, dưới sân khấu không một bóng người, nhưng Lăng Vân vẫn căng thẳng mà ngẩn ngơ.

6 giờ, học sinh lần lượt tiến vào sân, sân thể dục lập tức chật kín người, tiếng ồn ào vang dội.

Ánh đèn dần tối đi, sau đó tắt hẳn, sân thể dục ngay lập tức trở nên yên tĩnh.

Các vòng ánh sáng màu sắc khác nhau di chuyển có trật tự trong sân, trên trần nhà chúng giao thoa thành những bông hoa rực rỡ sắc màu, chói mắt và đặc biệt.

Tiệc mừng năm mới chính thức bắt đầu.

Lăng Vân ngồi ở khu vực cánh gà, tay cầm danh sách tiết mục, màn nhảy đường phố của cô và Lục Thẩm Nhất là tiết mục cuối cùng. Ý định của thầy tổng đạo diễn là muốn kết thúc trong sự hưng phấn và để lại dư vị khó quên.

Sự nhiệt tình của toàn trường được đốt cháy bởi màn biểu diễn mở màn của tiết mục nhảy đường phố.

Trong danh sách tiết mục, tên của Lục Thẩm Nhất và Lăng Vân được in ở mặt sau cùng, đây là điều mà Lăng Vân luôn mong muốn nhìn thấy, tên của hai người xuất hiện trên cùng một tờ giấy, chỉ cách nhau vỏn vẹn 1 cm.

Sau khi biểu diễn xong, Dương Lan Tinh trở về ngồi ở khán phòng, Chu Hiểu đặc biệt để dành cho cô ấy một chỗ.

“Lục Thẩm Nhất, tớ đi vệ sinh một lát.” Lúc Lăng Vân rất căng thẳng, cô thường tìm một chỗ không có người để tự ổn định tâm lý.

Hậu trường không có ai, yên tĩnh hơn rất nhiều, Lăng Vân ngồi trước gương, đối diện với chính mình.

Sao cô có thể nghĩ tới, có một ngày mình sẽ xuất hiện trong đêm hội chào đón năm mới của trường, điều này cần bao nhiêu can đảm?

“Sao vậy?” Giọng nói của Lục Thẩm Nhất vang lên.

“Lục Thẩm Nhất, lỡ như mình nhảy không tốt, làm cậu mất mặt thì sao?” Lăng Vân đè thấp mũ, cô không muốn Lục Thẩm Nhất thấy được sự tự ti và bối rối trong mắt mình.

“Nhớ cái đêm đầy sao hôm đó không?” Lục Thẩm Nhất đi tới bên cạnh cô, lấy mũ trên đầu cô xuống và đặt sang một bên.

“Sở dĩ những ngôi sao tỏa sáng như vậy, là kết quả của việc chúng đi vào mắt cậu bất chấp bầu khí quyển hỗn loạn.”

“Lăng Vân, cậu đã dốc hết tâm sức cho tiết mục nhảy này, vì sao không để lại trong mắt người xem một Lăng Vân lấp lánh?”

Giọng nói của Lục Thẩm Nhất kiên định, tràn đầy sức mạnh, truyền một nguồn động lực lớn cho Lăng Vân.

Bởi vì đây không chỉ là sự an ủi và khích lệ đơn thuần, mà còn là hình ảnh của Lăng Vân trong mắt Lục Thẩm Nhất, luôn nỗ lực không ngừng và không bao giờ bỏ cuộc.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Trên sân khấu đang tiến hành lễ trao giải cho giáo viên xuất sắc, số người xem trực tiếp đã vượt qua mười vạn.

Lúc 9 giờ rưỡi, Lục Thẩm Nhất và Lăng Vân đứng bên cánh gà, chờ lên sân khấu.

“Tiếp theo, xin mời câu lạc bộ nhảy đường phố với tiết mục nhảy 《 Hào quang 》, biểu diễn bởi Lục Thẩm Nhất và Lăng Vân.”

Ánh đèn sân khấu lại tắt, hai người đứng trên sân khấu giữ nguyên động tác bắt đầu.

Âm nhạc vang lên, ánh đèn chiếu sáng sân khấu, vẻ đẹp trai của Lục Thẩm Nhất và sự lạnh lùng của Lăng Vân lập tức đốt cháy sân khấu.

Mà ở phía dưới sân khấu, Chu Hiểu và Dương Lan Tinh giơ biểu ngữ, cổ vũ nhiệt tình.

Trạng thái của Lăng Vân rất tốt, thể hiện nhịp điệu và thái độ của điệu nhảy đường phố vô cùng nhuần nhuyễn.

Khi âm nhạc đến cao trào, bùng nổ và mạnh mẽ, Lăng Vân ném chiếc mũ trên đầu ra, biểu cảm tự tin làm cho khán giả phía dưới hò hét chói tai.

“Aaaaa, tôi muốn gả cho Lăng Vân!” Chu Hiểu hét lớn tên cô ở dưới sân khấu, chìm trong sự cuồng nhiệt.

Nếu không phải Dương Lan Tinh đã xem vũ đạo của hai người rất nhiều lần, có lẽ cô ấy còn điên cuồng hơn cả Chu Hiểu.

Trên nền tảng trực tiếp, mọi người thảo luận sôi nổi về hai người.

“Vợ ơi, vợ ơi, vợ ơi!”

“Chồng đẹp trai quá, huhuhu.”

“Trường này là trường nào vậy, tôi muốn đến!”

Mức độ phổ biến tiếp tục nằm trên hot search, không hề giảm.

Khi kết thúc, hai người dựa lưng vào nhau, ánh mắt đầy sát khí nhìn về phía trước.

Hai người cúi chào, thở dốc đi xuống sân khấu, khán giả vẫn hết sức nhiệt tình.

MC cố gắng kiểm soát tình hình, nhưng không có hiệu quả, phải mất đến năm phút khán giả mới bắt đầu yên tĩnh lại.

Sau hậu trường, Lăng Vân phấn khích đập tay với Lục Thẩm Nhất, trong mắt anh tràn ngập ý cười.

“Lục Thẩm Nhất, cảm ơn cậu.” Lăng Vân biết rõ nếu không có sự giúp đỡ của anh, bản thân cô chỉ là một người chỉ biết tập thể dục theo đài phát thanh.

“Đây là kết quả từ sự nỗ lực của chính cậu.”

Trong vài tháng, để một điệu nhảy trở nên thành thạo, phải dựa vào mồ hôi công sức của người đó.

Khi chụp ảnh tập thể, Lăng Vân và Lục Thẩm Nhất đứng ở mép, vô cùng ăn ý tạo giơ tay tạo dáng chữ V trước ống kính.

“Thầy ơi, phiền thầy chụp giúp em với bạn diễn của em một tấm nữa ạ.” Lục Thẩm Nhất giữ thầy chụp ảnh lại, kéo Lăng Vân đi đến chính giữa sân khấu.

Trên màn hình phía sau vẫn còn hàng chữ lớn “Đêm hội chào năm mới”.

Năm 2017 đã trôi qua.

Năm 2018 đến đúng hẹn.