Ngày Chim Yến Trở Về

Chương 35




Lăng Vân cúi đầu, cầm đũa gắp rau trong bát, giả vờ không nghe thấy.

“Cũng không thể nói là gần đây mình mới bắt đầu ăn! Cũng quá giả dối rồi.” Nghĩ đi nghĩ lại, cô quyết định lấy lại quyền lên tiếng.

“Lần trước cậu cũng không thêm rau thơm mà.”

“Đó là bởi vì…” Lục Thẩm Nhất đột nhiên dừng lại.

“Vì sao?” Lăng Vân chất vấn.

Lần này Lăng Vân hoàn toàn nắm giữ quyền lên tiếng, vẻ mặt hóng hớt.

“Thôi, chúng ta không thảo luận nữa, đổi chủ đề đi.”

Mặc dù cô rất muốn biết lý do, nhưng sợ Lục Thẩm Nhất kịp phản ứng, phản công lại, nên cũng nhanh chóng đồng ý.

“Lục Thẩm Nhất, Tết này cậu có ở lại đây không?” Lăng Vân nghĩ đến việc sắp không được gặp anh, trong lòng không khỏi buồn bã.

Kỳ nghỉ đông nói dài cũng không dài, nhưng cũng gần một tháng.

“Ừ.” Lục Thẩm Nhất gật đầu.

Lăng Vân buông đũa xuống, đặt trên bát, trong mắt đầy tò mò: “Không biết ngày Tết ở Tây Giang thế nào, chắc chắn là náo nhiệt hơn Sa Giang!”

“Đến lúc đó mình sẽ chụp lại cho cậu xem.”

Về đến nhà, Lăng Vân đưa mấy tấm giấy khen và phiếu điểm cho Vương Vi, bà nở nụ cười rạng rỡ.

Lăng Tường đứng bên cạnh cũng ghé vào xem.

“Lăng Vân, vậy học sinh đứng nhất toàn trường là Tiểu Thẩm à!”

“Đúng ạ, cậu ấy vẫn luôn đứng nhất.”

Lăng Vân sắp xếp lại sách vở trong cặp, định ôn tập thêm.

Ngày ba mươi Tết, nhà nhà đều dán câu đối xuân, bận rộn chuẩn bị đồ ăn cho bữa cơm tất niên tối.

Lăng Tường ngồi trước tivi xem tin tức, hoàn toàn không để ý đến ba người đang bận rộn trong bếp.

“Mọi người có thể thấy, sau lưng tôi là nơi sẽ diễn ra biểu diễn múa lân tối nay, hiện tại người dân ở thôn Sa Giang đang tích cực chuẩn bị bên trong, hãy cùng chúng tôi mong chờ màn trình diễn mãn nhãn tối nay nhé.”

Màn hình trở lại phòng thu.

“Mẹ, ăn xong cơm tất niên chúng ta đi xem múa lân nhé.” Lăng Vân vừa nhặt rau vừa nghe ngóng tivi.

Lăng Thành ở bên cạnh rửa rau: “Múa lân thì có gì đẹp chứ, chơi pháo mới vui!”

Lăng Vân trừng mắt nhìn cậu: “Pháo thì ngày nào cũng chơi được, múa lân chỉ có lần này thôi, em chẳng hiểu gì cả.”

Lăng Thành không cãi lại được, chỉ luôn miệng nói: “Múa lân không hay.”

“Em…” Lăng Vân giơ tay định đánh Lăng Thành.

Lăng Thành vừa định cáo trạng, Vương Vi lên tiếng: “Lăng Thành, con học tập chị con nhiều vào, biểu diễn múa lân là văn hóa rất quan trọng của quốc gia, đến lúc đó đi xem với bọn mẹ.”

Lăng Vân lộ vẻ vô cùng đắc ý trước mặt Lăng Thành.

Đối với Vương Vi, không có chuyện trọng nam khinh nữ, Lăng Thành chỉ có bị “bắt nạt” thôi.

Trên bàn bày hơn chục món, có mặn có chay, có rau có canh.

Hàng năm, bánh mật, cá, giá đỗ, ngó sen… Đều là những món không thể thiếu trong bữa cơm tất niên, cũng là những món nhất định phải ăn.

Ngoài cửa sổ, tiếng pháo nhỏ nổ đôm đốp vang lên, ngọn đèn ven đường sáng lên đúng giờ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Một bữa cơm tất niên yên bình nhanh chóng kết thúc.

Vương Vi và Lăng Tường lì xì cho Lăng Vân 200 đồng, chúc mừng cô đã đạt thành tích xuất sắc như vậy.

Đến lượt Lăng Thành, Vương Vi lấy ra một tờ 50 đồng nhân dân tệ trong túi: “Học tập chị con, lần sau cũng giành được danh hiệu học sinh xuất sắc nhé.”

Lăng Thành dạ một tiếng, vẻ mặt có chút mất mát.

“Mong em sẽ tiến bộ hơn.” Lăng Vân nói rồi đưa cho Lăng Thành một tờ 20 đồng.

Lăng Tường cũng đưa một tờ 10 đồng.

Gió lạnh thổi vào mặt Lăng Vân, cô run cầm cập, cả người co rúm lại ngồi ở phía sau chiếc xe điện ba bánh.

Lăng Thành ngồi phía trước còn lạnh đến mức chảy cả nước mũi.

Nhà thờ tổ đèn đuốc sáng trưng, trong ngoài chật kín người, Lăng Vân nhỏ bé thế nào cũng không chen vào được, đành đứng ở ngoài vòng lo lắng suông.

“Chị, chị nắm chặt áo em, em đưa chị đi vào.”

Lăng Vân bán tín bán nghi đưa tay nắm áo Lăng Thành.

“Nắm chặt nhé.” Cậu nhìn về phía sau một chút.

Sau đó, Lăng Thành dốc hết sức lực chen chúc về phía trước, trước mắt cậu mở ra một con đường.

Vương Vi đi theo sau.

Đèn lân sáng rực toàn thân, vàng son lộng lẫy, sống động như thật. Đầu rồng phía trước lại càng giống thật, trông rất có khí thế.

“Oa! Đẹp quá!” Lăng Vân nhìn cảnh tượng trước mắt, kích động nhảy dựng lên.

Mọi người xung quanh đang chụp ảnh từ mọi góc độ, những tiếng trầm trồ khen ngợi liên tục vang lên.

“Biểu diễn múa lân sắp bắt đầu, mời mọi người lùi lại sau vạch trắng, cảm ơn sự hợp tác.” Loa phát thanh trên cột điện phát ra tiếng.

Đài truyền hình bên cạnh đang tích cực điều chỉnh góc quay, ghi lại phản ứng của khán giả tại hiện trường.

Ông chú đứng trước trống da trâu cầm dùi trống, vung lên không trung.

Nương theo tiết tấu nhanh của tiếng trống, tám chín người dân trong thôn mặc trang phục múa lân màu vàng chạy ra khỏi nhà thờ tổ, đứng vào vị trí bên cạnh mỗi cột đèn lân.

Hiện trường vang lên tiếng vỗ tay.

Tiếng trống bắt đầu chậm lại, một nhịp, nhịp thứ hai.

Người cầm đầu lân mặc đồ đỏ di chuyển quả cầu lân lên xuống, thân rồng phía sau cũng nhẹ nhàng nhảy múa theo.

Đèn lân quay một vòng quanh sân.

Sau đó, tiếng trống càng lúc càng vang, tiết tấu dồn dập.

Toàn bộ thân rồng theo quả cầu lân nhanh chóng uốn lượn, từ trái qua phải, từ trên xuống dưới.

Nhà nông bên cạnh nhà thờ tổ, mấy đứa trẻ đang chơi đùa ầm ĩ, tay vung vẫy những cây pháo bông, vẽ từng vòng tròn trên không trung.

Trên bầu trời xa xa xuất hiện những chùm pháo hoa màu sắc rực rỡ, nhưng chỉ phát nổ vài lần rồi kết thúc.

Lăng Vân dựa vào Lăng Thành, vừa rồi cô hưng phấn quá, cho nên bây giờ hơi kiệt sức.

Người cầm quả cầu liên tục thay đổi vị trí, đầu rồng đi theo, kéo theo thân rồng phía sau.

Người xem đã mệt không hô nổi nữa, nhiếp ảnh gia cũng kiệt sức, khó khăn di chuyển vị trí.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Tiếng trống bắt đầu chậm lại, người cầm đèn đi tới chính giữa, đầu rồng dừng lại sau quả cầu, thân rồng uốn quanh tạo thành một vòng tròn.

Cuối cùng, rồng vẫn không ăn được quả cầu, chỉ lắc lư cái đầu, vô cùng gần nhưng chưa bao giờ có được.

Đã 8 giờ tối, mọi người bắt đầu rời đi có trật tự.

Lăng Vân đứng ở cuối hàng, chờ đợi người phía trước đi hết.

“Lăng Vân.”

Lăng Vân nhìn về phía trước, cố gắng tìm nơi phát ra âm thanh.

“Vừa rồi có người gọi chị phải không?” Lăng Vân hỏi Lăng Thành để xác nhận.

Lăng Thành nhìn quanh: “Không có đâu! Em không nghe thấy.”

“Lăng Vân.” Tiếng gọi lại vang lên.

Lăng Vân kiễng chân, nhìn về phía xa xa.

Trên đình xa xa, Lục Thẩm Nhất đang vẫy tay với cô.

Lăng Vân cũng vẫy tay lại, cô không bận tâm tới dòng người phía trước, dùng hết sức chạy về phía anh.

“Đừng chạy!”

Khoảng cách 400m này, Lăng Vân mất gần năm phút để đến.

“Sao cậu lại đến đây?”

“Lục Thẩm Nhất, chúc mừng năm mới!”

Lăng Vân kiềm chế xúc động muốn ôm lấy Lục Thẩm Nhất, cô chỉ vỗ nhẹ lên cánh tay anh.

Gần nửa tháng không gặp anh, lúc này trong lòng Lăng Vân không chỉ có sự kích động, mà là cảm giác hồi hộp, cô muốn nhìn thật kỹ người mà mình thích, Lục Thẩm Nhất.

“Chúc mừng năm mới!” Giọng nói trầm thấp của Lục Thẩm Nhất mang theo sự dịu dàng.

“Tiểu Thẩm, cháu cũng đến xem múa lân à?” Giọng của Vương Vi cắt đứt cái nhìn của hai người.

Lục Thẩm Nhất thu hồi ánh mắt, đi vài bước về phía Vương Vi: “Vâng ạ, chúc dì năm mới vui vẻ.”

“Anh ơi, chúc mừng năm mới.” Bên cạnh vẻ mặt nhiệt tình của Lăng Thành.

Lục Thẩm Nhất lấy một bao lì xì trong túi, đưa cho Lăng Thành: “Học kỳ mới học hành tiến bộ.”

“Cảm ơn anh.” Không đợi Vương Vi giật lấy, Lăng Thành đã chạy đi.

“Tiểu Thẩm, cháu thật là, lì xì cho Lăng Thành làm gì?” Vương Vi nói xong, cũng định lì xì lại cho Lục Thẩm Nhất.

Sau một hồi cương quyết, cuối cùng Lục Thẩm Nhất vẫn nhận lì xì từ Vương Vi.

“Lăng Vân, con dẫn Tiểu Thẩm đi dạo một chút, tối nay mẹ không quản con nữa.” Vương Vi nói rồi đi về phía Lăng Thành.

Lăng Vân nhìn Lục Thẩm Nhất, có chút bối rối.

“Vậy đi ra con suối nhỏ đằng trước, hay là đến phố cổ bên kia?” Lăng Vân chỉ tay, chờ đợi câu trả lời từ Lục Thẩm Nhất.

“Không đi đâu cả.”

“Vậy cậu muốn đi đâu?” Lăng Vân ngơ ngác.

Lục Thẩm Nhất nắm tay Lăng Vân, đưa cô đến chiếc xe ô tô màu đen trên đường.

“Lên xe đi.” Lục Thẩm Nhất mở cửa xe, vị trí tài xế là một người đàn ông trung niên, không phải là người lần trước.

“Cháu chào chú ạ.”

Vừa ngồi vào trong xe, Lăng Vân không nhịn được hỏi: “Lục Thẩm Nhất, chúng ta đi đâu vậy?”

“Tới nơi rồi cậu sẽ biết.”