Ngày Nào Ma Tôn Sư Đệ Cũng Thả Thính Tôi

Chương 147: Ngoại truyện 6: Bộ đồ nam đứng đắn




Ngoại truyện 6: Bộ đồ nam đứng đắn

“Không, ta không thể mặc cái này được!”

***

(Bởi vì có sự xuất hiện của sư tôn trong thân phận không nhớ quá khứ và ở nơi công cộng, nên thi thoảng các nhân vật chính sẽ đổi xưng hô qua hiện đại ha.)

“Cuối tuần bọn con định đi công viên Carnival, người với sư tôn có muốn đi chung không?”

Hoang Tịch khịt mũi cười: “Cái kiểu công viên giải trí ấu trĩ ấy chỉ có trẻ con mới đi thôi.”

Lục Lâm Trạch nhìn gã, bình luận: “Thế mới bảo, đúng là lão già chán ngắt. Tạo cơ hội cho người đi hẹn hò mà người chẳng biết quý trọng. Mấu chốt có phải là chơi đâu, mà là chơi với ai kìa?”

Hoang Tịch hơi cau mày: “… Hình như cũng có lý đấy.”

Sau đó gã tra thử bằng di động, vừa tra vừa nói: “Nó còn đứng hạng 1 trên bảng đề cử những nơi đáng hẹn hò trong thành phố này. Chỗ được khen nhiều nhất là nhà ma – Lâu Đài Kinh Dị, đề cử 5 sao, lý do được đề cử là NPC đều rất ngon giai? Lý do chuối củ gì vậy?”

Lục Lâm Trạch bật cười: “Sư huynh nói công viên Carnival này nổi tiếng từ lúc mới xây đến giờ, trên mạng người ta đề cử nhiều lắm. Trước kia huynh ấy rất muốn đi, nhưng đi mấy chỗ đó một mình lại hơi kỳ kỳ. Giờ có con rồi, rốt cuộc huynh ấy cũng được trải nghiệm.”

Thấy Thiên Lũng Cảnh đang nói cười với Thẩm Tam Xuyên bên cây đàn dương cầm, Hoang Tịch đứng dậy đi đến cạnh hai người, kéo tay Thiên Lũng Cảnh hỏi: “Thầy ơi, cuối tuần này thầy có rảnh không?”

Thiên Lũng Cảnh ngồi trên ghế của đàn piano, ngẩng đầu nhìn gã: “Sao thế?”

“Hai đứa nhóc tính đi Carnival cuối tuần, hỏi chúng mình có muốn đi chung không.”

Thẩm Tam Xuyên nghe vậy vui vẻ nói: “Đúng vậy, thầy ơi, chắc thầy chưa đi bao giờ đúng không ạ, cuối tuần này mình đi chung nhé?”

Thiên Lũng Cảnh ngẫm ngợi: “Cuối tuần này thầy kín lịch rồi, chắc không đi được.”

Thẩm Tam Xuyên tỏ vẻ thất vọng: “Vậy ạ, thế thì tiếc quá…”

Thấy Thẩm Tam Xuyên như vậy, Thiên Lũng Cảnh ngập ngừng: “Nhưng có thể cho Minh Sơ đi chung với mấy đứa, chắc thằng bé sẽ thích đấy.”

“Ồ, thế ạ? Vậy cũng được! Minh Sơ có rảnh không thầy?”

Dù sao cũng là một người cả!

Thiên Lũng Cảnh nhìn về phía Hoang Tịch: “Minh Sơ có rảnh hay không, thì phải hỏi sếp nó ấy.”

Hoang Tịch vội nói: “Hôm nay Minh Sơ đang thu âm bài hát, nhẽ ra mai tôi định đi bàn bạc mấy thương vụ quảng cáo cho thằng bé. Nhưng thế này thì đẩy việc quảng cáo qua ngày kia, mai không đi nữa, thầy thấy có được không?”

“Em là sếp của nó, tất nhiên em cứ tự ngắm mà làm thôi.”

Hoang Tịch vui phơi phới, hẹn hò đôi trong lời đồn đây mà! Tự dưng cũng có dáng dấp đi nghỉ rồi đấy!

Bốn người cùng ăn bữa tối, sau đấy Lục Lâm Trạch đưa Thẩm Tam Xuyên về căn hộ của mình. Tòa chung cư này nằm trên đoạn đường vàng của thành phố, trung tâm CBD. Dù giá nhà bị độn lên cao ngất, nhưng cứ vào phiên giao dịch là hết lốt ngay. Sở hữu được một căn hộ cao cấp ở đây, thì chứng đỏ phải là giới ưu tú thượng lưu trong thành phố này. Vậy nên Thẩm Tam Xuyên vừa nghe tin nhà Lục Lâm Trạch ở khu này, là đã cảm thấy hệ thống tốt với Lục Lâm Trạch quá thể đáng!

(Quận kinh doanh trung tâm (tiếng Anh: central business district, viết tắt: CBD) là trung tâm kinh doanh và thương mại của một thành phố.)

Ngày xưa, để đổi đình viện, anh chàng phải nai lưng tích cóp mãi mới đủ 5000 điểm! Tuy giờ chỉ cần sư đệ ở đây, là kiếm được 5000 điểm ngon ơ…

Anh chàng đang đứng quan sát cảnh đêm trước cửa sổ sát đất siêu to ở tầng 39, thì Lục Lâm Trạch bỗng đi đến ôm lấy anh chàng từ phía sau.

“Nếu thích, thì về sau chúng ta ở đây nhé?”

Thẩm Tam Xuyên bật cười: “Nói cứ như tụi mình khỏi về nữa không bằng.”

Lục Lâm Trạch gác cằm lên vai Thẩm Tam Xuyên: “Chỉ cần có Nghiệp Liên và hệ thống, thì huynh có thể đến đây bất cứ lúc nào. Đối với đệ, thế giới nào cũng thế, chỉ cần có huynh là được.”

“Nhưng với ta, nơi này đã trở thành ảo cảnh, Ải Phong Nguyệt mới là nhà của ta.” Cửa sổ sát đất in bóng hai người ôm nhau, Thẩm Tam Xuyên nhẹ nhàng vỗ về gương mặt Lục Lâm Trạch, “Cảm ơn đệ vì đã sẵn lòng tạo ra một ảo cảnh khổng lồ chân thật thế này. Ta biết chuyện ấy hẳn đã ngốn rất nhiều linh lực của đệ.”

“… Đồ ngốc, đệ thấy đây toàn là những việc mình nên làm cho huynh mà.”

“Ta thật lòng cảm ơn đệ đó!”

Lục Lâm Trạch bỗng nhiên cười xấu xa: “Nếu muốn cảm tạ đệ thật, thì chi bằng sư huynh đồng ý với đệ chuyện này nhé?”

“Chuyện gì?”

Lục Lâm Trạch kéo tay anh chàng: “Đi với đệ.”



Thẩm Tam Xuyên đi theo Lục Lâm Trạch vào phòng ngủ, thấy Lục Lâm Trạch mở tủ quần áo lấy một bộ đồ ra, mặt anh chàng lập tức bỏng rẫy.

Áo sơ mi bạn trai, nịt tất da màu đen, găng nửa tay bằng da đen tuyền, vòng chân kim loại…

Cái này…

Về bản chất Thẩm Tam Xuyên vẫn là một người tương đối bảo thủ, nên anh chàng xấu hổ cùng cực: “Không được, ta không thể mặc cái này được, rõ… rõ ràng đệ mới đến đây thôi, mà sao học nhanh quá!”

Bộ đồ này còn khiến anh chàng xấu hổ hơn cả quần áo con gái!

Thằng cu Lục Lâm Trạch dăm đãng học được mấy thứ tầm xàm ba láp này ở đâu?!

“Chẳng phải sư huynh muốn cảm ơn đệ sao?” Lục Lâm Trạch ôm vòng eo anh chàng, cất giọng nũng nịu, “Đệ muốn xem.”

Thẩm Tam Xuyên nhìn mấy vòng nịt tất da màu đen kia, mặt đỏ lựng lên: “Buộc cái này trên đùi khác gì quấn Tức Ảnh đâu, ta tuyệt đối không đồng ý!”

“Không giống nhau mà, mỗi một vòng nịt đều có chốt bằng kim loại, bó lên đùi nhìn đẹp kiểu cấm dục đấy.”

ngay-nao-ma-ton-su-de-cung-tha-thinh-toi-147-0

“… Lục Lâm Trạch, đệ mơ đi!”

“Sư huynh còn từng mặc đồ con gái vì đệ, trang phục nam đứng đắn thế này, sao huynh lại không chịu khoác vào?”

“Cái của nợ đó đứng đắn ở đâu?!”

Nịt tất bình thường mà dăm vậy hả? Cái này là để thỏa mãn quả kink mặn mà của ai đó đấy chứ?!

Lục Lâm Trạch tỏ vẻ tiếc nuối: “Đệ đang tính là, mai đi Carnival rồi, sư huynh mà chịu mặc, thì đêm nay đệ sẽ ngắm nhiều hơn, không vần vò huynh đến độ huynh không đứng nổi như hôm qua nữa…”

Phần gốc tai Thẩm Tam Xuyên cũng bắt đầu ửng đỏ: “…”

“Nhưng sư huynh không muốn, chắc đêm nay đệ chẳng còn lý do gì để buông tha sư huynh nữa rồi.”

Nói xong, hắn cười tủm tỉm nhìn Thẩm Tam Xuyên chằm chằm, không ỏ ê gì nữa. Lát sau, Thẩm Tam Xuyên bị dòm lom lom đành phải chịu thua, lí nhí đáp: “Nếu ta mặc, thì đêm nay đệ tha cho ta nhé?”

“Cái đấy đương nhiên phải xem biểu hiện của sư huynh rồi.”

Lục Lâm Trạch nói xong thì xoay người rót một ly rượu, cầm cái ly chân cao ngồi lên sô pha: “Tối nay còn dài lắm, đệ muốn xem sư huynh tự thay.”

“…”

Lục Lâm Trạch nói xong thì nhấp nhẹ một ngụm rượu, nhìn Thẩm Tam Xuyên trước mặt mình với nét mặt đầy hào hứng.

Hơi ấm từ máy sưởi phủ kín căn phòng, có điều hơi ấm này lại khiến người ta thấy khô khốc miệng lưỡi.

Thẩm Tam Xuyên bắt tay vào thay quần áo. Những dấu vết hôm qua còn chưa tan hết, thay sơ mi trắng rồi vẫn hiện loáng thoáng. Anh chàng xắn ống tay áo lên, rồi lại lấy vòng chân, gác chân lên chậm rãi đeo nó vào. Khi kéo đến đoạn cao nhất, anh chàng mới phát hiện chiếc vòng này điêu khắc đầy hoa văn dây leo, cực kỳ giống Tức Ảnh đang quấn quanh người.

ngay-nao-ma-ton-su-de-cung-tha-thinh-toi-147-1

Chân anh chàng thon, thẳng, dài, trắng, đeo vòng chân vào thậm chí còn không có chút thịt thừa nào… Sau đấy anh chàng lại thắt nịt tất da, siết từng vòng trên đùi. Có điều anh chàng bó hơi chặt, chỉ lát sau phần da xung quanh đã hơi ửng đỏ…

Cuối cùng anh chàng liếc Lục Lâm Trạch đầy vẻ khiêu khích, đeo găng nửa tay màu đen xong thì nghiêng đầu cắn rìa găng cho khít…

ngay-nao-ma-ton-su-de-cung-tha-thinh-toi-147-2

Ngón tay anh chàng đã thon sẵn, màu đen lại càng tôn thêm vẻ quyến rũ…

Lục Lâm Trạch rốt cuộc cũng đứng dậy, uống một ngụm rượu rồi đi đến trước mặt Thẩm Tam Xuyên. Hắn ôm cổ anh chàng, đẩy toàn bộ rượu vào miệng anh chàng…

Nút áo sơ mi lơi ra…

Chất rượu màu đỏ tím chảy xuống, lượn theo xương quai xanh…



Sáng sớm hôm sau, Thẩm Tam Xuyên ngồi ghế phụ, đầu nặng trịch, eo mỏi nhừ.

“Đồ lừa đảo.” Anh chàng chống tay lên cửa xe, nhìn ra ngoài cửa sổ lầu bầu, “Về sau anh không bao giờ tin mấy lời điêu toa bốc phét của em nữa.”



Lục Lâm Trạch vừa lái xe vừa cười nói: “Em đã lừa anh bao giờ, em kìm hãm dữ lắm rồi đấy, chứ không hôm nay anh chẳng dậy nổi đâu.”

“Em còn dám mặt dày nói thế nữa!” Bấy giờ anh chàng mới để ý dấu bầm trên cổ tay mình, đành thả tay kéo ống tay áo xuống.

“Đàn anh thật sự rất hợp bị trói đấy… Lần sau tụi mình thử kiểu khác đi.”

“Không có lần sau đâu, em toàn lừa anh thôi!”

“Nhưng đêm qua anh cũng sướng thật mà?”

“Ứ… ứ có chuyện ấy!”

“Khụ khụ!” Những tiếng ho khan bỗng vọng lại từ hàng ghế sau. Vị sếp lớn nào đấy mặc áo phao nhẹ nhàng thoải mái rốt cuộc không nhịn nổi nữa, mở miệng lên tiếng, “Hai đứa quên mất còn người khác ngồi đằng sau à?”

Sau đó gã liếc nhìn Minh Sơ trông đến là sượng sùng gắng ze xa mình: “Đừng dạy hư trẻ nhỏ, bé nó chưa hiểu gì đâu.”

Minh Sơ: “…”

Bỗng dưng cậu không biết mình có nên giả vờ không hiểu không, mặt lúc đỏ lúc trắng. Ban đầu cậu chỉ nghĩ được đi chơi Carnival chắc sẽ vui lắm, dù sao anh trai cậu rất bận, chưa bao giờ có thời gian đi chơi mấy chỗ đấy với cậu. Tuy không ưa Hoang Tịch, nhưng vừa làm quen với Thẩm Tam Xuyên và Lục Lâm Trạch là cậu đã thấy rất thân thiết rồi. Có điều bây giờ cậu mới để ý, hóa ra họ lại là một cặp đồng giới à?!

Nhưng cũng phải công nhận, hai người quả thực rất xứng đôi, tương tác giữa họ cũng không khiến kẻ khác thấy sến rện, mà vô cùng hòa hợp, cực kỳ có sức hút. Cậu ngồi trên xe nghe họ tán dóc với nhau, cảm thấy mình như những người bạn đã quen thân nhiều năm, không hề có sự xa cách.

Lục Lâm Trạch cười nói: “Vậy lát tụi con giao Minh Sơ cho bố phụ trách nhé, dù sao bố già nhất cả đám mà.”

Hoang Tịch bất mãn: “Bố mới hơn ba chục, mày miêu tả bằng từ khác không được hả, tả bố mày bằng chữ “già” có thấy hợp không?”

Lục Lâm Trạch: “Minh Sơ, em nói đi, có hợp không nào?”

Minh Sơ gật đầu: “Hợp ạ.”

Hoang Tịch: “…”

“Nhưng em có phải trẻ con đâu, không cần ổng coi chừng, em có thể tự chăm sóc bản thân được.”

Bấy giờ Hoang Tịch bỗng nói rất nghiêm túc: “Nếu đã vậy, bé có muốn tỏ lòng quan tâm cụ già góa bụa không, lát bé chăm tôi nhé?”

Minh Sơ: “… Cái gì?”

“Ví dụ như là, ở cạnh tôi mọi lúc mọi nơi, kẻo tôi đi lạc ấy.”

“Anh có phải trẻ con đâu…”

Mặt gã vẫn tỉnh bơ, chấp nhận ngay hình tượng nhân vật này: “Nhưng tôi là người già rồi.”

Minh Sơ: “…”

Riêng chuyện ứng phó với Thiên Lũng Cảnh và Thiên Minh Sơ thì Hoang Tịch rất thành thạo, lựa cơm gắp mắm lựa con gả chồng.



Bốn người lái xe tới Carnival. Carnival cuối tuần đông đúc tấp nập, nhưng Lục Lâm Trạch đã chuẩn bị từ trước. Bốn người đi thẳng vào theo cổng SVIP, không phải xếp hàng trò nào cả, muốn chơi mấy lần cũng được.

Trò đắt khách gần họ nhất là Lâu Đài Cổ Kinh Dị. Nghe nói nó tương đương game nhập vai quy mô lớn, dựng cảnh rất thật, còn có NPC người đóng, luôn được các cư dân mạng đề cử hết lòng là must-try trong Carnival. Vậy nên bốn người quyết định tiện đường chơi trò này luôn.

Sau khi vào lâu đài cổ, xung quanh lập tức tối hù. Tiếng nhạc rùng rợn, tiếng quái vật lúc nhúc thi thoảng lại vang lên. Vách tường loang lổ vết máu, con đường gạch lồi lõm, đàn dơi bay lướt qua đỉnh đầu… Tất cả đều khiến người ta có cảm giác như lạc vào thế giới khác!

Thẩm Tam Xuyên mới được chơi trò quy mô lớn kiểu này lần đầu. Nói thật trước khi tới đây, anh chàng cảm thấy chẳng gì có thể dọa nổi mình. Nhưng vào đến nơi rồi, nỗi sợ mơ hồ lại khiến anh chàng hơi bất an. Anh chàng đang định duỗi tay túm Lục Lâm Trạch đi trước mình, thì chẳng hiểu sao, một cánh cửa tối tăm bỗng bật mở bên cạnh, anh chàng bị ai đó túm vào cánh cửa bí mật ấy.

Một bàn tay lạnh lẽo xẹt qua họng anh chàng, sau đấy có kẻ hà hơi vào cổ anh chàng: “Mùi máu tươi ngọt lành thế này, khiến ta không nhịn nổi chỉ muốn hút thử một miếng, để ngươi hóa thành nô lệ máu chỉ thuộc về mình ta!”

Thẩm Tam Xuyên hơi căng thẳng quay đầu lại, chợt thấy một đôi mắt màu xanh lục và đôi răng nanh nhuốm máu.

“… Vampire hả?”

Anh chàng sợ tái mào!

“Em ơi, mau cứu…”

Anh chàng còn chưa gào thành tiếng, thì đã bị ai đó bịt kín miệng!!!