Trong điện Huyền Quang đã có rất nhiều người.
Tạ Kha vừa bước vào, một loạt ánh mắt ghét bỏ "Sao lại là ngươi nữa" đồng loạt nhìn qua.
Hai vị giám thị trưởng lão xem lẫn vào trong đám người, cũng trợn mắt tức giận nhìn hắn.
Các sư huynh đệ trạc tuổi khác cũng sôi nổi đứng ôm ngực một bên, chờ xem hắn trở thành trò hề.
Tạ Kha đã quen trước những cái nhìn ác ý này, đi thẳng vào giữa đại điện.
Một người đang quỳ ở giữa điện, bộ dáng phong hoa tuyệt đại, áo trắng không vướng bụi trần rơi trên mặt đất, nhìn qua thấy rõ hoa văn thủy vân thêu phía trên. Mái tóc dài đen nhánh như nước chảy được cố định bởi ngọc quan trắng tinh, cách xa y 3 mét cũng thấy ớn lạnh.
Sự ngông cuồng và lạnh lùng của y toát ra từ từng sợi tóc.
Tạ Kha thầm nghĩ: "Gặp Thẩm Vân Cố là thấy xui rồi."
Tạ Kha cố hết sức đứng cách Thẩm Vân Cố xa một chút, cũng quỳ xuống, cung kính nói: "Bái kiến chưởng môn."
Chưởng môn chỉ nhàn nhạt đưa mắt liếc hắn một cái, không nói gì.
Hiện tại tâm tư của hắn chỉ đặt trên người vị đồ đệ bảo bối này, ánh mắt không thể chọc ra một lỗ trên người Thẩm Vân Cố: "Lý do! Ngươi mau nói thật cho ta một lý do thích đáng!."
"Một đám cháy phá tan cuộc thi lần này, bảy ngày sau là ngày môn phái khác đến Xích Dương phái ta luận đạo, ngươi lại làm ra sự tình như vậy! Ngươi muốn ta tức chết sao!?"
Toàn bộ Huyền Quang điện rơi vào im lặng, chỉ có tiếng của chưởng môn vang vọng, những người còn lại thở cũng chẳng dám thở mạnh.
Chưởng môn rất nghiêm khắc, hắn là kiếm tu, tự trên mặt đã có sẵn vài phần sắc bén, ngày thường nghiêm nghị một chút cũng có thể dọa khóc một vị nữ tu.
Hiện tại đang tức giận lôi đình.
Tất cả người trong Huyền Quang điện đều hận không thể hóa thành không khí, miễn cho bị dính vào.
Mà người bị hắn giáo huấn vẫn im lặng không nói một lời, lông mày lạnh lùng, như thể mọi thứ xung quanh không liên quan đến y.
Lại thấy Xích Dương chưởng môn ném bay lư hương bên cạnh.
Rầm một tiếng, cả đại điện chấn động.
"Thẩm Vân Cố! Chẳng lẽ ngày thường ta dung túng ngươi, ngươi liền quên hết môn quy rồi hay sao?"
Thẩm Vân Cố rũ mi, vẻ mặt khó đoán.
Tạ Kha thật ra cũng rất muốn biết nguyên nhân, sao tự nhiên lại đốt bài thi?
Chỉ là vấn đề này đã định sẵn là không có được đáp án.
Im lặng, im lặng đến đáng sợ.
Xích Dương chưởng môn như một ngọn núi lửa sắp bùng nổ, đầu óc choáng váng, nhất định phải dạy cho Thẩm Vân Cố một bài học.
"Xem ra nếu hôm nay không phạt ngươi,, ngươi sẽ không biết trời cao đất dày là gì."
"Là thủ tịch đại đệ tử, ngươi không làm gương cho hậu bối, phạm sai lầm lớn như vậy chỉ vì suy nghĩ cá nhân!"
"Thẩm Vân Cố! Ngươi tới đáy vực Tư Vô sám hối cho kỹ! Khi nào biết sai mới được ra!"
Lời vừa dứt, mọi người liền hít một hơi thật sâu.
Vực Tư Vô, là nơi Xích Dương cung trừng phạt các đệ tử có tội.
Một sơn cốc, nghe nói chỉ đủ để một người ngồi, trước sau đều là vách núi cao chót vót, trên vách núi từng nét đều khắc nội quy của Xích Dương tông.
Không có âm thanh, không có linh lực, còn có uy áp từ trên cao giáng xuống, nghỉ ngơi một giây cũng không được.
Tạ Kha có một kỷ niệm sâu sắc về nơi này.
Lần trước hắn bị nhốt trong đó một tháng.
Vực Tư Vô không có vết chân, không có tiếng động cũng không có âm thanh. Hắn ở đó ngồi một tháng, đem tất cả ký ức coi lại một lượt, chấp nhận sự thật mình trọng sinh rồi.
Đời trước hắn chết ở biển Vô Độ, chết ở nơi gần phượng hoàng nhất, cũng coi như mãn nguyện.
Tàn sát dân chúng trong thành là thâm căn tội nghiệt, lấy cái chết rửa tội, nhân quả viên mãn.
Lần này trọng sinh, không có bất cứ ràng buộc nào đời trước, hắn chỉ muốn chặt đứt tiền duyên, tu lại đại đạo.
Thật ngự hỏa, ngàn năm trước hắn là người khai sáng, ngàn năm sau người kế thừa cũng là chính mình.
Nghĩ như vậy, cũng coi như.....Hắn không cô độc.
Tạ Kha không chút để ý, cũng không ý thức được tình hình hiện tại của mình.
Sau khi chưởng môn xử lý xong, lửa giận vẫn chưa nguôi, ánh mắt chuyển qua hắn: "Còn ngươi, Tạ Kha!"
Tạ Kha hoàn hồn nói: "Đệ tử có mặt."
"Ngươi không nghe lệnh chưởng lão giám thị, suýt nữa thiêu rụi Tĩnh Tâm điện! Ngươi cũng xuống đáy vực Tư Vô sám hối cho ta!"
"Khi nào Thẩm Vân Cố biết sai ngươi mới được ra ngoài!"
???
Khi nào Thẩm Vân Cố biết sai mới được ra ngoài?
Tạ Kha: "....."
Vị chưởng môn này quả thực, yêu hận rõ ràng.
Hơn nữa, để hắn ở cùng với Thẩm Vân Cố, hắn không chắc mình có thể sống qua đêm nay.
Chuyện ba tháng trước, có người biết có người không, nhưng những người biết thì đều hiểu rõ.
Tạ Kha còn nhớ rất kỹ.
Vừa mở mắt khi trọng sinh liền thấy bản thân ngồi trên đùi người khác....Thật sư là muốn quên cũng khó.
Thẩm Vân Cố đặt bàn tay mảnh khảnh lên lưng hắn, mái tóc đen dài lãnh lẽo vương trên ngón tay y.
Thiên tài danh chấn tứ phương, bạch y trắng như tuyết, đôi mắt khép mờ quyến rũ, cả người giống như một cánh hoa đào nhẹ trôi trên lớp băng mỏng.
Hư hư thực thực.
Là hắn đem y kéo vào trong lòng ngực.
Là hắn khẽ tới thổi bên tai y.
Nguyên chủ Tạ Kha trói y vào trong phòng, sau đó hạ dược.
Là loại xuân dược cực mạnh mà nguyên chủ trộm mua từ bên ngoài về.
Cái tên được đặt vô cùng phong nhã, Cùng quân say, chỉ loại xuân dược này cũng không thể khiến bản thân Thẩm Vân Cố say cùng hắn.
Tuy nhiên sau khi hạ dược, hiệu quả lại vượt xa tưởng tượng của nguyên chủ.
Thẩm Vân Cố lúc đó như trúng phải ma chưởng.
Tất cả đều là tự tay y làm.
Tự cởi dây thừng, tự đứng lên, đặt Tạ Kha lên đùi.
Một tay luồn vào mái tóc đen của nguyên chủ, một tay vòng qua eo nguyên chủ.
Nguyên chủ vừa sửng sốt vừa vui mừng, kích động đến mức sắp khóc.
Thẩm Vân Cố chỉ rũ mắt.
Y không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Y giống như mất trí, lại như mất hồn, hay như rơi vào ảo cảnh vô căn cứ do chính mình tạo ra.
Biến cố xuất hiện khi y sắp hôn nguyên chủ.
Trong giây lát, mê mang trong mắt Thẩm Vân Cố tan hết, ánh mắt trở lên lạnh lẽo, đủ để đóng băng ba thước xung quanh.
Bàn tay ôm eo kia đã giết sống nguyên chủ.
Khi hắn mở mắt ra lần nữa, linh hồn trong thân xác Tạ Kha đã đổi chủ.
Nếu không phải Trọng Dương đạo nhân phát hiện tình trạng nhi tử không ổn, nhanh chóng đuổi tới, thì Tạ Kha sẽ rất khó khăn để thoát thân.
Ngay lúc triền miên thân cận như vậy, y đột nhiên hạ đòn sát thủ...
Một mỹ nhân rắn rết thần kinh như thế, hắn và tiểu ca ngự thú cũng rất tò mò tại sao nguyên chủ lại thích y.
Thích y? Muốn chết à?
Ấn tượng đầu tiên của Tạ Kha và Thẩm Vân Cố là như vậy, nhưng tâm tình hắn hiếm khi dao động, cũng không nghĩ nhiều về một hậu bối.