Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 110: I love you 2




- Hửm?

Trần Diệc Nhiên cũng quay đầu nhìn cô, sau đó gật đầu khen ngợi:

- Rất tốt.

- À...

Điềm Tâm nhếch miệng, cũng chỉ vậy thôi sao. Trần Diệc Nhiên đậu xe ở trước tiểu khu, hỏi lại cô:

- Làm sao vậy? Không thích à?

Điềm Tâm rầu rĩ thở dài một hơi, buồn bã nói:

- Làm tốt thì được cái gì? Anh cũng đâu thích em...

Trần Diệc Nhiên sửng sốt một chút, đôi mắt đen láy tĩnh mịch nhìn chằm chằm vào Điềm Tâm một lúc lâu. Cho đến khi cô cho là anh sẽ không muốn nói gì nữa thì trong xe cũng có giọng nói phát ra:

- Điềm Tâm, em còn nhỏ nên lấy việc học làm trọng.

Cô ngẩn người, đôi mắt sáng như pha lê đau đớn nhìn anh, cô đưa tay đẩy mạnh bả vai anh tức giận nói:

- Còn nhỏ! còn nhỏ! ngoại trừ câu này thì anh có thể nào nói một câu khác không?!

Trần Diệc Nhiên im lặng nhìn cô.

- À, phải rồi, anh còn nói học cho tốt! Lấy việc học làm trọng!

Điềm Tâm có chút mỉa mai nhìn anh, kích động hét lên:

- Anh là ba mẹ em sao?! Quan tâm tới việc học của em làm gì? Trần Diệc Nhiên, em chán ghét anh!

Cô rống xong liền trực tiếp mở cửa xe bước ra ngoài, dùng sức đóng mạnh cửa rồi chạy nhanh vào trong tiểu khu. Trần Diệc Nhiên ngồi ở trong xe, ngỡ ngàng nhìn cô biến mất, phản xạ có điều kiện mở cửa xe ra ngoài theo. Chỉ là anh đứng gần mui xe, nhìn bóng lưng nhỏ bé lao như điên vào trong bóng đêm, rốt cuộc anh không có đuổi theo. Trần Diệc Nhiên bực bội trong người đi loanh quanh một chỗ, cuối cùng móc trong túi quần ra một điếu thuốc, hung hăng hít một hơi, làm cho tâm tình bực bội dịu lại. Đây không phải là kết quả anh hy vọng đó sao? thế nhưng trong lòng sao lại rối loạn như vậy.

Trần Diệc Nhiên thất thần nhìn vào đốm lửa của điếu thuốc, ngơ ngẩn một hồi lâu rồi đem điếu thuốc vứt xuống đất, lên xe rời đi.

Điềm Tâm chạy một hơi đến dưới nhà mình, quay đầu nhìn ra phía sau cũng không thấy Trần Diệc Nhiên đuổi theo, trong tiểu khu ánh đèn mập mờ chiếu vào dãy đường, làm bóng của cô kéo dài một đoạn. Mùa thu về đêm có chút lạnh, cô mặc chiếc váy phong phanh đứng một mình dưới ánh đèn mờ ảo, không hiểu sao mũi chợt đau xót.

Người kia...người mà cô thích cho đến bây giờ cũng không có tình cảm với cô...

Trong đầu tồn tại suy nghĩ như vậy, nước mắt Điềm Tâm không ngừng rơi xuống...

Cô đứng dưới ánh đèn khóc rất lâu, đến khi hai má đã lạnh buốt mới lấy tay lau nước mắt, quay đầu vào nhà. Về đến nhà, mở đèn phòng khách lên, Điềm Tâm đứng đối diện với căn nhà không một bóng người, cuối cùng không chịu được càng khóc lớn. Cô nghĩ tới, đây là lần đầu tiên thầm mến một người, cũng là mối tình đầu của cô, phải chăng đây chính là kết cục cuối cùng?

Khó có được hai ngày nghỉ, Điềm Tâm khó chịu ở trong nhà, đâu cũng không muốn đi. Thẩm Tâm gọi điện thoại rủ cô ra ngoài, cô cũng thẳng thừng từ chối.