Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 121: Đêm Giáng Sinh, Nàng thỏ 3




Điềm Tâm trong thoáng chốc bỗng thấy lòng mình rất hồi hộp, Trần Diệc Nhiên dường như chưa từng nói chuyện nghiêm túc như vậy bao giờ.

- Cũng chỉ vì...anh lớn hơn em bảy tuổi sao? - Điềm Tâm yếu ớt hỏi Diệc Nhiên.

- Không phải - Trần Diệc Nhiên quả quyết với Điềm Tâm - Nếu như người đang đứng trước mặt anh lúc nàylà Thẩm Tâm thì anh tuyệt đối sẽ không coi Thẩm Tâm là một đứa trẻ.

Điềm Tâm mở to đôi mắt trong veo,nhìn Trần Diệc Nhiên khó hiểu:

- Nhưng mà rõ ràng Thẩm Tâm và em như nhau mà đúng không.

- Tuổi tác, đó không phải là vấn đề, vấn đề chính là cách suy nghĩ từng người.

Trần Diệc Nhiên cầm trong tay ba lá bài "Mời hưởng thụ" nhẹ nhàng nhét vào tay của Điềm Tâm, thấp giọng:

- Ý kiến của Thẩm Tâm có sức hấp dẫn rất lớn với một người đàn ông bình thường, tiếc rằng em hiểu sai ý rồi.

- Em...

Điềm Tâm cầm trong tay mấy lá bài đó,chân tay có chút luống cuống nhìn Trần Diệc Nhiên, nghe giọng điệu anh có chút hung dữ, tự nghĩ không phải mình làm anh mất hứng đó chứ?

- Cho dù em có hiểu đúng ý Thẩm Tâm đi chăng nữa thì anh cũng sẽ không nhận món quà này.

Trần Diệc Nhiên dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào Điềm Tâm,không gian bỗng nhiên rất tĩnh mịch,mãi một lúc sau anh mới nhẹ nhàng thở một hơi dài, nói:

- Điềm Tâm,em đơn thuần chỉ là một đứa trẻ không hơn không kém,em bây giờ còn quá nhỏ,em đối với anh chỉ là nhất thời ngưỡng mộ,có lẽ bảy năm sau,cùng một lựa chọn nhưng nó sẽ khác hiện tại rất nhiều,lúc đó em sẽ cảm thấy sự lựa chọn lúc trước của bản thân là ngây thơ thế nào.

- Anh Diệc Nhiên....

Điền Tâm chớp chớp đôi mắt, cô cảm thấy nó vừa khô vừa chát, rất khó chịu.

- Anh nói vòng vo nãy giờ hóa ra cũng chỉ nghĩ em ấu trĩ sao?

-....

Trần Diệc Nhiên nhìn cô, thở dài không nói gì.

- Đúng vậy, là do em ấu trĩ, ấu trĩ nên em mới có thể đi thích một người như anh, mới có thể nghĩ cách tặng quà cho anh chỉ để hi vọng anh được vui, mới có thể làm một bàn đồ ăn để được cùng anh tận hưởng lễ Giáng sinh, em ngây thơ nên mới tin rằng, ừ, bây giờ có thể anh không thích em đấy,nhưng nhanh thôi, trong tương lai anh cũng sẽ thích em, rốt cuộc anh anh muốn thế nào đây hả? Thích một người cũng có tội sao? Ngay cả quyền được thích anh em cũng không có sao, em đã nói với anh là em thích anh, nhưng em có yêu cầu anh cũng thích em đâu cơ chứ??

Điền Tâm bật khóc nức nở.

- Cho dù em chưa trưởng thành thì sao chứ, chẳng nhẽ từ lúc sinh ra anh đã trưởng thành rồi sao?

- Điền Tâm...

Trần Diệc Nhiên nhìn cô khóc,nước mắt rơi lã chã, anh cảm thấy lòng mình chút luống cuống.

- Mỗi tuổi thì có mỗi việc nên làm, em bây giờ nhiệm vụ quan trọng chính là học tập tốt, có lẽ một thời gian sau em sẽ nhận ra rằng anh cũng không tốt như em tưởng tượng, cũng không đáng để mà em bỏ ra nhiều công sức như vậy đâu.

-Anh không phải là em, làm sao anh biết em đang nghĩ gì?! Điền Tâm hét lên:

-Chẳng lẽ chỉ có Thẩm Tâm mới có thể một bên học hành một bên nói chuyện yêu đương?Rõ ràng anh cũng thấy em và cô ta đều như nhau,đều không phải là trẻ con nữa cơ mà?Trần Diệc Nhiên,anh có muốn bị đối xử không công bằng như vậy không, anh không thích em thì cứ trực tiếp nói, trái tim em coi như chết đi cũng tốt!!

-Điềm Tâm...

Trần Diệc Nhiên đôi môi có chút giật giật, một chữ cũng không thể nói thành lời...