Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 154: Sự thay đổi kì diệu 5




Điềm Tâm ôm lấy khuôn mặt nóng bừng, trong đầu lại tưởng tượng.

Trong chốc lát, Trần Diệc Nhiên bỗng nhiên thấy im lặng, khó hiểu quay đầu nhìn Điềm Tâm thì thấy gương mặt trắng nõn của người nào đó đang đỏ bừng như quả táo chín. Trần Diệc Nhiên đưa tay xem nhiệt độ điều hòa có hơi thấp, liền hỏi:

- Sao vậy? Điều hòa trong xe mở quá nóng?

- Không có, không có.

Điềm Tâm vội vàng phủ nhận, đôi mắt trong veo nhìn rõ khuôn mặt của Trần Diệc Nhiên, bắt đầu cảm thấy trái tim đập bịch bịch sắp từ trong lồng ngực nhảy ra.

Đợi một tí... đây không phải là anh Nhiên của cô?

Anh Nhiên của cô chỉ biết đem bản mặt cứng ngắc, giọng điệu nghiêm túc trừng mắt nói với cô, Điềm Tâm em còn là một đứa trẻ, chuyện gì em cũng không hiểu, em phải học tập thật giỏi!

Vì vậy, anh làm sao có thể nhìn cô mà nói, em và anh cùng ngủ như vậy?!

Điềm Tâm trợn tròn mắt liếc Trần Diệc Nhiên, sau đó không chút do dự đưa tay nhéo má mình.

- Ôi, đau...đau chết mất.

Trên gương mặt truyền đến cảm giác đau đớn làm cho Điềm Tâm hét lên kinh ngạc, cô không có nằm mơ!

- Em làm gì vậy?

Trần Diệc Nhiên khẽ nhíu mày nhìn dáng vẻ ngốc ngếch của cô, khó hiểu hỏi.

- Em chỉ thử xem mình có nằm mơ không thôi...

Điềm Tâm mân mê khuôn mặt, ứa nước mắt nói với Trần Diệc Nhiên:

- Suốt ngày anh chỉ biết nói em chuyên tâm học tập, bây giờ thế nào lại đổi tính, để cho em ở cùng với anh...à là ngủ cùng một chỗ?!

Trần Diệc Nhiên bất giác im lặng, tiếp tục lái xe cho đến một lúc sau, âm thanh xa xăm nói với Điềm Tâm:

- Em thật sự cho rằng là anh muốn em ngủ cùng một giường với anh ư?

Điềm Tâm thuận miệng hỏi lại:

- Chẳng lẽ không đúng?

Trần Diệc Nhiên vừa lái xe vừa cất tiếng chọc tức cô:

- Bây giờ là ban ngày hơn nữa anh vừa mới ăn trưa xong, thể lực còn chưa suy yếu nhưng với kinh nghiệm bị em đạp cả đêm hôm qua, em cho rằng tiếp tục hôm nay anh sẽ để cho em đạp cả buổi chiều sao?

- Ha...

Điềm Tâm chớp chớp đôi mắt, nghẹn họng lại.

- Cô gái nhỏ, rốt cuộc trong đầu em chứa cái gì thế?

Trần Diệc Nhiên nghiêng mắt liếc cô một cái, ngữ khí bắt đầu nghiêm túc dạy dỗ cô:

- Đem toàn bộ tâm tư đặt lên việc học, em chỉ biết xem nhẹ cái phiếu điểm màu đỏ ấy, người biết đó là phiếu điểm, người không biết còn tưởng rằng anh là cán bộ của đảng đây!

Thoáng cái khuôn mặt nhỏ nhắn của Điềm Tâm liền xụ xuống, quả nhiên cô không có nằm mơ, tên Trần Diệc Nhiên suốt ngày chỉ biết nhắc cô học tập quay về rồi. Điềm Tâm có chút không vui chu cái miệng nhỏ nhắn, quay sang nói:

- Thế nhưng sáng nay em đã ngủ một mạch tới hơn mười một giờ. Nếu như buổi chiều bắt em ngủ tiếp, làm sao em ngủ được...

Trần Diệc Nhiên không đồng tình:

- Ngủ không được thì làm bài kiểm tra, anh vừa xem kì thi lần này ngoại trừ môn vật lí thì những môn học khác đều không khá hơn bao nhiêu, vì vậy anh sẽ giúp em học thêm những môn đó.