Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 201: Xa nhau 10




Trần Diệc Nhiên hơi cong khóe môi, giọng nói mang chút nhàn nhạt ý cười, nói với cô:

- Đang nhìn em.

- Em có cái gì mà nhìn?

Điềm Tâm cúi thấp đầu, trên mặt chợt nóng lên bất ngờ.

Anh Nhiên thật sự là càng ngày càng thẳng thắng, càng ngày càng không đứng đắn rồi

- Ừ, ngày càng biết điều đấy.

Đôi mắt Trần Diệc Nhiên sâu không tháy đáy, cười rộ lên một cái, trong mắt lóe sáng như sao.

Điềm Tâm lập tức ngẩng đầu, đôi mắt trong veo đầy tức giận trừng lớn Trần Diệc Nhiên!

Cái tên này, quả nhiên nói không đến ba câu khen ngợi sẽ phải tổn thương mình.

Trần Diệc Nhiên vờ như không nhìn thấy bộ mặt tức giận của cô, đưa tay nhéo lấy khuôn mặt tráng nõn, cười nhẹ:

- Vì sao không muốn đòi quà năm mới chỗ anh?

- Có quà năm mới ư?

Ánh mắt cô kinh ngạc nhìn anh, mau chóng lấy lại tinh thần, hai tay vội vàng bám cổ Trần Diệc Nhiên, giống như đầu con mèo mềm mại dụi trên mặt anh, lại nói:

- Anh Nhiên, em biết anh là tốt nhất mà, là chuẩn bị món quà gì cho em vậy?

- Em đoán đi.

Điềm Tâm chờ mong hỏi anh:

- Ừm... là bao lì xì thật to, thật dày?

- Sai rồi, có điều lúc nghe được món quà này không phải rất vui sao?

Trần Diệc Nhiên mỉm cười, khẽ lắc đầu rồi nói tiếp:

- Tiếp tục đoán.

- Tuy rằng không phải quá vui nhưng mà nếu có tiền lì xì thì em cũng rất cao hứng mà!

Điềm Tâm khịt cái mũi nhỏ, hơi nghiêng đầu suy nghĩ một chút, hỏi tiếp:

- Chẳng lẽ là dẫn em đi ăn món gì ngon? Không phải anh đã nói sẽ chuẩn bị nhiều quả hạch ư, vậy là mang tới nhà cho em?

- Loại quả này, anh còn không nghĩ nó có thể đem ra ngoài tặng đấy.

Trần Diệc Nhiên tiếp tục lắc đầu, có chút buồn cười nhìn cô:

- Tiếp tục đoán, là món quà có ý nghĩa.

- Vậy là không phải đồ ăn...

Điềm Tâm có một chút thất vọng, câu hỏi này cũng nằm ở phạm vi rộng quá rồi, cô đi đâu tìm đáp án đây.

Món quà có ý nghĩa... Chẳng lẽ là...

- Có phải là một lá thư tình anh viết cho em không?!

Đôi mắt trong veo của Điềm Tâm lập tức lóe sáng, đầy mong đợi nhìn anh.

Lớn tới từng này, cô còn chưa từng được nhận thư tình.

Trần Diệc Nhiên hơi sửng sốt một chút, sau đó có chút buồn cười đưa tay nhéo lấy cái mũi nhỏ của cô:

- Nằm mơ à? Mau tỉnh lại đi!

- Vậy có thể là cái gì chứ, khó đoán quá đi!

Điềm Tâm nhíu chặt đôi lông mày thanh tú, nghe Trần Diệc Nhiên nói liền oán giận:

- Em đã lớn như vậy, chưa từng nhận được thư tình lần nào, còn tưởng rằng gặp lại anh sẽ tặng em.

- Phải vậy không? Em lớn như vậy, đều không có bạn nam nào thích em?

Đáy mắt Trần Diệc Nhiên vô cùng thông cảm nhìn cô.

- Ai nói không có?!

Điềm Tâm quay sang trừng mắt với anh, hất cằm lên, vẻ mặt kiêu ngạo đầy tự hào nói:

- Thích em có rất nhiều người, chẳng qua là thời đại này không còn ai viết thư tình nữa rồi, tất cả mọi người đều ở trước mặt tỏ tình, có được không?!

- Ồ? Rất nhiều người tỏ tình trước mặt em?

Trong nháy mắt đôi mắt Trần Diệc Nhiên tối đi, đáy mắt hiện ra một tia sáng nguy hiểm, nụ cười nơi khóe miệng lập tức biến mất.

Điềm Tâm ngửi được cái mùi nguy hiểm, vì vậy nhanh chóng lắc đầu, ngập ngừng nói:

- Không phải là rất nhiều đâu, chỉ có hai ba bốn năm sáu người...