Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 261: Khủng hoảng tình cảm, hồi báo động giả 4




-Khóc cũng vô dụng thôi. - Thẩm Tâm ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định nhìn Điềm Tâm chậm rãi nói:

-Hắn cũng đâu có nhìn thấy mà thút thít nỉ non làm gì, với mình như thế thật là nhục nhã.

Điềm Tâm nhìn cô, trong thoáng chốc không biết nên nói gì cho phải.

Thẩm Tâm cười cười, cúi đầu lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, sau đó nhìn Điềm Tâm nói:

-Được mười lăm phút rồi, chúng ta đi.

-Cậu biết số phòng không?

-Không.

-Nếu Lục tổng thật sự có chuyện gì với cô gái kia thì cậu định thế nào?

-Không biết.

-Cậu...

-Được rồi Điềm Tâm cậu đừng nói nữa... - Thẩm Tâm thở dài một hơi, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Điềm Tâm mà nói:

-Kì thật lúc đầu mình cũng như cậu, không nghĩ là tên Lục Dật Tiêu này không có gan ra bên ngoài...phản bội tìm tiểu tam đâu...

-Vậy tại sao...

-Thế nhưng cái tên này trước kia cũng có nhiều tiếng xấu lắm, thời thiếu niên lúc còn đi học đã đi tứ phía tìm vợ, tự tạo ra hậu cung của riêng mình, nhớ lúc đó ngay cả mẹ mình cũng bị hắn đùa giỡn...

Thẩm Tâm trầm lặng mà nhếch môi, nhìn Điềm Tâm nói:

-Tuy rằng sau này không biết thần kinh của hắn có vấn đề gì không vì sau khi yêu mình thì hắn bớt phóng túng đi rất nhiều, nhưng mình có cảm giác, playboy là bản chất của hắn rồi nên mình sợ một ngày nào đó hắn sẽ lại tái phạm.

-Vì vậy?

-Vì vậy rốt cuộc qua nhiều năm như vậy, mình vẫn không thể nào đem toàn bộ tình cảm của mình gửi gắm cho hắn được, mình cảm thấy hắn thích mình, âu chỉ là nhất thời. Có lẽ qua một thời gian hắn sẽ lại thích những cô gái khác, rồi lại bỏ mình mà đi.

Thẩm Tâm thở dài một hơi rồi nói tiếp:

-Đó là lí do vì sao yêu lâu như vậy nhưng mình không thể dốc hết lòng cho hắn, mình sợ một ngày nào hai đứa mình chia tay, mình sẽ bị tổn thương, suy sụp tinh thần, mình không thể nào dễ dàng tha thứ chuyện như vậy được.

-Vì vậy nên bây giờ cậu mới bình tĩnh ngồi đây cùng mình phân tích nguyên nhân sao? - Điềm Tâm rối rắm nhìn Thẩm Tâm, trông cô ấy lúc này quả thực như đang mất đi cảm giác an toàn vậy.

-Cứ xem như thế đi. - Thẩm Tâm cúi đầu nhìn điện thoại, mười lăm phút đã trôi qua, cô điềm tĩnh đứng dậy, tháo kính râm và khẩu trang mà mũ trên đầu xuống, vuốt lại mái tóc dài rồi đi về phía quầy tiếp tân.

Điềm Tâm do dự một chút rồi cũng đuổi theo.

-Xin chào, tôi có thể giúp gì cho quý khách ạ? - Nhân viên lễ tân tươi cười nhìn Thẩm Tâm.

-Chào cô. - Điềm Tâm cười híp mắt, sau đó lấy điện thoại trong túi ra nói:

-Anh tôi ra ngoài quên mang di động, tôi nhớ anh ấy có nói sẽ đến đây, nhưng vì không thể liên lạc nên chỉ có thể tới đây xin số phòng của anh ấy.

-Được, xin chờ một lát, xin hỏi anh của cô tên gì ạ? - Nhân viên cúi đầu gõ gõ trên máy tính, sau đó hướng phía Thẩm Tâm hỏi.

-Lục Dật Tiêu. - Thẩm Tâm cười cười, điềm tĩnh nói tên hắn ra.

-Được, tôi tìm thấy rồi, xin chờ một lát, tôi phải gọi điện thoại xác nhận. - Nhân viên lễ tân hướng phía Điềm Tâm mà nở nụ cười xin lỗi, sau đó nhấc điện thoại trên bàn, quay số đến phòng hắn.