Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 266: Khủng hoảng tình cảm, hồi báo động giả 9




-Có thật không vậy? - Thẩm Tâm đầy nghi ngờ mà quay đầu nhìn Điềm Tâm.

-Thật đấy... - Điềm Tâm cười cười, trong lòng thầm mắng Lục Dật Tiêu xảo quyệt. Điềm Tâm trong thoáng chốc thấy chủ đề câu chuyện chuyển qua mình, lại thấy Thẩm Tâm đang trong trạng thái sắp "đập vỡ nồi thấy đáy" nên liền vội vàng đưa bàn tay úp lên trán, giả bộ yếu đuối hướng phía Thẩm Tâm nói:

-Ai da, đột nhiên thấy chóng mặt quá...

-Thôi nào, cậu cho rằng giả bộ bị bệnh thì mình sẽ không hỏi tường tận chuyện gì đã xảy ra sao? - Thẩm Tâm tức giận đi đến bân Điềm Tâm, đưa tay túm lấy cổ tay cô.

Lòng bàn tay Điềm Tâm nóng hầm hập, so với nhiệt độ cơ thể bình thường thì rõ ràng cao hơn rất nhiều.

-Điềm Tâm, cậu bệnh thật sao? - Thẩm Tâm ánh mắt kinh ngạc, đưa tay lên sờ trán Điềm Tâm, trên trán cô nóng đến kinh người nhưng lại không chảy giọt mồ hôi nào.

-Ừ, đầu mình chóng mặt quá... - Điềm Tâm lúc này cảm thấy mình chóng mặt ghê gớm, vừa rồi cùng Thẩm Tâm ngồi nghe lén, tinh thần tập trung cao độ nên không có cảm giác là bản thân mình không khỏe.

Thế nhưng lúc ăn cơm còn rất khỏe mà, sao bây giờ lại như bị thiêu đốt thế này?

Thẩm Tâm quay đầu, ánh mắt hung hăng trừng mắt nhìn Lục Dật Tiêu, nghiến răng nghiến lợi nói:

-Đợi lần sau em tính sổ với anh! Đi...đưa Điềm Tâm vào bệnh viện.

-Tuân lệnh, lão bà đại nhân. - Lục Dật Tiêu nhoẻn miệng cười, nhưng trong lòng thì mừng thầm, đêm hôm khuya khoắt thế này mà Thẩm Tâm lại sẵn sàng chạy tới khách sạn "bắt gian", vậy trong lòng cô, có phải hắn vẫn có chút tầm quan trọng không?

-Không cần, không cần, mình không làm phiền cậu thẩm vấn anh Dật Tiêu đâu. - Điềm Tâm yếu ớt nhìn Thẩm Tâm cười rồi ánh mắt sâu xa mà liếc qua Lục Dật Tiêu, sau đó lại tiếp tục nói:

-Trần Diệc Nhiên nhà mình còn chờ ở dưới lầu, chỉ cần gọi anh ấy lên đây là được.

Vẻ mặt Lục Dật Tiêu liền biến sắc.

-Em nói...Trần Diệc Nhiên dưới lầu? - Hắn chần chừ một lát sau đó nhìn Điềm Tâm hỏi.

-Đúng vậy. - Điềm Tâm hướng phía Lục Dật Tiêu cười ngọt ngào:

-Vì vậy, tốt nhất anh nên ở đây mà chấp nhận bị điểm tâm nhỏ của em tra khảo đi, em sẽ không quấy rầy thời gian hai người bên nhau đâu.

Muốn chuyển chủ đề qua mình sao? Không có cửa đâu!!

Sắc mặt Lục Dật Tiêu trong thoáng chốc trở nên trắng bệch.

Hôm nay hắn chắc chắn Thẩm Tâm sẽ đến bắt gian, cũng chắc chắn là cô sẽ mang Điềm Tâm theo. Như vậy đợi sau khi cô ấy phát hiện kế hoạch của mình, hắn có thể chuyển đề tài sang Điềm Tâm và Trần Diệc Nhiên, tranh thủ cho bản thân một chút thời gian.

Nhưng thật không ngờ, Điềm Tâm ngã bệnh thật.

Hắn còn tưởng rằng Trần Diệc Nhiên kiếm cớ để trốn tránh công việc.

Lại không ngờ Trần Diệc Nhiên như vậy mà cũng theo Điềm Tâm và Thẩm Tâm đến bắt gian, hơn nữa còn chờ dưới khách sạn.

Chết mẹ! Nghìn tính vạn tính lại không tính đến cái tên đó...

Điềm Tâm hết sức hài lòng nhìn vẻ mặt tái nhợt của Lục Dật Tiêu, sau đó cô cầm điện thoại ra gọi cho Trần Diệc Nhiên, yếu đuối nói:

-Anh Diệc Nhiên...Đầu em chóng mặt quá, giống như lại phát sốt ấy...

-Em đợi ở đấy, anh lên liền, tầng mấy? - Giọng Trần Diệc Nhiên lo lắng trong điện thoại phát ra.

-Ừm...Tầng tám, phòng số 0832. - Điềm Tâm đắc ý ném ánh nhìn về Lục Dật Tiêu, sau đó cúp máy.