Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 272: Không dám khen ngợi tài nghệ nấu nướng 5




Điềm Tâm ánh mắt đồng tình nhìn hắn, đưa ly nước đến trước mặt hắn an ủi:

-Em đã phản ứng như vậy mà anh còn dám ăn sao? Đúng là đồng cam cộng khổ nhỉ...Em thực sự rất cảm động, nhưng mà anh Diệc Nhiên, cháo này, anh đã cho bao nhiêu muối và đường vào vậy?

Trần Diệc Nhiên ngẩng đầu lườm cô rồi lại bưng ly nước súc miệng một hồi lâu, sau đó mới ngồi thẳng lên, túm lấy khăn mặt lau lau miệng, nhíu mày nói:

-Anh cho vào có một muỗng thôi mà, không nhiều đâu nhỉ...

-Một muỗng...nhưng là muỗng gì, muỗng nhỏ em ăn cháo hay sao? - Điềm Tâm có chút không dám tin mà nhìn hắn.

-A...là cái muỗng lớn múc canh ấy... - Trần Diệc Nhiên suy nghĩ một lát rồi hồn nhiên đáp.

-Cái gì?!! Muỗng lớn như thế sao?!! - Điềm Tâm không nhịn được mà há mồm, hèn gì lại mặn chát đến vậy...

-Còn đường mật thì sao?

-Một túi.

-Túi gia vị cỡ nào?

-Lớn như gói mì ăn liền ấy...

Điềm Tâm mở to hai mắt mà nhìn hắn, ánh mắt kinh sợ liếc qua bát cháo mà lùi về sau hai bước, sau đó cười khan một tiếng rồi nhỏ giọng hỏi:

-Ha ha...Từng đó...từng đó quả thật là hơi nhiều rồi đấy...

-Nhiều sao? - Trần Diệc Nhiên hơi nhíu mày nhìn Điềm Tâm thản nhiên nói:

-Anh cho đường còn không bằng gạo nữa, vả lại cũng chỉ thêm một ít muối, một muỗng muối này với một túi đường, có lẽ cũng không nhiều lắm đâu nhỉ?

Điềm Tâm nhìn chằm chằm Trần Diệc Nhiên một hồi lâu, sau đó quả quyết cầm lấy chén cháo trong tay hắn mà đổ ào vào trong toilet, giọng kiên quyết nói:

-Anh Diệc Nhiên, nấu ăn không thích hợp với anh đâu.

Trần Diệc Nhiên im lặng.

-Nói thật đi, ngoài mì gói ra thì anh còn biết nấu gì nữa không thế? - Điềm Tâm cầm chén đi vào trong bếp, nhìn nồi cháo màu rỉ sắt siêu mặn trên bếp mà nghiêm túc hỏi.

Trần Diệc Nhiên đôi mắt sâu thẳm nhìn Điềm Tâm một lúc rồi thản nhiên mở miệng nói:

-Trứng chiên.

-Còn gì nữa không?

-Trứng luộc.

-And?

-Trứng rang.

-Hết chưa?

-Anh còn biết làm trứng luộc trong trà nữa...

Đôi mắt to tròn của Điềm Tâm nhìn chằm chằm Trần Diệc Nhiên một hồi lâu, đôi môi hồng hào bất giác hé ra, nhỏ giọng nói:

-Anh à, trứng có thù oán gì với anh mà anh lại đối xử với nó như thế?

Trần Diệc Nhiên trầm mặc, cặp lông mày thanh tú hơi nhướn lên nhìn Điềm Tâm, một hồi lâu không nói lời gì.

-Được rồi, sau này việc bếp núc để em lo... - Điềm Tâm chịu thua mà bưng cả nồi cháo, cẩn thận nghiên cứu một lát, tuy không đành lòng nhưng giờ chỉ có thể đổ vào bồn cầu thôi.

Ánh mắt Trần Diệc Nhiên thoáng lên nụ cười, hắn theo Điềm Tâm vào nhà vệ sinh, nghiêng người dựa trên khung cửa nhìn cô, dịu dàng nói:

-Em nói...

-Cái gì? - Điềm Tâm ngẩng đầu lên, một tay đưa lên vuốt tóc, nhìn hắn nghi ngờ.

-Em muốn nấu cơm cho anh cả đời sao? - Trần Diệc Nhiên nhoẻn miệng cười, đôi mắt đen láy sánh lên lấp lánh, cái mũi thẳng tắp cùng chiếc cằm tạo nên một nụ cười đẹp hoàn hảo.

Hắn cứ nghiêng người tựa vào cửa như thế mà thản nhiên nhìn cô, nghiêm túc muốn cô giữ lời hứa.