Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 276: Bữa tiệc bất ngờ cảm ơn "thầy" 4




-Vậy là tốt rồi. - Thẩm Tâm gật gật đầu, nhìn Điềm Tâm buột miệng hỏi:

-Bố mẹ cậu biết chưa?

-Biết rồi, bố mẹ mình cũng đang ở nhà mà.

-Mình nói chuyện của cậu với Trần Diệc Nhiên ấy. - Thẩm Tâm quay đầu nhìn Lục Dật Tiêu rồi lại quay sang nhìn Điềm Tâm hỏi.

-À...không biết... - Điềm Tâm sửng sốt, không biết vì sao Thẩm Tâm đột nhiên lại nói về chuyện này.

-Vậy hai người tính lúc nào mới ngả bài đây? - Đôi mắt xinh đẹp của Thẩm Tâm nhìn cô, hàng lông mi dài khẽ nhấp nháy, hỏi mấu chốt vấn đề.

-Lúc nào mình cảm thấy được...Cứ chờ đi... - Điềm Tâm yếu ớt nói với Thẩm Tâm:

-Dù sao mình cũng mới chỉ tốt nghiệp trung học, còn chưa học đại học nữa...Nếu bây giờ mình nói thì chắc chắn bố mẹ vẫn cho là mình đang còn nhỏ mà sẽ không tin cậy đâu...

-Ừ, nói cũng có lí... - Thẩm Tâm gật gật đầu suy tư một lát sau đó nhìn Điềm Tâm nói:

-Đây là do cậu tự nghĩ ra đấy à?

-Ách...Là anh Diệc Nhiên... - Khóe miệng Điềm Tâm giật giật, lí nhí nói.

-Haizz... - Thẩm Tâm thở một hơi dài, thò tay vỗ vỗ vào vai Điềm Tâm, bất đắc dĩ nói:

-Vạn lí trường chinh, cậu chỉ vừa mới bước được bước đầu tiên thôi...

-Tại sao cậu cứ nói với mình với vẻ mặt "gió rền vang Dịch Thủy Hàn, tráng sĩ vừa ra đi nay không còn nữa" thế? - Điềm Tâm khó hiểu hỏi.

-Không có gì...Đúng rồi, cậu nói với Trần Diệc Nhiên rằng cậu thi đậu Đại N chưa? - Thẩm Tâm buột miệng hỏi.

-Ai da, mình nhắn tin cho hắn rồi liền chạy đến nhà cậu đây, điện thoại còn bỏ ở nhà... - Điềm Tâm chợt lấy lại tinh thần, đột nhiên vỗ sau ót mình một cái rồi nhìn Điềm Tâm nói:

-Mình về trước đây, hai người cứ tiếp tục đi, coi như mình chưa từng đến...

-Cái gì mà coi như cậu không đến chứ? - Thẩm Tâm trầm mặc nhìn cô, sau đó khoát tay nói:

-Thôi về đi về đi, lỡ như Trần Diệc Nhiên của cậu gọi, bị bố mẹ cậu nhắc máy...Ha ha ha ha...

Điềm Tâm sững sờ, dường như cô sực nhớ điều gì, không kịp nói câu nào mà chạy ra nhanh như chớp.

Thẩm Tâm bất đắc dĩ nhìn theo bóng lưng cô bạn, lắc đầu ngán ngẩm.

-Bảo bối... - Lục Dật Tiêu nãy giờ đứng cạnh nhìn hai cô nói chuyện, bây giờ Điềm Tâm đi rồi, vậy có lẽ hai người hắn có thể tiếp tục hôn nhau rồi.

-Ừm... - Thẩm Tâm quay đầu, nhìn Lục Dật Tiêu cười cười, sau đó đưa hai tay đẩy hắn vào vách tường, hai cánh tay chống hai bên eo hắn, nhỏ giọng nói:

-Ngoan, cúi đầu xuống nào.

Lục Dật Tiêu mở trừng hai mắt, đôi mắt trong suốt nhìn thẳng vào mắt Thẩm Tâm, khóe môi nở nụ cười, người hơi khom xuống rồi khẽ nói:

-Tuân lệnh, lão bà đại nhân.

Thẩm Tâm ngẩng khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn, đem đôi môi hồng hào hôn lên bờ môi mỏng của hắn.

Trong ánh mắt Lục Dật Tiêu hiện lên nụ cười hài lòng.

Điềm Tâm chạy một mạch thở không ra hơi mà về nhà, trực tiếp xông vào trong phòng của mình.

Thế nhưng tìm trái tìm phải vẫn không thấy điện thoại đâu.

-Mẹ! Điện thoại của con đâu? - Điềm Tâm thò đầu ra cửa, hướng về phía mẹ cô đang nấu ăn trong bếp mà hỏi.

-Hả?? Mẹ Điềm Tâm ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Điềm Tâm rồi chỉ tay lên sân thượng:

-Vừa rồi Diệc Nhiên gọi đến nên bố con nghe giùm đấy.