Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 314: Em muốn ôm anh ngủ (2)




“Đúng vậy, bác tài……” Trần Diệc Nhiên gật gật đầu tỏ vẻ tán đồng, sau đó liền nhìn ra ngoài, bình tĩnh nói: “Bác tài có phải bác đã đi quá rồi không??”

“A??” Bác tài xế liền phanh gấp lại một cái.

Cô không hề có phòng bị gì cả nên cả người liền bị bắn về phía trước.

Trần Diệc Nhiên vươn tay ra đỡ lấy cô rồi ôm cô vào trong lòng để tránh cho cô bị đập đầu về phía trước.

“Ai nha…… Thật ngại quá. Nói chuyện phiếm cùng mọi người vui quá nên quên mất điểm đến. Không sao bây giờ tôi sẽ quay đầu xe lại, sẽ không tính tiền hai người phần đường đi quá này.” Bác tài quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó lại tiếp tục nhấn ga, đi tiếp về hướng ngược lại. Ở phía trước giao lộ quay đầu nhìn về phía sau, vững vàng dừng ở trước cửa khách sạn Hoàng gia.

“Cám ơn” Trần Diệc Nhiên nhàn nhạt nói, sau đó mở cửa xuống xe rồi vòng ra cốp xe lấy hành lý.

Trả tiền taxi và lấy hành lý xong, Trần Diệc Nhiên liền cùng cô đi vào khách sạn.

Hai người đi thẳng tới bàn lễ tân liền có một người mặc một bộ quần áo màu đen trông vô cùng chuyên nghiệp tươi cười hướng bọn họ hỏi: “Xin chào, tôi có thể giúp gì cho hai người?”

“Tôi đã đặt trước hai phòng.” Trần Diệc Nhiên bỏ hành lý trong tay ra rồi lấy chứng minh thư trong ví ra đưa cho cô gái đó.

“Anh Trần, anh đợi tôi một chút.” Cô lễ tân nhìn qua chứng minh của anh rồi hướng anh cười nói.

Cô đứng bên cạnh Trần Diệc Nhiên nghe thấy anh nói đã đặt hai phòng trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng không hiểu sao trong lòng cô lại có một chút thất vọng không thôi.

“Thật ngại quá, đã để anh phải chờ lâu. Đây là chìa khóa phòng của anh.”

Sau một hồi, cô lễ tân cười tủm tỉm đưa chứng minh thư trả lại cho Trần Diệc Nhiên, sau đó đưa cho anh hai cái chìa khóa phòng.

“Đi tới phía trước rồi quẹo trái là thang máy, anh đi vào quẹt thẻ phòng rồi ấn nút đi lên tầng trệt.”

“Được” Trần Diệc Nhiên nhận lấy hai cái chìa khóa phòng rồi quay sang nói với cô: “Đi thôi.”

“Được!” Cô gật gật đầu đi theo Trần Diệc Nhiên vào thang máy.

Tới tầng thứ hai mươi của khách sạn, Trần Diệc Nhiên cúi đầu nhìn qua số phòng ghi trên chìa khóa, sau đó hơi nhăn mặt lại.

“Sao vậy??” Cô đứng bên cạnh thấy anh nhăn mặt nhịn không được liền thấp giọng hỏi.

“À……” Trần Diệc Nhiên do dự một chút, sau đó mới khẽ nói với cô: “Hai cái phòng này một là 1203 một là 1218, giống như…… một cái ở hành lang bên này, một cái ở hành lang bên kia……”

Anh đứng ở trước thang máy, ngay trước lối vào, nhìn trái nhìn phải nói.

“A??” Cục cưng mở to hai mắt nhìn anh, duỗi tay lấy hai cái chìa khóa trong tay anh rồi lại nhìn bảng hướng dẫn trên dầu liền hiện đầy hắc tuyến.

Giống như…… Ở hai đầu hành lang a……

“Làm sao bây giờ??” Trần Diệc Nhiên hơi cúi đầu nhìn cô sau đó chớp chớp mắt.

“Có thể…… Có thể làm sao bây giờ a……” Cô miễn cưỡng cười cười, sau đó nói với giọng miễn cưỡng: “Nếu không thì đi vào phòng của anh bỏ đò ra trước rồi mang tới phòng em sau. Dù sao em cũng không mang nhiều đồ.”

“Được……” Trần Diệc Nhiên suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu nói: “Đi hướng này trước đi.”