Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 341: Khi cô cần anh nhất 6




“Khụ khụ… … khụ khụ… …”  Thẩm Tâm duỗi duỗi tay đẩy cánh tay cô, một ngón tay trắng nõn mảnh khảnh chỉ chỉ phía sau cô.

“Làm gì thế…” Điền Tâm quay đầu lại, một cái liếc mắt liền nhìn thấy Giang huấn luyện viên ngay phía sau mình, làn da của cô có chút ửng đỏ.

“Ha… ha…”  Cô cười gượng hai tiếng, sau đó hướng về phía anh ta gật đầu nói: “Huấn luyện viên, anh lại xuất hiện a, thật sự là xuất quỷ nhập thần, thật là thần kì a…”

“….” Giang huần luyện viên nhìn cô một cái, không nói lời nào.

Điền Tâm cũng biết ý ngậm miệng, chăm chú vào việc leo núi.

Rốt cuộc sau hai giờ đi, huấn luyện viên dẫn đầu thổi một tiếng còi, la lớn: “Tốt lắm, chúng ta có thể nghỉ ngơi tại chỗ!!”

Cho nên nhóm học sinh thở phào một hơi, nháy mắt tê liệt ngã xuống mặt đất.

Tô Việt thừa dịp thời gian nghỉ ngơi, cầm ba lô đưa cho cô.

“Cám ơn cậu a…” Điền Tâm đã rất mệt không có chút sức lực nào nói tiếp, nghĩ lại còn ba giờ nữa mới lên đỉnh núi, thật sự muốn chết.

“Không có gì.” Tô Việt thở phì phò, nhìn vẻ mặt ỉu xìu của cô, nhịn không được hỏi: “Điền Tâm, cậu không sao chứ?? Nhìn giống như không có tinh thần gì a”

“Không có việc gì…” Điền Tâm vẫy vẫy tay nói: “Tớ đã xem như có tinh thần, cậu nhìn xem Phan Đình cùng Hải Phỉ Tư, hai người họ đều đã nằm vật xuống…”

“Không có việc gì là tốt rồi.” Tô Việt gật gật đầu, lấy chai nước trong ba lô ra, đứng bên cạnh các cô uống nước.

Điền Tâm nhìn xung quanh một chút, đột nhiên thấy ở cách đó không xa có một con suối nhỏ, nước đang chảy cuồn cuộn.

“Thẩm Tâm, giúp tớ giữ chỗ, tớ qua bên kia rửa mặt chút.” Cô đem ba lô đưa cho cô ấy, rồi dặn dò một câu.

“Tớ chịu, cậu vẫn còn đi lại được a??” Thẩm Tâm ngồi dưới đất, cũng nhìn thấy con suối nhỏ cách đó không xa, kì thực cô cũng muốn qua đó rửa mặt, nhưng mông vừa chạm đất, một chút cũng không muốn đứng lên.

“Ừ…” Điền Tâm vẫy vẫy tay với Thẩm Tâm rồi đi tới chỗ dòng suối.

Trên núi cây cối xanh um tươi tốt, ánh nắng buổi sáng xuyên qua lá cây rậm rạp, trên mặt đất in xuống những chiếc bóng.

Nước suối ào ạt chảy xuôi, lùm cây cạnh suối tốt um tùm.

Điền Tâm cẩn thận đi xuyên qua lùm cây, đi đến chỗ dòng suối bên cạnh, duỗi tay vớt một ít nước suối lạnh lẽo, vỗ lên mặt mình.

Cảm giác mát lạnh thấm vào da thịt, cái cảm giác khô nóng giảm đi không ít.

Rửa mặt, cảm giác thật thoải mái, Điền Tâm đứng dậy, tính toán quay về.

Cô vội vàng đứng dậy, chân không may giẫm phải một cục đá tròn nhỏ, không cẩn thận, thân mình ngã xuống, cảm giác đau đớn liền dọc theo cổ chân truyền lên tới ngực.

Điền Tâm có chút chật vật mà té ngã ở bên dòng suối, cô đưa tay sờ sờ cổ chân, hình như có một chút đau, nhưng nhìn có vẻ không sưng đỏ, chắc qua một lát là khỏi…

Cô cố gắng đứng lên, nhưng chân vừa chạm đất, cảm giác đau đớn lại kéo tới.

Kiểu này là không thể đi được!!

Điền Tâm ngồi ủ rũ bên cạnh dòng suối, nhìn dòng suối chảy ào ạt, lại nghĩ tới mấy ngày này tập huấn ăn uống khổ sở, nhịn không được vành mắt liền đỏ.

Không biết Trần Diệc Nhiên hiện tại đang làm gì… … Nếu lúc này anh ở bên cạnh cô thì thật là tốt…..