Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 344: Khi cô cần anh 9




“Hừ” Giang huấn luyện viên khẽ hừ nhẹ một tiếng, rõ ràng là không tin.

Thẩm Tâm trừng mắt nhìn anh ta, nghĩ nghĩ lại cảm thấy mình không có lời nào để nói, nói nữa, chỉ làm cho anh ta hoài nghi thôi.

Mọi người theo dọc sườn núi mà leo lên, người cuối cùng cũng không thấy bóng dáng, cuối cùng Giang huấn luyện viên cũng chậm rãi đứng dậy, nhìn cô và Thẩm Tâm nói: “Chân của em bị trẹo nhẹ, xương cốt không bị sai lệch về vị trí, nhưng không thể tiếp tục leo núi, em là bạn trai của bạn ấy, vậy hãy cõng bạn ấy xuống núi đi.”

“…..” Thẩm Tâm khiếp sợ nhìn anh ta, sau một lúc lâu, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, thấp giọng hỏi: “Vậy còn anh?”

“Tôi dẫn hai em xuống núi.” Giang huấn luyện viên cười cười, xoay người nhặt ba lô của các cô lên, đeo ở trên lưng, sau đó nhìn thoáng qua Thẩm Tâm nghĩ: “Còn không cõng bạn gái?”

Điền Tâm khẽ ngẩng đầu, nhìn thoáng qua bóng lưng mảnh khảnh của cô ấy, ngập ngừng nói: “Tiểu Điềm Tâm…..”

“Không có việc gì.” Thẩm Tâm ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp nhìn Điền Tâm, khẽ mỉm cười nói: “Em yêu, không phải cõng cậu xuống núi sao, việc rất nhỏ, lại đây, leo lên.”

Cô ấy vừa nói, vừa đi tới trước mặt cô ngồi xổm xuống.

Điền Tâm ngồi dưới đất do dự, nhìn bóng lưng gầy yếu của bạn, không đành lòng leo lên.

“Đưng ngơ ngác nữa, mau leo lên.” Thẩm Tâm quay đầu, vẫy vẫy Điền Tâm.

Điền Tâm cắn chặt răng nhẹ nhàng leo lên lưng bạn.

Giang huấn luyện viên đứng ở một bên, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ.

Cũng may Điền Tâm quả thật không nặng, lúc này, cô ấy nhẹ nhàng cõng cô lên, nhanh chóng theo sau Giang huấn luyện viên, đi xuống núi.

Ánh mắt huấn luyện viên chợt giao động, hai người họ, thật sự là người yêu??

Gần tới trưa, ánh nắng mặt trời ngày càng nóng rực, Thẩm Tâm cõng cô, mồ hôi chảy dọc trán lướt qua chóp mũi của cô ấy, sau đó nhỏ giọt xuống mặt đất.

Hai tay Điền Tâm ôm lấy cổ Thẩm Tâm, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Điềm Tâm, cậu có muốn nghỉ ngơi một lát rồi đi tiếp không?”

“Không có việc gì, không cần.” Cô ấy nhẹ nhàng trả lời.

Cuối cùng, lại hạ giọng nói: “Đừng làm lộ tẩy trước mặt anh ta.”

“A…” Điền Tâm nhẹn nhàng gật gật đầu, sau đó ghé mặt trên vai cô ấy.

Giang huấn luyện viên nhíu mày, nhìn hai cô gái đi phía sau mình.

Tóc đuôi ngựa, đôi mắt trong trẻo, gương mắt trắng nõn bởi vì vận động có chút ửng đỏ, cái miệng nhỏ nhắn mịn màng hơi hơi mở, gương mặt quật cường, mồ hôi  dọc theo sườn mặt chậm rãi nhỏ giọt, thậm chí nhìn lướt qua còn có một chút đắc ý.

Sau lưng cô ấy là một cô gái đang ngoan ngoẵn nằm sấp, đôi mắt to đen trắng rõ ràng, khuôn mặt phấn nộn, một mái đầu bởi vì mồ hôi mà dính vào trên trán, vẻ mặt mềm mại cùng lanh lợi.

Không biết vì cái gì, trong nháy mắt này, anh ta lại sinh ra một loại cảm giác hai người họ đúng là một đôi.

“Đến phía trước nghỉ ngơi một lát” Anh ta chần chờ một chút, chậm rãi mở miệng nói, dù sao hai người đều là nữ sinh, thể lực nhất định không sánh bằng nam sinh.

Thẩm Tâm khẽ ngẩng đầu, nhìn sự do dự trong mắt anh ta, khóe môi có chút cong nhẹ.