Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 76: Em là bạn gái giả (4)




Sau khi tiếng gầm gừ bên kia nhỏ lại Trần Diệc Nhiên mới cau mày, cố gắng lấy lại giọng điệu nói:

- Bố nói mẹ tốt với con đương nhiên con biết. Thế nhưng cái tốt của bố cũng phải có mức độ thôi. Con còn chưa kịp tính toán tự dưng buổi trưa bố đã sắp xếp cho con đến ba người gặp mặt, rốt cuộc bố muốn thế nào?

- Chẳng thế nào cả. Tao muốn ôm cháu trai.

Lúc này cuối cùng Điềm Tâm cũng hiểu rõ phía đầu giân bên kia là ai, giọng nói ấy lúc này đang rống to, rất tức giận.

Mà giọng nói này... Hình như là của bác Trần.

Điềm Tâm rụt đầu, cô nhớ rõ bình thường dáng vẻ của bác Trần luôn là vui vẻ cười hì hì hà hà, không thể tưởng tượng được lúc quát lên lại kinh thiên động địa như vậy.

- Dù sao thì mày không đi cũng phải đi. Bình thường luôn kiếm cớ tăng ca, hôm nay là chủ nhật, tao biết rõ mày ở nhà. Mày còn dám nói là tăng ca tao cắt chân mày.

Sau khi rống thêm một hồi nữa thì rốt cuộc bác Trần cũng tắt máy.

Sắc mặt Trần Diệc Nhiên xanh mét, nhìn chiếc điện thoại cũ xưa, tiện tay ném nó lên sô pha.

Trong phòng khách nhất thời trở nên yên tĩnh, Điềm Tâm cảm thấy hầu như cô còn có thể nghe thấy tiếng thở của hai người.

Qua hồi lâu, nhìn sắc mặt anh đã hoàn hoãn hơn một chút, lúc này ĐIềm Tâm mới cẩn thận hỏi thăm:

- Anh Nhiên... Giữa trưa anh có việc sao?

Trần Diệc Nhiên xoay đầu lại, lườm Điềm Tâm một cái, sau đó hít một hơi thật sâu, không nói tiếng nào mà đi thẳng vào phòng ngủ.

Hừm... Đây là tình huống gì chứ.

Đầu Điềm Tâm đầy sương mù, ngồi trong phòng khách thật lâu thì cửa phòng ngủ mới lại mở ra. Trần Diệc Nhiên sau khi thay trang phục thì sắc mặt thiếu thiện cảm đứng ở cửa ra vào. Đôi mắt tĩnh mịch nhìn Điềm Tâm đánh giá hồi lâu.

- Hơ... Sao vậy ạ?

Điềm Tâm nhìn đôi mắt anh nhìn chằm chằm mình không nhịn được mà trở nên khẩn trương.

- Đi, ra ngoài với anh.

Trần Diệc Nhiên bước đến bên người Điềm Tâm, từ trên cao nhìn xuống cô hồi lâu mới đột nhiên đưa tay ra nắm lấy cổ tay cô rồi kéo ra ngoài.

- Ơ... Ơ... Còn cặp của em... Chúng ta đi đâu vậy...

Điềm Tâm không hiểu nhìn Trần Diệc Nhiên, sau đó quay đầu nhìn chiếc cặp sách đang lẻ loi nằm trên ghế sô pha, nhịn không được mà ngập ngừng nói:

- Nếu ngày mai em không mang cặp sách đi học Anh Nhiên sẽ lại nghe thầy Từ lảm nhảm hơn một canh giờ đấy.

- Không sao cả, tối về lấy.

Trần Diệc Nhiên quay đầu nhìn thoáng qua chiếc cặp sách của Điềm Tâm, sau đó tiện tay lấy chùm chìa khóa trên tủ giày, cau mày nhìn cô chan thành nói:

- Hiện tại hãy đi với anh.