Ngày Tháng Trắc Trở

Chương 17




Đô thành Kiến Khang chỉ sau một đêm sấm sét lôi đình, cuối cùng vụ án sĩ tộc phía nam mưu phản đã tra ra kết quả.

Căn cứ theo lời khai của Nhạc Am, bắt giam Lục Hi Hoán và Cố Sưởng, chờ sau khi phúc thẩm sẽ xử lý.

“Chỉ thế thôi?” Hoàng đế cầm bản tấu chương nhìn về phía Thái tử.

“Vâng, thưa phụ hoàng.”

Hoàng đế nổi giận đùng đùng vứt tấu chương xuống đất, bảo hắn về Đông cung tự kiểm điểm lại bản thân.

Đương kim Thái tử Tư Mã Lâm tính tình ôn hòa nhân hậu nhưng Hoàng đế lại cho rằng hắn làm việc quá cứng nhắc, lại thêm chuyên tình cảm bất hòa với Hoàng hậu nên càng thêm ghét bỏ đứa con này.

Hoàng đế bất mãn với kết quả như vậy, đương nhiên muốn tìm kẻ đã tiến cử Thái tử, cũng chính là Tạ Thù để tính sổ.

Lúc cung nhân tới Tướng phủ truyền lời thì Tạ Thù đang dùng bữa, cảm thấy đồ ăn không tệ, còn gọi Tạ Nhiễm lên ăn cùng.

Sau khi nghe tin, nàng xúc động nói: “Haizz, Thái tử điểm nào cũng tốt, chỉ tiếc rằng lại giống bản tướng, quá lương thiện!”

Mộc Bạch đứng hầu một bên đáp: “Đúng vậy, thuộc hạ đã nhắc công tử sớm bỏ khuyết điểm này từ lâu, ngài còn thiện lương hơn cả Thái tử nữa.”

Tạ Nhiễm lặng lẽ đặt bát đũa xuống: “Ta no rồi, Thừa tướng cứ ăn từ từ.”

Tạ Thù dùng mắt tiễn hắn rời đi, khiêm tốn đón nhận lời phê bình của Mộc Bạch, lại ăn thêm hai bát cơm, sau đó mới lù đù vào cung.

Nàng ăn rõ no trong khi Hoàng đế tức giận đến mức ngay cả một hớp trà cũng không uống, ngồi trong ngư thư phòng với khuôn mặt nặng trình trịch như đeo đá: “Tạ tướng hết lòng đề cử Thái tử đi xử lý việc này, bây giờ kết quả như vậy, tự bản thân khanh cảm thấy như thế có ổn hay không?”

Tạ Thù nói: “Bệ hạ minh giám, thực ra Thái tử cũng có ý tốt, sĩ tộc phía nam rất đoàn kết, nếu ra tay quá nặng e rằng càng rước lấy đại họa, vì lẽ đó coi như giả bộ một chút, phúc thẩm một lượt cũng là tất yếu.”

Hoàng đế đang cao giọng chất vấn bị chặn hong, tức tối hỏi lại: “Phúc thẩm xong thì sao? Định xử lý thế nào?”

“Bệ hạ chỉ cần xử trảm hai kẻ cầm đầu là Lục Hi Hoán và Cố Sưởng là xong, cứ nói việc này do hai người bọn họ chủ mưu, không liên quan gì tới gia tộc nên sẽ không trách tội cả nhà. Chỉ cần không động tới gốc rễ của nam sĩ tộc thì bọn họ cũng sẽ không manh động làm bừa. Còn Nhạc Am, coi như đã lấy công chuộc tội, thu lại chức quan, lưu đày ba ngàn dặm là được rồi.”

Lời này cũng không phải là không có đạo lý, Hoàng đế chỉ có thể hừ lạnh hai tiếng rồi cho nàng lui, nhưng sự bất mãn đối với Thái tử lại càng dâng cao khó kìm lại được.

Lúc Tạ Thù vừa xuất cung thì lại trùng hợp gặp Vương Lạc Tú.

Nàng ở trong cung với Thái hậu vài ngày, Tương phu nhân đã sớm không chờ được nữa nên hôm nay tự mình tới cung Thọ An đón nàng về.

“Tham kiến Thừa tướng.” Vương Lạc Tú hành lễ, khẽ cười duyên dáng.

Tương phu nhân cũng cúi chào, nhưng nụ cười rõ ràng là lấy lệ.

Tạ Thù khá kiêng dè Tương phu nhân nhưng lại có ấn tượng tốt với Vương Lạc Tú, vì thế đi tới nói chuyện phiếm vài câu với hai người.

Tương phu nhân chỉ muốn đưa con dâu tương lai cách nàng càng xa càng tốt, định cáo từ ngay lập tức nhưng Vương Lạc Tú lại lưu luyến không rời, hỏi Tạ Thù: “Lạc Tú nhiều chuyện, xin hỏi chuyện Thừa tướng gặp nạn đã tra ra kết quả hay chưa?”

Tạ Thù nói: “Bệ hạ đã định đoạt.”

Tâm tư Vương Lạc Tú tinh tế tỉ mỉ, thấy Tạ Thù trả lời điềm đạm như vậy, tuy trong lòng rất dễ chịu nhưng lại sợ Tương phu nhân phát hiện ra điều gì, vội vàng bổ sung: “Thật may quá, như thế gia huynh cũng không cần phải lo lắng mất ăn mất ngủ nữa.”

Tạ Thù vốn định trấn an nàng hai câu nhưng liếc mắt thoáng nhìn thấy sắc mặt Tương phu nhân càng ngày càng âm trầm, lập tức tìm cớ bỏ của chạy lấy người.

Lúc Tương phu nhân lên xe liền hỏi Vương Lạc Tú: “Vừa rồi ta nghe cháu nói Thừa tướng gặp nguy hiểm ở Cối Kê à?”

Vương Lạc Tú gật gật đầu: “Vâng ạ, dường như có kẻ gian muốn mưu hại Thừa tướng.”

Tương phu nhân ảo não vỗ đầu gối một cái: “Sao lại không thành công cơ chứ, haizz!!!!”

“…”

Vệ Ngật Chi nghe tin Vương Lạc Tú hồi phủ, cũng lệnh Phù Huyền đưa một ít đồ qua nhưng không hề lộ diện.

Tương phu nhân là người tinh tế, con gái nhà người ta cũng đã đến tuổi cập kê, ánh mắt Vương Lạc Tú nhìn Tạ Thù rõ ràng lộ ra điểm nguy hiểm, ấy vậy mà con trai nhà mình lại không hề chú ý, đương nhiên bà phải đi nhắc nhở hắn.

Vệ Ngật Chi đang ở trong viện luyện kiếm, nín thở tập trung suy nghĩ, từng đường kiếm đều tỏa ra sát khí, bà cứ đựng cạnh thở dài liên tục, mãi đến khi Vệ Ngật Chi nghe bà lầm bầm hồi lâu, rốt cuộc cũng đành cam chịu ngừng lại.

“Mẫu thân lại muốn nói chuyện gì?”

“Con trai của ta vừa có tài vừa có tướng mạo, nhưng đến nay vẫn chưa thể lập gia đình, trong lòng ta lo lắng khôn nguôi.”

Vệ Ngật Chi buồn cười: “Mẫu thân lo lắng suốt mấy năm rồi, chẳng phải vẫn rất khỏe mạnh hay sao?”

Tương phu nhân trừng mắt: “Con có ý gì? Con muốn ta phải mất ăn mất ngủ mới cam lòng phải không?”

Vệ Ngật Chi bất đắc dĩ nói: “Vậy người muốn con phải thế nào mới được? Cổng nhà họ Vương cao như vậy, nếu bệ hạ không đồng ý làm sao con dám tới cổng nhà họ cầu thân đây?”

Tương phu nhân cắn răng nói: “Ngay mai ta sẽ đi cầu xin Thái hậu!”

“Tuy Thái hậu họ Vệ nhưng dù sao bà cũng là người nhà Tư Mã kia mà.”

“…” Tương phu nhân không thể nhịn được nữa: “Con mà không nhanh lên, vợ con sắp bị thằng nhóc nhà họ Tạ cuỗm rồi kia kìa!”

Vệ Ngật Chi ngẩn người: “Thằng nhóc nhà họ Tạ là ai?”

“Còn ai vào đây nữa? Tạ Thù đó!”

Vệ Ngật Chi cũng phát hiện Vương Lạc Tú nảy sinh tình cảm với Tạ Thù nhưng từ trước tới nay hắn không để ý tình cảm nam nữ nên cũng không rõ cảm giác của mình có chính xác hay không, không ngờ ngay cả mẫu thân cũng nói như vậy.

“Chuyện đó cũng phải xem ý của Tạ Thù thế nào đã chứ? Nếu để cho bệ hạ chọn, con đoán ông ấy cũng tình nguyện để hai nhà Vương Vệ kết thân.”

Thực ra hiện tại hoàng quyền bị các thế lực danh gia khống chế, nếu Vệ Ngật Chi quyết tâm kết thân với nhà họ Vương hoặc bất kỳ một đại gia tộc nào khác đều chắc chắn sẽ thành công. Chằng qua hắn mượn tay Hoàng đế từ chối mà thôi, những chuyện này Tương phu nhân không hiểu mà hắn cũng không mong bà biết rõ ràng.

Ngày ngày mong ngóng cháu trai còn hơn cuốn vào cuộc chiến tranh giành giữa các gia tộc.

Vệ Ngật Chi cầm khăn nhẹ nhàng lau kiếm, trong lòng thầm nghĩ: không biết Tạ Thù sẽ yêu thích kiểu con gái nào nhỉ…

Không bao lâu sau, Vương Kính Chi tự mình áp giải Lục Hi Hoán và Cố Sưởng đến Kiến Khang.

Những người quan tâm chính sự thì chỉ chú ý tới chuyện hai họ Lục, Cố mưu phản, còn những người không quan tâm thì chỉ quan tâm người được mệnh danh là phong lưu nhất vương triều này mà thôi.

Quang Lộc đại phu Vương Mộ mở tiệc khoản đại, đối với Đại Tư Mã có ân chăm sóc Vương Lạc Tú lại càng thêm mãnh liệt. Vương Kính Chi nói Thừa tướng ở Cối Kê gặp nạn, tự nhận lỗi về bản thân nên cũng trịnh trọng mời Tạ Thù đến.

Vương Mộ thiết yến trong đình viện. Buổi tối đầu hè gió thổi mát rượi, đình viện được xây giữa một cái hồ lớn, dưới mặt nước phản chiếu vô số ngôi sao và đèn đuốc sáng rực bón phía, khiến nhiều người không phân biệt rõ hiện thực và hư ảo.

Tạ Thù từ đáy lòng tán thưởng một chữ: “Đẹp.”

Vương Mộ không giấu được vẻ kiêu ngạo mà ưỡn lưng thẳng tắp.

Vương Kính Chi ngồi đối diện Tạ Thù, từ sau án nâng chén mời nàng, cười ha ha nói: “Đâu chỉ có cảnh đẹp, còn có mỹ nhân nữa, tại hạ mang vài ca cơ xinh đẹp từ Cối Kê tới đây, Thừa tướng không ngại thì thưởng thức xem sao.”

Tạ Thù biết con cháu thế gia thường có chuyện trao đổi ca cơ thị thiếp, cùng nhau thưởng thức, gọi là phong lưu không giới hạn, cho nên nàng không rõ rốt cuộc Vương Kính Chi muốn nàng thưởng thức giọng hát của ca cơ hay là dung mạo của bọn họ.

Vương Kính Chi vỗ tay một cái, nhanh chóng có vài cô gái gương mặt xinh đẹp đi vào, phía sau là vài nhạc sư cầm nhạc cụ đi theo, bọnh ọ sau khi hành lễ liền quỳ gối ngồi xuống, tấu nhạc lên.

Tạ Thù không có năng khiếu về âm luật, vốn không biết thưởng thức ca khúc, cũng không hề có hứng nghe, chẳng qua nể mặt Vương Kính Chi nên cứ giả vờ giả vịt ngó qua ngó lại.

Đúng lúc đó lại phát hiện ra trong đám nhạc sư cũng có người nhìn nàng.

Đó là một chàng trai đánh đàn trúc[1], mặc trường bào màu xanh sẫm, thắt lưng buộc lỏng, hơi lộ vai, nhìn không kỹ còn tưởng rằng là một người con gái phong tình.

Lúc đầu nàng cho rằng hắn đang nhìn người khác, ngó nghiêng một chút, phát hiện tầm mắt người kia trước sau vẫn rơi trên người mình, mới xác thực rằng hắn chỉ đang nhìn mình mà thôi.

Vệ Ngật Chi ngồi bên tay phải nàng, thấy nàng trước sau chỉ nhìn đám ca cơ, trong lòng rất bất ngờ, lẽ nào hắn lại yêu thích loại nữ tử thế này?

Hiển nhiên Vương Kính Chi cũng hiểu lầm, dũng cảm vung tay lên nói: “Nếu Thừa tướng yêu thích, có thể tùy ý lựa chọn bấy kỳ ai.”

Tạ Thù vội hỏi: “Thứ sử khách khí rồi, đây là những người được Thứ sử yêu thích, sao lại có thể dễ dàng lấy đi? Bản tướng không thể tranh giành với người khác được.”

Vương Kính Chi có mục đích chuộc tội nên không hề keo kẹt: “Thừa tướng tuyệt đối đừng quá khách sáo như vậy, tuy mỹ nhân đẹp thật, cũng có người yêu thích nhưng nếu Thừa tướng đã yêu thích nàng, chắc chắn cũng sẽ quý trọng nàng, đó chính là phúc phận của nàng ấy.”

Tạ Thù lại nhìn sang, người thanh niên đánh đàn trúc kia đã dừng lại, kinh ngạc nhìn nàng, dường như muốn nói gì đó.

Nàng chỉ tay một cái: “Ca cơ thì thôi nhưng nhạc sư kia khôn tồi, bản tướng thích nghe đánh đàn trúc, nếu không có vấn đề gì thì để hắn theo bản tướng đi.”

Hiện trường yên tĩnh.

Thực ra chuyện quý tộc chọn lựa mỹ nhân trước mặt mọi người cũng không phải là hiếm, nhưng lại chọn một người đàn ông thì đây là lần đầu tiên trông thấy.

Vương Kính Chi là người đầu tiên hoàn hồn, ha ha cười gượng hai tiếng phá vỡ bầu không khí đóng băng, lệnh cho nhạc sư kia lên hầu hạ.

Người kia đến trước mặt Tạ Thù, lạy xong cứ nhìn nàng hồi lâu, bỗng nhiên khẽ kêu lên một tiếng: “Như Ý?”

Tạ Thù kinh hãi, cũng may phản ứng cấp tốc, đúng lúc đè ép xuống.

“Thật là to gan.” Nàng trầm giọng uy hiếp. “Không bảo ngươi nói chuyện, sao có thể lắm miệng như vậy?”

Người kia ngẩn người, cúi đầu tạ tội: “Tiểu nhân không dám.”

Tạ Thù gọi Mộc Bạch, gọi hắn dẫn người đó về Tướng phủ trước.

Vương Kính Chi nhìn mọi chuyện diễn ra từ đầu tới cuối, vẻ mặt khó đoán.

Vệ Ngật Chi trong bữa tiệc vẫn luôn trầm mặc, lúc này cũng chỉ lặng lẽ uống rượu, trầm tư không nói.

[1] Đàn trúc: một loại đàn cổ có 13 dây.