Chuyển ngữ: MicGió xuân mưa nhẹ.
Bên ngoài trung thư sở, mới sáng ra đã có xe ngựa chạy tới, chưa đợi môn lại tiến lên dẫn ngựa đặt đôn thì mành xe đã vén lên, một thiếu niên áo trắng tay cầm chiết phiến thong thả xuống xe, mặt mày thanh thuần, tư thái thong dong.
Một tay hắn cầm ô, nói với người gác cổng: “Tại hạ Môn hạ tỉnh thị trung Tạ Tuyên, tới lấy hồ sơ của Vương Bạc.”
Môn lại vừa nghe thì vội lên tiếng vâng dạ, đồng thời cũng mời hắn vào trong, miệng tựa như lơ đễnh hỏi: “Vụ án của Vương Bạc lẽ nào đã chuyển giao cho Môn hạ tỉnh rồi sao?”
Trong Thượng thư tỉnh, Trung thư tỉnh cùng Môn hạ tỉnh thì quyền lực của Trung thư tỉnh lớn nhất, quản lý thảo chiếu lệnh, trù hoạch quốc chính, chức Trung thư giám trước đây còn là cánh tay phải đắc lực của Thừa tướng. Hiện tại quyền hành của Thừa tướng bị Thượng thư tỉnh và Hạ môn tỉnh phân chia, Trung thư tỉnh bị kiềm chế. Hạ môn tỉnh là nhân tài mới nổi, uy thế mãnh liệt, nhưng trước mắt xem ra vẫn ở thế hạ phong, cho nên môn lại hỏi như vậy cũng không có gì kỳ lạ.
Tạ Tuyên cười đáp: “Cũng không tính là vậy, chỉ là bệ hạ phân phó ta xử lý việc này mà thôi.”
Môn lại vừa nghe thì cũng không dám nhiều lời nữa. Khánh Khang đế có phần coi trọng Tạ Tuyên, chuyện này triều đình ai ai cũng biết. Hắn mời Tạ Tuyên ngồi trong sảnh, đi vào trong bẩm báo, không lâu sau liền có quan viên cầm hồ sơ của án Vương Bạc tới.
Vương Bạc là con của Quang lục đại phu Vương Mộ, đường huynh của Thừa tướng Vương Kính Chi, lần này xảy ra chuyện, Khánh Khang đế vậy mà lại chọn người Tạ gia tới xử lý, e là cũng không muốn hắn ta qua chuyện dễ dàng. Quan viên đưa hồ sơ đó cũng là người của Vương gia, muốn tìm hiểu chút thông tin bóng gió từ miệng Tạ Tuyên, nhưng hắn không hề nán lại, vừa lấy được hồ sơ thì liền đứng dậy cáo từ, ngay cả một ngụm trà cũng không uống.
“Đại nhân, nghe nói đây là đề xuất do tiểu tử này đề ra, hiện tại bệ hạ mới coi trọng hai tỉnh Môn hạ, Thượng thư như vậy, ngay cả đại quyền Thừa tướng cũng bị mất. Đáng tiếc Vương gia ta không như ngày trước, bằng không há lại có thể dễ dàng nhịn tới nước này!”
Quan viên tức giận nói, phất tay áo định đi, nhưng ngoài cổng phủ lại vang lên một tràng tiếng ngựa hí. Hắn ngước lên nhìn, cẩm bào màu xanh sẫm, thiếu niên tay áo bay múa cầm ô đi vào, tới chỗ bậc thang thì gập ô, khi ấy mới lộ ra gương mặt không chút biểu cảm kia.
“Uẩn Chi, sao ngươi lại tới đây?”
Vương Uẩn Chi không lớn hơn Tạ Tuyên là bao, nhưng cảm giác khí chất lại cách xa nhau. Hắn đứng trong sảnh, lạnh nhạt nói: “Ta tới lấy hồ sơ Vương Bạc.”
“Ờm, cái này…”
“Sao vậy?”
Quan viên cười mỉa: “Hồ sơ đã bị Tạ thị trung của Môn hạ tỉnh lấy đi rồi.”
“Tạ thị trung?” Vương Uẩn Chi khẽ nhíu mày: “Tạ thị trung nào?”
“Tạ Tuyên.”
“Là hắn.” Mày Vương Uẩn Chi nhíu càng chặt hơn, xoay người ra khỏi cổng rời đi, cũng không hề ngồi xuống tí nào.
Khóe miệng Môn lại nhếch lên: “Đại nhân, quả nhiên không hay rồi.”
Sau cơn mưa trời trong, nắng xuân tựa như mang theo hơi ẩm.
Tạ Tuyên ra khỏi công sở, đang định ngồi xe rời đi thì có một chiếc xe ngựa dừng lại bên cạnh, hắn theo bản năng ngước nhìn, mành xe vén lên, lộ ra gương mặt Vương Uẩn Chi.
“Tạ hiền đệ.”
“Vương huynh.” Tạ Tuyên nhấc tay hành lễ.
Vương Uẩn Chị xuống xe, đi tới trước mặt hắn, ánh mắt đảo qua hồ sơ hắn đang ôm trước ngực: “Tạ hiền đệ định đi đâu à?”
Cánh tay Tạ Tuyên siết chặt: “Định vào cung.”
“Ồ? Vậy không khéo rồi, vốn còn định mời hiền đệ đi uống một chén.”
“Bây giờ?” Tạ Tuyên nhìn mặt trời, cười bảo: “Vương huynh cũng có công vụ trong người, lúc này không thích hợp nhỉ.”
“Không sao, chỉ sợ hiền đệ không đón nhận.” Vương Uẩn Chi nghiêng người, làm động tác mời.
Tạ Tuyên hết cách, đành phải gật đầu.
Quán rượu bên sông Tần Hoài từ sáng tới tối luôn sáng đèn, Tạ Tuyên cùng Vương Uẩn Chi uống mấy chung, ai cũng không nói vào chính đề, hồ sơ kia thì thoải mái đặt trên bàn, đôi bên đều có thể chạm vào, nhưng cả hai đều làm như không thấy.
Mãi tới khi rượu qua ba lượt, Vương Uẩn Chi mới tựa như vô tình nhắc chuyện: “Vừa vào ngày xuân, đê điều ở Từ Châu đã có chút không chống đỡ nổi, nghe nói bệ hạ đang phái người đi giám sát gia cố, không biết sẽ phái ai đi nhỉ.”
Tạ Tuyên cười cười: “Ngu đệ không biết.”
Vương Uẩn Chi thở dài: “Đường huynh ta Vương Bạc vốn là người tốt để tuyển chọn, thế nhưng lần này tự bản thân lại không tranh không đua, rơi vào chiêu trò của người khác.”
Tạ Tuyên nghe thế nhưng vẫn không có bất cứ thay đổi gì, Vương Bạc nhận hối lộ, sớm nên chịu phạt, Vương Uẩn Chi vẫn luôn trợ giúp, thực sự đang nói việc này.
“Bệ hạ trước nay luôn coi trọng hiền đệ, lần này có khả năng sẽ phái hiền đệ tới đó, ngu huynh đối với chuyện này rất vui.” Vương Uẩn Chi trước giờ kiệm lời, tính cách trầm ổn, cho nên lời thốt ra càng toát lên vẻ chân thành. Hắn là công tử Thừa tướng, lại ở Ngự sử đài, quan phẩm cao hơn Tạ Tuyên. Nhưng hắn chưa bao giờ dùng quan hàm chèn ép hắn, ngược lại nói như vậy, rõ ràng là lôi kéo.
Tạ Tuyên lắc đầu, ngũ quan hãy còn chưa hoàn toàn trưởng thành nhưng thần thái đã có vẻ già dặn: “Vương huynh đừng đem đệ ra nói đùa, tuổi đệ còn nhỏ, bệ hạ cũng sẽ không yên tâm.”
“Đó là vị bệ hạ vẫn chưa nghe ý kiến của những người khác, nếu như nghe ý kiến của các đại thần khác, chưa chắc sẽ không đồng ý.”
Tạ Tuyên vẫn lắc đầu như cũ, chỉ thở dài không nói. Vương Uẩn Chi cũng không nhiều lời nữa, hai người lại đối ẩm một chung, không lâu sau Tạ Tuyên liền đứng dậy cáo từ.
Vương Uẩn Chi đứng lên tiễn, lúc quay lại thì cầm hồ sơ trên bàn lên, nở nụ cười hiếm hoi. Hắn mở ra chậm rãi đọc một lượt, ghi nhớ kỹ càng những chỗ mà Tạ Tuyên đánh dấu, sau đó lại cuộn lại đặt ngay ngắn.
“Vương huynh!” Tạ Tuyên bỗng nhưng chạy trở lại, một tay nhấc vạt áo, hết sức gấp gáp: “Đệ sơ ý quá, vậy mà lại quên mật đồ vật quan trọng.” Hắn cầm lấy hồ sơ, xấu hổ cười cười, lại cáo từ rời đi.
…
Vương Kính Chi ngồi trong thư phòng, ngẩng đầu nhìn nhi tử: “Sao con lại nhúng tay vào án của Vương Bạc?”
“Vì một khi hắn rớt đài, quyền thủy vận mà Vương gia khống chế sẽ không ai tiếp quản, sẽ chảy ra bên ngoài. Lần này bệ hạ đang có tính toán này, bằng không sẽ không trì hoãn tới bây giờ mới xử trí đường thúc.”
“Nếu con đã biết ý của bệ hạ, thì càng không nên dính líu.”
Vương Uẩn Chi ngồi đối diện, ngón tay mơn trớn miệng chén trà: “Bệ hạ ham muốn quá lớn, mà Vương gia cần phải tích góp, nhi tử cũng hết cách. May mà Tạ Tuyên thức thời, cho chút lợi ích liền để hồ sơ lại cho con xem.”
“Hửm?” Vương Kính Chi nhớ tới thiếu niên lang trắng trẻo kia, chung quy cảm thấy sự việc sẽ không đơn giản như vậy, nếu hắn dễ dàng bị dẫn dụ như vậy thì Tạ Thù sao có thể xem trọng hắn như thế? Chẳng qua Vương Uẩn Chi nói cũng có lý, ông ta đành gật đầu: “Coi tận lực thử xem, chuyện đã tới nước này, vốn cũng không cần quá gò ép.”
Vương Uẩn Chi gật đầu.
Hắn đã biết dự tính xử trí của Tạ Tuyên, đối chiến hạ dược, đang lúc bố trí thì trong triều truyền ra tin tức: Vương Bạc đã bị giam vào ngục.
Vương Uẩn Chi kinh ngạc, kế đó liền phái người đi đưa chứng cứ gỡ tội cho hắn ta, nhưng thuộc hạ kia rất nhanh liền quay về báo với hắn, không có tác dụng.
“Tội trạng mà Trung thư giám đại nhân liệt kê khi thẩm án thuộc hạ đã thấy, không cần các chứng cứ mà công tử chuẩn bị, trái lại là mấy sự việc vốn không đáng kia đều bị phóng đại lên, hiện tại đã chứng thực vấn tội.”
Vương Uẩn Chi thoáng ngẫm nghĩ liền rõ, Tạ Tuyên đây là đi đường vòng, âm thầm hoạt động. Chính mình bố trí để giúp Vương Bạc thoát tội ở mấy phương diện này thì hắn ở một mặt khác sắp xếp để định tội ông ta. Hành động cho mình xem hồ sơ đó, vậy mà lại giống như bộ dạng đưa món hời cho Vương gia hắn.
“Bỏ đi, lần này xem như ta gặp hạn.” Vương Uẩn Chi chắp tay sau lưng đứng bên cửa sổ, thiếu niên mười mấy tuổi, thế nhưng bởi vì xuất thân mà đã sớm được rèn luyện thành thục, hạ lệnh cho tùy tùng sau lưng: “Căn dặn xuống dưới, thu hồi tất cả các sắp xếp trước đây, không được để lại chút dấu vết.”
Đại quyền thủy vận không giữ được, nhưng Tạ Tuyên cũng không được mãn nguyện.
Muốn nhân cơ hội theo cục diện mà bản thân đã bố trí để Vương Uẩn Chi tự mình tiến vào rồi tổn thất. Hắn cố ý cho Vương Uẩn Chi xem sắp xếp, Vương Uẩn Chi hiển nhiên sẽ dựa vào đó mà hành động, hắn chỉ cần nương theo đấy lật lại, ngược lại dễ dàng khiến người Vương gia bị dính vào.
Nhưng hắn nghĩ quá đơn giản, mặc dù đã tức tốc xuất kích nhưng Vương Uẩn Chi tựa như không có bất cứ hành động gì, mọi thứ đều cứ như chưa từng có bất cứ bố trí sắp xếp gì, không hề có dấu vết nào, khiến hắn không có chỗ hạ thủ.
“Trông thì thành thật, thực ra suy tính trong lòng còn nhiều hơn bất cứ ai.” Tạ Tuyên ngồi trong thư phòng thở dài, kế đó lại nhẹ cười thành tiếng: “Chẳng qua chúng ta sau này sẽ có cơ hội giao đấu, ngày tháng còn dài.”