Ngày Thứ Bảy Mươi

Chương 18: Anh em với nhau




Dương Thư Dật ngáp dài rồi hỏi Thiệu Ngô: "Cậu có lạnh không?"

Thật ra còn lạnh lắm, nhưng cậu chỉ khẽ đáp: "Vẫn ổn."

Hắn không nói gì thêm, tiếng thở dần trở nên chậm rãi và kéo dài. Thiệu Ngô không ngờ hắn ngủ nhanh thế. Cậu vốn còn muốn nói chuyện phiếm, nhưng nghĩ lại thì có lẽ hắn thực sự mỏi mệt.

Một lúc sau, y tá lần lượt tắt đèn trên hành lang, chỉ để lại những cái đèn sáng lờ mờ ở chỗ nối hai phòng bệnh liền nhau. Thiệu Ngô chắc chắn Dương Thư Dật đã ngủ rồi, nhưng chính cậu lại tỉnh như sáo, chỉ đành đờ đẫn nhìn chằm chằm tấm biển "Lối thoát" màu xanh ở phía xa.

Đầu cậu rối như một mớ bòng bong với biết bao suy nghĩ. Bà Dương Thư Dật còn bao lâu nữa mới ra viện? Nhà hắn còn có tiền nộp học phí lớp 12 không? Hết lớp 11 hắn sẽ không bỏ học chứ? Cậu cũng nghĩ đến bản thân. Thầy chủ nhiệm dặn nên cân nhắc chuyện học đại học, vậy cậu đi đâu học đây? Thực ra cậu rất muốn đi Bắc Kinh. Vào mùa thu năm lớp năm, cậu từng đến đó và được bố mẹ dẫn đi thăm Cố Cung. Trong ấn tượng, Cố Cung to và đẹp, trời thu thì vừa cao vừa xanh. Gió thu xào xạc thổi qua làm những chiếc lá khô vàng rực rơi đầy trên mặt đất, sau đó được lao công quét thành một chồng như núi nhỏ, chất đống ở bên tường cung điện đỏ thẫm.

Có lẽ người phương Nam thường ngóng trông phương Bắc rộng lớn, tựa như người phương Bắc ước ao phương Nam ẩm ướt.

Thế còn Dương Thư Dật... hắn sẽ mãi ở lại Vĩnh Xuyên à? Nhưng Vĩnh Xuyên bé nhỏ biết mấy, thật sự quá nhỏ, đi xe từ đông sang tây cũng chỉ mất mười lăm tệ.

"Đừng có hối hận!"

Thiệu Ngô giật mình, nhưng ngay lập tức nhận ra Dương Thư Dật đang nói mơ.

Một giây sau, vai trĩu xuống.

Lần này Thiệu Ngô sợ khiếp vía.

Đầu Dương Thư Dật lệch về phía vai cậu.

Hai năm gần đây "Võ Lâm Ngoại Truyện" đang hot, chiêu "Quỳ Hoa điểm huyệt thủ" tuyệt diệu của Bạch Triển Đường cũng nổi tiếng khắp đầu đường cuối ngõ. Trong giây phút ấy, Thiệu Ngô như bị trúng một chiêu làm thân thể cứng ngắc, không thể động đậy.

Thậm chí cậu không dám thở mạnh vì sợ hắn tỉnh giấc. Dường như trên vai không phải cái đầu nặng của Dương Thư Dật, mà là một chiếc lá rụng được gió thổi tới, một con bướm giương cánh sắp bay, một giọt nước mắt chực tuôn trào.

Không biết qua bao lâu, vai không còn cảm giác, vậy mà Thiệu Ngô lại ngủ thiếp đi.

Đêm ấy, cậu ngủ không yên. Sau nửa đêm, Dương Thư Dật đứng dậy một lần, cậu mơ màng hỏi hắn làm sao vậy. Hắn khẽ đáp: "Đi dọn túi nước tiểu của bà." Lát sau, rất nhiều bác sĩ y tá chạy qua hành lang, dường như có bệnh nhân không được khoẻ. Sau nữa, Thiệu Ngô vẫn ngủ không được sâu, chóp mũi lạnh cóng giữa thời gian lạnh nhất trong ngày. truyện kiếm hiệp hay

Nhưng Dương Thư Dật không còn gối đầu lên vai cậu nữa.

Sáu giờ sáng, bố hắn đến nên cậu và hắn đều chạy về nhà mình rửa mặt, thay quần áo. Khi tạm biệt ở ngã tư, Dương Thư Dật bỗng ôm vai Thiệu Ngô như hai người anh em: "Cảm ơn cậu, Thiệu Ngô."

Cậu không biết hắn cảm ơn vì cái gì? Sữa bò và xúc xích, hay là việc cậu trông đêm cùng? Nhưng đống đồ ăn đó nào đáng bao nhiêu, còn trông đêm... cậu cũng chẳng giúp được gì.

"Đừng khách sáo." Có điều cậu vẫn cười với hắn, còn học theo giọng điệu giữa anh em với nhau của các bạn nam trong lớp, "Giữa hai chúng ta có gì phải tính toán?"

Dương Thư Dật gật đầu: "Vậy lát nữa gặp."

Lúc hắn xoay người định chạy đi, cậu chợt nhớ ra điều gì, vội hét lên: "Dương Thư Dật! Đợi tí nữa tôi mang bữa sáng cho cậu! Vẫn là mì trộn của quán kia nhé!"

Hắn phất phất tay: "Không cần, trong nhà có đồ ăn rồi!"

Cậu ngại ngùng: "À, thế thì tốt... Cậu ăn nhiều vào nhé."

Thiệu Ngô nhìn chăm chú bóng hình Dương Thư Dật trong vài giây. Bầu trời âm u, trên mặt đất có một vũng nước nông hẳn là do cơn mưa đêm qua. Thời tiết lạnh đến mức không khí dường như ngưng tụ thành sương. Thiệu Ngô nhớ vào một sáng cũng ẩm và lạnh thế này, cậu mang mì trộn cho hắn. Thấy hắn ăn ngấu nghiến, cậu thầm nghĩ sau này sẽ mang mì chua cay, rồi hoành thánh sốt dầu ớt, còn có mì sườn của quán ấy ăn cũng ngon... Nhưng Dương Thư Dật lại nhất quyết đưa cậu tiền mì. Thiệu Ngô không biết phải giải thích thế nào, nhưng cậu chẳng hề muốn lấy tiền của hắn. Cậu chỉ muốn đối xử tốt với hắn, nói cụ thể hơn thì là muốn hắn được no bụng, được ấm áp. Nhưng lòng tự trọng của hắn cao biết mấy, đến một bát mì cũng không muốn nợ cậu, dù cho họ đã là anh em tốt.

Khi ấy, Thiệu Ngô còn chưa nhận ra, anh em với nhau sẽ không mất mát vì một bát mì.