Editor: Tây An
Cỗ xe sơn đen chạy trên đường cát đá, dẫn theo tiếng lạch cạch, đi trong Lâm Uyển yên tĩnh có vẻ vang vọng.
Bên trong toa xe rất rộng rãi, trên vách xe, ánh đèn sáng tỏ. Hoàng đế ngồi ngay ngắn trên chiếc sập chính giữa, nhắm mắt dưỡng thần; Vương Mật tựa trên chiếc kỉ một bên, một tay chống cằm, lẳng lặng nhìn màn chập chờn đằng sau xe.
“Suy nghĩ gì thế?” giọng Hoàng đế chậm rãi vang lên.
Vương Mật hoàn hồn, quay đầu nhìn y, thản nhiên nói: “Không nghĩ gì ạ.” Đoạn, thoáng vuốt vuốt cánh tay, quét mắt quanh toa một vòng, phàn nàn nói với y: “Cái xe này thật là kín mít quá, cửa sổ cũng không thấy đâu, không biết sao hoàng huynh cứ thích đi.”
Hoàng đế khẽ mở mắt ra, khóe môi khẽ nhếch.
Cỗ xe này chính là Nam Hải tiến cống, quanh thân dùng gỗ trầm hương để chế thành. Đầu tháng, Hoàng đế vô tình thấy cái xe này, vô cùng yêu thích, lập tức đặt ở cung Chương Đài, sau đó mỗi lần đi trong vườn Thừa Quang, đều sẽ đi xe này.
“Phủ Thần nay đến xin nghỉ, trẫm chuẩn cho.” Hoàng đế chậm rãi nói.
Nghe y đột nhiên nhắc đến Cố Quân, Vương Mật giật mình, xoay đầu lại nhìn y.
Hoàng đế liếc nàng ấy.
“Dạ.” Vương Mật mơ hồ đáp, lại quay đầu đi.
Hoàng đế nhẹ nhàng hít một hơi, nhạt giọng nói: “Mẫu hậu hôm qua có nới với trẫm, phải tuyển phò mã cho em.”
Vương Mật thấy quái lạ, nhìn về phía y một lần nữa.
Ý cười Hoàng đế nhàn nhạt: “Thế có ý trung nhân chưa?”
Vương Mật nhìn Hoàng đế, bờ môi khẽ mở ra, một lát sau, lại nhếch lên, hai mắt chợt ảm đạm, im lặng không nói.
Hoàng đế nhìn bộ dáng nàng thì cứ như đang muốn nói lại thôi, có phần nghiền ngẫm.
Y đang muốn cất lời tiếp, lúc này, chợt nghe bên ngoài có người khẽ gọi: “Bệ hạ!”
Sắc mặt Hoàng đế nghiêm lại, vội đưa tay tắt ánh đèn chao đảo trên vách bằng vải lụa.
Trong xe lập tức tăm tối. Vương Mật giật mình, đang muốn hỏi thăm, lại bị Hoàng đế bịt miệng.
“Chớ có lên tiếng.” y nói thật nhỏ.
Vương Mật mở to hai mắt.
Con đường lát thành từ cát đá như một dòng sông xám trắng, uốn lượn trong Lâm uyển đen kịt, càng dễ thấy.
Tiếng lộc cộc truyền đến ở phương xa, dần dần vang. Sau, chỉ thấy hết thảy được chiếu sáng, một quan tướng cưỡi ngựa đi phía trước, sau lưng, thị vệ đứng như rừng, cung hầu cầm nến, chính giữa có một cỗ xe sơn to lớn, trong ánh nến chung quanh được chiếu đến lộng lẫy rỡ ràng.
Con đường mở một sườn núi thấp bé làm hai nửa, bên đường toàn là rừng cây dày, cổ thụ cao lớn che khuất bầu trời màu lam mực, đổ xuống cái bóng sâu nồng.
Mọi người và xe ngựa đi không nhanh không chậm, móng ngựa đạp trên đường, tiếng vang trong trẻo.
Màn trời sáng ảm đạm rốt cục bị thâm lâm ngăn trở, đột nhiên, chỉ nghe vang “Ù ù” lên, nương theo tiếng cỏ cây bị bẻ gãy, sau đó, hai bên dốc núi gồ ghề là những tảng đá lớn lăn xuống, đánh xuống đường.
Nhất thời, ngựa gào rít, tiếng người huyên náo. Quan tướng cầm đầu vội lớn tiếng chỉ huy, thị vệ và cung hầu toan bảo hộ xe ngựa, lại phải tránh né đá rơi, loạn cào cào cả lên.
Đột nhiên, chỉ nghe vang “ầm” một tiếng thật lớn, một tảng đá lớn rơi xuống, đánh vào xe sơn một cú chấn động lớn.
Ngựa kéo xe chấn kinh, khàn giọng ré lên, xông về phía trước, ngự nhân vội gắt gao khống chế dây cương.
“Kẻ giết được tướng quan, thưởng năm mươi cân hoàng kim! Có được thủ cấp của gian đế, thưởng trăm cân hoàng kim!” Một giọng nói sắc nhọn hô cao.
Lập tức, chỉ nghe tiếng hò hét, mười mấy người chợt khí thế hung hăng lao xuống từ trên núi, áo đen che mặt, tay cầm đại đao, thấy người là chém. Thị vệ kinh hô hộ giá, vội nâng lưỡi đao nghênh địch. Bó đuốc bị quăng xuống đất, ánh sáng tắt đi, lưỡi đao thoảng qua trên không trung, tiếng leng keng rung động lòng người.
Triền đấu không lâu, thị vệ hộ giá dường như dần dần chống đỡ hết nổi, dưới mệnh lệnh của quan tướng chậm rãi lui lại, vây quanh bốn phía cỗ xe sơn.
Hung đồ che mặt lại không ngừng xuống từ trên núi, chém giết càng thêm hung ác.
Ánh lửa rung động, mặt vị quan tướng trẻ tuổi được phản chiếu góc cạnh rõ ràng, trông hung đồ càng tụ tập càng nhiều, ánh mắt rơi vào một cái bóng dáng gầy cao nơi xa, trầm tĩnh mà lạnh lùng.
Đột nhiên, cậu vừa nhấc tay, sau lưng có một vệ sĩ lập tức lấy ra một cái kèn vàng từ bên hông, dùng sức thổi lên.
Tiếng vang trầm thấp, xuyên qua tiếng đao binh va chạm nhau, vẳng ra bầu trời đêm.
Hai đầu con đường, ánh lửa đột khởi, tiếng vó ngựa như sấm nổ truyền đến.
Đám người che mặt đều giật mình.
“Công Đài, thế này...” Một người kinh nghi nhìn về phía bên cạnh.
Người kia không nói lời nào, hai mắt hiện ra tơ máu nhìn chằm chằm con đường, sắc mặt trắng bệch.
Nơi xa, tiếng gào thét hòa với đao kiếm tiếng va chạm truyền đến, trong bóng đêm yên tĩnh lọt vào tai rõ ràng.
Vương Mật ngưng thần nín hơi nghe, chỉ cảm thấy trên lưng luồn lên từng cơn ớn lạnh, lòng bàn tay bóp chặt ra mồ hôi lạnh.
Nàng ấy hoảng sợ nhìn về phía trước, trong xe vẫn đen kịt đến mức đưa tay không thấy được năm ngón, nhưng lại cảm nhận được khí tức trầm ổn của Hoàng đế, như có thể chạm đến ánh mắt y lạnh lùng.
“Bệ hạ.” Bên ngoài vang lên tiếng Từ Thành: “Vũ Lâm vệ đến báo cáo, tặc nhân đã bị diệt.”
“Ồ?” Hoàng đế đáp, tiếng nói nhẹ nhàng: “Đi xem thử sao.”
Từ Thành đáp vâng.
Sau, ngoài xe sáng ánh nến, ngự nhân giục ngựa, trong sự chen chúc của thị vệ lại lần nữa lên đường.
“Hoàng huynh…” Vương Mật vẫn hoảng hốt không thôi, nhìn về phía Hoàng đế.
“Không sao.” Hoàng đế nhìn nàng ấy một cái, ôn tồn an ủi. Ánh sáng từ bên ngoài màn xe lắc lư chiếu đến, khiến ý cười bên môi Hoàng đế được phác hoạ càng thêm sâu.
Gió đêm chậm rãi thổi tới, mang theo mùi máu tươi nồng nặc, Vương Mật hai chân chạm đất, chỉ thấy trước mặt thây ngã đầy đất, một cái xe ngựa đầy hài cốt ở cách đó không xa. Trong bụng đột nhiên như muốn nhào nhộn, nàng ấy vội mượn thân thể Hoàng đế ngăn trở ánh mắt.
“Thần cung nghênh bệ hạ.” giọng nói vang dội truyền đến, một người bước nhanh đến phía trước, chắp tay thi lễ với Hoàng đế.
“Cố khanh xin đứng lên.” Hoàng đế mỉm cười, khẽ đỡ người kia một cái: “Cố khanh anh dũng, công cán dẫn đầu.”
Cố khanh? Vương Mật cảm thấy hiếu kì, ngước mắt nhìn lại.
Trong ngọn lửa, một người mang giáp trụ đứng trước mặt, trên gương mặt trẻ trung, mặt mày tuấn tú.
Vương Mật nhìn cậu một lúc, cảm thấy có chút quen mắt, lại nhớ không nổi là ai.
“Đại Tư Mã quả sinh được hổ tử.” Chỉ nghe Hoàng đế nói.
Vương Mật nghe được thế, hoàn toàn hiểu ra. Người này chính là trưởng tử của Đại Tư Mã Cố Tiển, em họ Cố Quân Cố Tuấn. Nàng và Cố Quân thuở nhỏ có quen biết, Cố Tuấn thì cũng đã gặp mấy lần, có chút ấn tượng. Mấy năm không gặp, nàng ấy nghe nói Cố Tuấn làm lang trung, không ngờ bộ dáng đã như vậy, lại nhất thời không nhận ra.
“Bệ hạ quá khen.” Cố Tuấn lại lễ và nói.
Hoàng đế lại chuyển sang đám người còn lại, an ủi một phen, không bao lâu sau, dưới sự khẩn cầu của đám Cố Tuấn, lần nữa ngồi lại cỗ xe sơn.
Vương Mật đi theo tại sau lưng Hoàng đế, khoảnh khắc lên xe quay đầu, lơ đãng chạm phải một ánh mắt.
Cố Tuấn nhìn nàng, trong ngọn lửa, hai mắt sáng tỏ.
Vương Mật giật mình, lập tức dời mắt đi chỗ khác, thần sắc bình thản.
***
Bóng đêm dần sâu, Tăng thị ngồi trên công đường, cơm canh trước mặt vẫn không động miếng nào.
“Phu nhân, cơm nguội rồi.” Thị tỳ bên cạnh nhẹ nhàng nói.
Tăng thị lắc đầu, không nói tiếng nào, đầu lông mày khẽ nhíu lên.
Mấy ngày nay Ôn Dung đi sớm về trễ, khi về, sắc mặt luôn luôn nặng nề.
Tăng thị cảm thấy có chút không ổn. Bình thường, Ôn Dung cũng thường ra ngoài yến ẩm kết bạn, lại dù là tỉnh hay là say rượu, lúc trở về thần sắc luôn coi như là thư thả.
Trong lòng cô ta cảm thấy sẽ có đại sự phát sinh, đã từng hỏi thăm Ôn Dung, Ôn Dung lại khiển trách cô ta đàn bà nông cạn, không rảnh để ý, quay người trực tiếp đến chỗ con ả Phó thị kia.
Đều là do con tiện phụ kia! Trong lòng Tăng thị căm hận nói, tay nắm lại thật chặt.
“Phu nhân…” Thị tỳ lại thấp giọng khuyên nhủ.
Tăng thị nhìn sắc trời bên ngoài, trong lòng thở dài một hơi.
“Đi hâm lại cơm canh cho nóng đi.” Cô ta nói với thị tỳ.
Thị tỳ vội đáp, đưa tay đi thu đồ ăn.
Đúng lúc này, đột nhiên, bên ngoài vang lên một loạt tiếng ồn ào. Sau, một người vội vàng chạy lên sảnh, là chưởng sự trong phủ.
“Phu nhân!” đầu ông ta tướp mồ hôi, cũng không kịp lau, chỉ ngón tay ra sau lưng: “Bên ngoài có người đến!”
Tăng thị kinh ngạc không thôi, nhìn ra phía ngoài.
Chỉ thấy hai hàng hỏa quang tiến đến từ môn đình, đội ngũ chỉnh tề, là trang phục gia nhân. Trước mắt có một người, y quan chỉnh tề, hành tẩu như gió, không bao lâu là đã đến trước sảnh tiền.
“Ngươi…” Tăng thị nhìn y, nghi hoặc không thôi.
“Em dâu mạnh khỏe.” Người tới nhìn cô ta, khẽ mỉm cười… Ánh lửa chiếu khuôn mặt y rõ ràng.
Tăng thị cẩn thận nhìn y, một hồi lâu sau, đột nhiên nhớ lại. Người này cô ta từng gặp, là con trai của Ôn Duy nhiều năm trước bị đuổi tới Thượng Đảng, anh họ của Ôn Dung Ôn Hủ.
Sắc mặt cô ta biến đổi, đột nhiên đứng dậy.
“Huynh trưởng tới đây làm gì ạ.” mắt cô ta lộ ra địch ý nhìn Ôn Hủ.
Ôn Hủ nói: “Trong nhà có kẻ gian, dư* phụng mệnh đến đây tìm kiếm.”
*Cách xưng ngôi thứ nhất“Phụng mệnh?” Tăng thị nghe vậy mà cười lạnh: “Anh nói thú vị quá thôi, mà không biết phụng mệnh ai?”
Ôn Hủ thần sắc ung dung, chậm rãi đi thong thả đến trước gót chân cô ta, giở đồ trong tay áo ra: “Tất nhiên là mệnh của trưởng bối trong nhà rồi.”
Tăng thị nhìn thấy, là sắc mặt lập tức trắng bệch. Dưới ánh đèn, một thứ dài hai thước sáng ngời chói mắt, chính là tín vật kim trượng đời đời tương truyền của Đông Hải công.
“Lục soát.” Ôn Hủ quay đầu, phân phó gia nhân sau lưng.
“Khoan đã!” Tăng thị đột nhiên lên tiếng quát.
Cô ta nhìn hằm hằm Ôn Hủ: “Nhà này bây giờ trên danh nghĩa chính là của phu quân tôi, anh cả muốn lục soát, cũng cần đợi phu quân tôi trở về!”
Ôn Hủ nhìn về cô ta, khóe môi khẽ nhếch: “Thế, chỉ sợ em dâu thất vọng rồi. Cậu em họ mưu phản chưa thoả đã chạy, Đình Úy thự đương bắt bớ kia kìa.”