Editor: Tây An
Ngày mới sáng, rừng cây đồng ruộng ngoài thành vẫn được bao phủ trong màn sương mù mỏng manh. Con đường rộng lớn thẳng tắp, trong sương mù vẫn cứ chỉ hướng về phương xa, người đi đường rải rác.
“Được chư công đưa tiễn đến tận đây, chung tu nhất biệt, kính tạ ở đây.” Trên Thập lý đình*, Tạ Trăn vái chào thật sâu với đám sĩ nhân đến đưa rượu đưa tiễn.
*Ngôi đình hóng gió hóng mát tránh mưa tránh gió chống lạnh trên đường.Mọi người đều trả lễ.
“Công tử tuấn tài, sau này tất tiền đồ bất khả hạn lượng.” Diêu Chinh cười nói.
Tạ Phưởng tiếp một chén rượu từ trong tay gia nhân, nói với mọi người: “Con trẻ mới tới kinh, được chư công săn sóc, mỗ cảm kích trong lòng.”
Chúng sĩ nhân đều cảm tạ nâng chén.
Ánh mắt Tạ Trăn khẽ đảo qua trên đường, nhìn về món rượu trong trẻo dập dềnh trong chén, lát sau, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Khi để chén rượu lại trong đ ĩa, Tạ Trăn lại vái chào, trịnh trọng bái biệt phụ thân và mọi người, đi đến cỗ xe ngựa bên đường rồi leo lên. Ngự giả cầm roi vụt một tiếng, xe ngựa chậm rãi đi, mấy gia nhân cùng đi nhớn nhác theo phía sau xe ngựa.
Tạ Phưởng nhìn Tạ Trăn dần dần đi xa, trong lòng không khỏi than thở, mắt lập tức cay cay.
“Lần này công tử đi hẳn là thuận buồm xuôi gió, Bá Minh chớ quá lo.” Diêu Chinh một bên khuyên lơn.
Tạ Phưởng nhìn ông, cười cười, gật đầu thở dài, làm lễ với mọi người, đi về.
Tiếng xe ngựa lộc cộc đi lại lãng đãng vang bên tai, Tạ Trăn ngồi trong xe, lẳng lặng nhìn màn cửa lắc lư theo xe không ngừng, một lát sau, nhắm lại hai mắt.
“A Hồ…” Bên tai như vang lên giọng thiếu nữ trong trẻo, trong mắt cười cong cong mang theo sự giảo hoạt.
Tạ Trăn mở to mắt.
Trước mặt, ánh nắng sáng sớm chiếu vào màn trên cửa, khiến nét hoa văn hoa sen trên gấm trông nhu hòa choáng sáng.
Trong tay như cầm gì đó, Tạ Trăn cúi đầu nhìn lại, là một cái tượng gốm nho nhỏ, nặn thành hình hồ ly, mặt ngoài thô ráp đã được mài đến bóng loáng.
Lồ ng ngực nhẹ nhàng hít vào một hơi, lại chậm rãi nhả ra. Tạ Trăn tự giễu dời ánh mắt, chốc lát sau, lại nhắm mắt lại.
Bỗng nhiên, xe ngựa chậm lại.
“Công tử.” Gia nhân ngoài xe bẩm: “Phía trước có người đến đưa tiễn.”
Tạ Trăn hơi ngạc nhiên, một lát sau, nói: “Dừng xe.”
Người hầu vâng lời, ngự giả chậm rãi kìm xe ngựa lại. Màn cửa bị cuốn lên, Tạ Trăn đi xuống xe. Chỉ thấy cách đó không xa có một cỗ xe sơn, phía trước, một cô gái váy áo thanh lịch, lẳng lặng đứng.
Ánh mắt Tạ Trăn ngưng tụ lại, ngập ngừng, cất bước đi đến bên kia.
Phức Chi thấy hắn đi tới, không nhúc nhích.
Tạ Trăn đi đến trước mặt nàng, dừng bước. Ánh mắt hai người lẳng lặng tương đối, đều không nói gì.
“Hôm qua em mới nghe nói anh sẽ đi Ba Quận.” một lát sau, Phức Chi nói khẽ.
“Ừm.” Tạ Trăn nói.
Phức Chi lại nói: “Hôm qua ban ngày em đến phủ thượng tìm anh, anh không ở nhà. Buổi chiều lại đến, anh vẫn không có nhà.”
Tạ Trăn nhìn nàng, một lát sau, lòng thấy ấm áp.
Hôm qua đêm mới trở về, người hầu đã bẩm báo hắn việc này, Tạ Trăn suy tư, để lại một phong thư, giao cho gia nhân hôm nay đưa đến phủ thượng Diêu Kiền cáo xin lỗi.
Không ngờ, Phức Chi lại đi tới trước.
“Hôm qua anh bàn giao chút sự vụ ở thự
(nơi làm việc), đêm khuya mới về.” Tạ Trăn nói.
Phức Chi khẽ gật, lại liếc hai mắt nhìn Tạ Trăn: “Sao không sớm bảo em biết?”
Khóe môi Tạ Trăn hiện lên một nét cười đắng chát, không trả lời mà hỏi lại: “Phức Chi sắp kết hôn, có từng báo ta không?”
Lời ấy nói ra, Phức Chi nghẹn lời.
Nguyên nhân trong đó, hai người tự mình rõ, lại ngầm hiểu lẫn nhau.
Tạ Trăn lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt trong suốt, ôn hòa như cũ.
Phức Chi khẽ cúi đầu xuống, nỗi lòng hỗn tạp, chốc lát sau, nói: “Nguyên Đức, em…” Lời mới vừa ra miệng, trước mặt bỗng nhiên có một cái tay đưa qua. Trong lòng bàn tay, một cái tượng gốm nho nhỏ đứng thẳng, quanh thân tròn vo, thủ công vụng về. Phức Chi giật mình, nhìn một hồi lâu, mới tạm phân biệt được đó là hình hồ ly.
“Còn nhớ vật này không?” Chỉ nghe Tạ Trăn chậm rãi nói: “Lúc bé, có một lần ta sốt cao không giảm, em liền dùng bùn nặn vật này cho ta, nói đây là thứ phù hộ mệnh ta, không thể vứt bỏ, còn bắt ta đeo trên người.”
Chuyện cũ mơ hồ nổi lên trong lòng, Phức Chi ngượng ngập, ngượng ngùng cười cười.
Tạ Trăn nhìn nàng chăm chú, ánh mắt sâu xa: “Phức Chi, bây giờ vật này còn có thể phù hộ ta tiếp nữa không?”
Phức Chi ngước mắt nhìn Tạ Trăn, chỉ cảm thấy trong lòng không chỗ nào là không như nổi trống.
Dòng tư tưởng dâng lên, thiên ngôn vạn ngữ, lại dù thế thế nào cũng không ra được miệng. Môi nàng giật giật, môi cong lên một nụ cười: “Có em ở đây, vật này tất sẽ phù hộ A Hồ.”
“… Có em ở đây, vật này tất sẽ phù hộ A Hồ.” Khi đó, cô bé chải tóc để chỏm cũng nói với hắn như thế.
Tạ Trăn nhìn Phức Chi, mắt sâu đen thui như mực.
“Ra thế.” Chốc lát sau, hắn gật đầu. Đoạn, bỗng ngẩng đầu lên nhìn sang sắc trời, hít sâu một hơi: “Nên lên đường rồi.”
Phức Chi cũng ngửa đầu nhìn thử, không lên tiếng.
Tạ Trăn liếc nàng một cái, xoay người đi đến xe ngựa.
“A Hồ.” Phức Chi phía sau reo một tiếng.
Tạ Trăn quay đầu lại.
Phức Chi nhìn hắn chăm chú, như chần chờ một lúc, nói: “Đi đường nhớ bảo trọng mình nhé.”
Tạ Trăn cười cười, dưới ánh mặt trời sáng sớm nhẹ nhàng, trán rộng mày dài, khuôn mặt như minh châu nhu hòa. Hắn quay người, không quay đầu lại mà rời đi.
Trong Cung Nhạc An, cười nói từng tràng.
Đứa bé nửa tuổi ghé vào trên sập tơ, hai mắt sáng lóng lánh nhìn trước mặt. Cung nhân có người cầm hoa, có người bưng trái, có người cầm phất trần, quay chung quanh đùa vui. Đứa bé nhìn một quả đào to hồng hào chằm chằm, đưa tay chộp tới, cung nhân vừa lui về sau, tay nhỏ mập trắng vồ hụt.
Mọi người trong điện đều vui cười.
Đứa bé nhìn bốn phía, vẻ mặt mờ mịt, một lát sau, nhướng mày, bỗng nhiên òa khóc lên.
Nhũ mẫu một bên vội vàng ôm lấy đứa bé, liên thanh an ủi.
“Các ngươi coi chừng lại dọa sợ tiểu lang quân.” Thái hậu bên trên đang nói chuyện cùng vợ Ngự sử đại phu Quách Hoài là Chu thị, thấy thế, nhíu mày trách mắng.
Chúng cung nhân liên thanh xưng tội.
Chu thị cười nói: “Trẻ con không hiểu chuyện, quấy nhiễu Thái hậu.”
Thái hậu hòa ái nói: “Cớ gì mà nói thế, trong cung khó hiếm có trẻ con, lão phụ lại ước được như phu nhân.” Đoạn, bảo nhũ mẫu ôm bé con tới. Nhắc tới thì cũng kỳ, đứa bé vào trong ngực bà, lại không khóc nữa, hai mắt trợn tròn mà nhìn Thái hậu.
Trong lòng Thái hậu càng thêm vui vẻ, ôm khuôn mặt nhỏ của nó, lại nhìn Quách Hủy đứng ở bên cạnh Chu thị, nói với Chu thị: “Ngự sử đại phu có phúc lớn, cháu trai cháu gái đều ngoan.”
Chu thị khiêm tốn một tiếng, mặt không che nổi ý cười.
Lúc này, nội thị bẩm báo nói Hoàng đế đến.
Thái hậu nghe vậy, trả đứa bé lại Chu thị. Mọi người trong điện vội vàng đứng dậy, lúc bóng dáng hoàng đế xuất hiện, cùng phục bái.
Thần sắc Hoàng đế bình thản, bảo chúng nhân đứng dậy, đi đến trước mặt Thái hậu, thi lễ với bà: “Con bái kiến mẫu hậu.”
“Bệ hạ miễn lễ.” Thái hậu cười nhẹ nhàng, bảo Hoàng đế tới ngồi xuống.
“Ngự sử phu nhân cũng tới à.” ánh mắt Hoàng đế rơi vào Chu thị không xa, cười cười.
Chu thị vội dẫn Quách Hủy cùng nhũ mẫu hạ bái hành lễ.
“Lão phụ gần đây thanh nhàn, bèn mời Ngự Sử phu nhân dẫn theo cháu trong nhà đến nói chuyện.” đoạn, Thái hậu mỉm cười nói với Hoàng đế.
“Ồ?” Hoàng đế nhìn Chu thị, lại nhìn Quách Hủy bên cạnh bà ta một cái, ý cười nhàn nhạt: “Thế là rất tốt.”
Thái hậu nhìn y, quay đầu đi, bảo nội thị dẫn bọn Chu thị ngồi vào vị trí. Chốc lát sau, bà như chợt nhớ tới cái gì đó, hỏi Hoàng đế: “Nghe nói ngày mai Vũ Uy hầu thành hôn?”
“Đúng ạ.” Hoàng đế đáp.
Thái hậu gật đầu, lại nhìn về phía Chu thị, thở dài: “Luận tuổi tác, bệ hạ hơn Vũ Uy hầu, bây giờ lập gia đình, lại là Vũ Uy hầu đi trước một bước.”
Chu thị hạ thấp người mỉm cười.
Hoàng đế nghe vậy, cũng mỉm cười, bưng một chén trà bên cạnh lên, hớp nhẹ không nói.
Trong cung Nhạc An nửa canh giờ, Hoàng đế đi ra, đã gần đến lúc ngày ngả.
“Bệ hạ, ” lúc này, Từ Thành đi tới, bẩm với y: “Phủ Thừa Tướng lại đưa bảy cuốn tấu chương tới, mời bệ hạ xem qua.”
Hoàng đế liếc ông ta một cái, lạnh lùng nói: “Trả về.”
Từ Thành quái lạ, do dự một lúc, đáp: “Vâng.” Nói đoạn, lại không đi, nhỏ giọng nói: “Còn có một chuyện.”
Hoàng đế nhìn về ông ta.
“Đại trưởng công chúa cầu kiến.”
Hoàng đế thấy quái lạ. Chốc lát sau, bên môi y hiện lên ý cười lạnh, gật đầu: “Bảo bà ấy đến Lâm Uyển mà gặp.”
Từ Thành đáp vâng.
Quay người đang toan rời đi, lại nghe Hoàng đế nói: “Khoan đã.”
Từ Thành quay đầu.
Hoàng đế nhìn mái cong cung điện nơi xa, hít thở sâu một hơi, thản nhiên nói: “Mấy cuốn tấu chương kia mang đến cung Tử Vi là được, trẫm sẽ xem sau.”
Trên mặt Từ Thành thoải mái, đáp vâng một tiếng, bước nhanh đi.
Mặt trời sau giờ ngọ phơi trước trán, có phần nóng cháy, Hoàng đế nhíu nhíu mày. Đứng một hồi, y nhìn về phía mấy tầng thành cung bên kia, chỉ thấy màu xanh biếc chen chúc. Lòng có chút nặng đi, Hoàng đế phủi phủi ống tay áo, cất bước đi ngự uyển.
Trong Ngự uyển, rừng rậm um tùm.
Hoàng đế ngồi xuống một lương điện
(điện tránh nóng), sau đó, nội thị dẫn một người đến đây, chính là Đại trưởng công chúa. Hoàng đế nhìn lại, chỉ thấy hôm nay bà ta trang điểm thanh nhã, tóc chỉ cài vẻn vẹn một cây trâm ngọc, lại vẫn có một vẻ ung dung khí độ.
“Bệ hạ.” Đại trưởng công chúa đi đến lương điện, thi lễ với Hoàng đế.
“Cô ạ.” Hoàng đế trả lễ, trên mặt ý cười nhàn nhạt. Ban thưởng cho ngồi xong, Hoàng đế nhìn bà: “Không biết cô có chuyện gì?”
Đại trưởng công chúa ngồi nghiêm chỉnh, lại cười nói: “Đương nhiên là có chuyện cầu bệ hạ.”
“Ồ?” Hoàng đế nhìn bà, giọng chậm rãi.
Đại trưởng công chúa nhìn y: “Ta nghe gần đây trong triều không an bình lắm.”
Hoàng đế nghe vậy, lông mày khẽ nhướng lên.
Bà nói không sai, gần đây trong triều có thể nói là cuồn cuộn sóng ngầm. Đầu tiên là mấy ngày trước, Thừa tướng trưởng sử Hà Tắc dâng tấu vạch tội yết giả Dương Tranh, nói là nhận hối lộ, liệt ra hơn mười chỗ ruộng đất giấu giếm chưa báo, từng việc từng việc rõ ràng. Sau đó, trong triều như gió thổi, tấu chương đại thần vạch tội thứ tộc cứ nhao nhao đi đến, Đình Úy Trâu Bình cũng thình lình trong đó.
Những người này đều là đại thần thứ tộc mà lúc Hoàng đế kế vị đến nay đã một tay đề bạt, mấy năm qua, đã có chút thành tựu. Bây giờ thế này, chính là nói rõ nhằm vào đâu.
Vẻ mặt Hoàng đế không gợn sóng: “Cô thật là tin tức linh thông.”
Đại trưởng công chúa cười cười: “Nhưng cũng khó trách. Những người này xuất thân nhà sĩ thứ, một khi lên cao, không gặp được tiền tài cũng là chuyện thường. Chỉ là không biết bệ hạ có nghe, Nhữ Nam vương ở Ba Quận, sĩ tộc vẫn như hồi tiền triều, quan to lộc hậu hưởng dụng không hết.”
Nói được đến đây, giữa hai người đã không thể né tránh.
Ve kêu trong rừng cây truyền đến từng tiếng, bạn cùng đó có vài tiếng chim hót, ve kêu im bặt.
Hoàng đế nhìn Đại trưởng công chúa chằm chằm, lại cười một tiếng: “Theo cô thấy, trẫm làm sao mới là tốt.”
Đại trưởng công chúa vẫn cười vậy: “Thứ Bệ hạ muốn bây giờ, chỉ là hai chữ yên ổn, đúng không?”
Hoàng đế không nói tiếng nào.
“Bệ hạ.” Đại trưởng công chúa chậm rãi nói: “Từ xưa chuyện tốt của hai họ, cưới hỏi tương thông. Nay Đậu phi mất sớm, điện Phi Hương lại có thai, chẳng lẽ không phải là thời cơ định khôn*?”
*Quyết định ngôi vị Hoàng hậuHoàng đế nhìn bà, chốc lát sau, bỗng nhiên nở nụ cười, một hồi lâu, nói: “Chữ ‘Định’ này của cô có thể truyền đạt đến là tuyệt diệu.”
Đại trưởng công chúa nhìn lại y, mỉm cười.
Khóe môi Hoàng đế nhếch lên, nhìn Đại trưởng công chúa chăm chú, ánh mắt thâm trầm như biển.
“Bảo hổ lột da, có thể ư?” Chỉ nghe y nói thật nhỏ.
Dung mạo Đại trưởng công chúa bình tĩnh, tầm mắt khẽ nâng, giọng bình tĩnh: “Có thể hay không, lại phải xem ý nguyện của hổ.”