Ngày Xuân Oanh Hót/Xuân Oanh Chuyển

Chương 69




Editor: Tây An

“Giờ làm gì ạ?” Lương Thăng hỏi Cao Sung.

Cao Sung đứng dậy, nhìn thi thể Vương Trấn, nói: “Tạm di dời thái tử đi trước, thi thể còn lại thì để lại trên thuyền này, sau khi đi thì châm lửa.

Lương Thăng gật đầu, lại hỏi: “Người đàn bà trong khoang kia thì xử trí như thế nào?”

Cao Sung nhìn anh ta, nói: “Ả biết việc này, giữ lại không được.”

Lương Thăng đáp vâng một tiếng, quay người đi vào trong khoang thuyền.

Bên trên đại giang, gió êm sóng lặng, một chiếc lớn thuyền chạy qua, mặt sông chợt bị khơi ra sóng nước thật dài.

“Đang đêm đi thuyền, có thể thưởng thức nguyệt cảnh trên sông, đúng là một chuyện rất ưu nhã ạ.” quận trưởng quận Thành ngồi trên ghế, nâng chén cười nói.

Vương Toản ngồi một bên, nhìn mặt trăng trên đỉnh đầu, chậm rãi uống một ngụm rượu, khóe môi hơi cong. Gió trên sông cũng không tính là lớn, thổi lành lạnh lên trên mặt, cùng với vị ngọt thuần trong miệng, rất hài lòng.

Quận Thành và Bách Việt ở phương nam có thủy đạo tương thông, xưa nay là chốn kênh mương trọng địa. Mỗi khi đến mùa đến hạn mùa mưa, đều sẽ phái Đốc tào xuống tuần sát, bảo đảm thuỷ vận thông thuận. Vương Toản là Đốc tào tới đây, lại khác xưa, ngoài chuyện đốc tào các con mương, còn sẽ cùng thăm dò các chốn thủy đạo.

Tình thế Ba quận, quận trưởng hiểu trong lòng, rất nghe lệnh vị đốc tào này, phàm là có chuyện gì là sẽ toàn lực làm theo. Ban ngày, Vương Toản mời quận trưởng phát một chiếc binh thuyền có thể chứa ba mươi người, dạo đêm thủy đạo. Quận trưởng đáp vâng, đêm đến thì mời Vương Toản lên binh thuyền, đi dọc hướng Tây Nam.

“Binh thuyền quận Thành từ trước đến nay kiên cố, thuỷ quân rất quen thuộc, cho dù đêm đến cũng có thể đi thuyền như bay.” Quận trưởng nói.

Vương Toản gật đầu, mỉm cười: “Quả danh bất hư truyền.”

Lương Thăng ra khoang thuyền, đi thẳng đến trước khoang của Phức Chi.

Cửa lẳng lặng đóng lại.

Lương Thăng gõ gõ tay trên đó, nói: “Phu nhân.”

Không ai trả lời.

Lương Thăng không chút hoang mang, lại gõ: “Phu nhân xin mở cửa, mỗ có chuyện quan trọng…” Lời còn chưa dứt, hắn chợt phát hiện khe cửa như bị mình gõ hơi mở. Trong lòng hồ nghi, Lương Thăng bỗng đưa tay đẩy, cửa lại “két…” Mở ra.

Ánh nến chiếu vào trong khoang thuyền, Lương Thăng biến sắc.

Chỉ thấy mấy các món rương án giường sập bày loạn hết cả trong khoang thuyền, nào còn có lấy cái bóng của ả kia!

Trên boong tàu, thi thể Vương Trấn đã được di dời, người hầu đương rải đầy dầu ra bốn phía. Bỗng nhiên, có người hô với Cao Sung: “Chưởng sự! Phía trước có thuyền lớn đang lái tới!”

Cao Sung giật mình, vội vàng đi tới nhìn, chỉ thấy dưới ánh trăng, quả nhiên, một con lớn thuyền đang tới gần bọn họ, ánh lửa tươi sáng, coi hình dạng và cấu tạo, thì đúng là một chiếc binh thuyền.

“Có phải lập tức tránh đi không ạ?” người hầu bên cạnh hỏi.

“Tránh cũng không tránh xa được.” Cao Sung nhìn bên kia, nói: “Nếu là truy tung mà đến, thì chúng ta thôi vậy.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Người hầu kinh hoàng nói.

Thần sắc Cao Sung bình tĩnh, quyết định nói thật nhanh: “Gọi chúng đi lên, lập tức đổi thuyền, nhóm lửa đốt con thuyền này!”

Người hầu đồng ý, xoay người đi truyền lệnh.

Phức Chi xác định không có ai, cẩn thận vịn lên thang leo lên.

Chỉ thấy phía trên quả nhiên là một gian nhà bếp, mượn ánh lửa trên vách, có thể thấy là bếp lò đồ ăn uống đã chiếm hơn phân nửa. Trên sàn nhà, một vết máu nhìn thấy mà giật mình, thật dài, kéo mãi tới ngoài cửa.

Phức Chi chuyển mắt không nhìn tới, nhìn quanh quất, phát hiện nơi đây ngoài một cánh cửa, thì còn có một cái cửa sổ nhỏ. Nàng đi đến trước cửa sổ, nhìn nhìn ra phía ngoài. Tiếp lấy ánh sáng yếu ớt, mơ hồ có thể thấy được bọt nước màu trắng đương sủi ở phía dưới hơn trượng. Lại nhìn ra nơi xa, dưới ánh trăng, bên bờ hình như còn cách nơi này rất xa.

Trên đỉnh đầu vẳng đến tiếng bước chân, Phức Chi quan sát, nơi đó hình như chính là boong tàu. Tim đập lên sinh ra chút nghi hoặc, bóng đêm càng sâu, con thuyền này lại chưa cập bờ, không biết phải làm sao. Cảnh tượng đáng sợ vừa rồi nổi lên trong đầu, nàng càng cảm thấy lo sợ.

Nơi đây tất là không thể ở lâu, Phức Chi nhìn phía cổng, nghĩ mình đóng cửa không ra, rời khỏi khoang nhất thời cũng sẽ không bị ai phát giác, nên tìm chỗ để ẩn thân chờ đợi thời cơ trước mới ổn.

Đương suy tư, bỗng, nàng nghe thấy đỉnh đầu đột nhiên hỗn loạn, lúc này, một giọng nói văng vẳng từ cửa thang lầu truyền đến: “Lục soát! Nhất định phải tìm cho ra cô ả kia!”

Lương Thăng lục soát toàn bộ các nơi gần khoang, không thu được gì.

Bỗng nhiên, một người hầu vội chạy tới chỗ anh ta nói: “Phía trước có binh thuyền đang đến, chưởng sự bảo về boong tàu.”

Lương Thăng giật mình, đáp ừ một tiếng, triệu tập mọi người rút lui. Bên trên cái thang, Lương Thăng quay đầu nhìn miệng bậc thang kia, cảm thấy có phần nuốt không trôi cơn tức, nói với người hầu: “Đóng hết bậc thang các nơi đi.”

Các người hầu do dự một lúc, đáp vâng, chia ra bốn phía. Lương Thăng quay đầu nhìn thấy cách đó không xa, nhà bếp vẫn còn sáng đèn, nhớ rằng nơi đó cũng có bậc thang, sải bước đi tới.

“Lương thị vệ! Binh thuyền sắp tới rồi! Phải châm lửa!” Một giọng nói sau lưng réo to.

Lương Thăng đáp ừ, vẫn đi về phía nhà bếp, đóng kín khoang thuyền.

Trên mặt đất, vết máu vừa rồi vì kéo tử thi đi vẫn còn, Lương Thăng nhìn một lúc, đang muốn rời đi, đột nhiên, anh ta phát hiện phía trên mơ hồ có dấu chân. Nhìn kỹ lại, chỉ thấy dấu chân kia nhỏ nhắn, không phải là kích thước của bất kỳ một nam tử nào trên cái thuyền này.

Một ý niệm lướt qua đầu, Lương Thăng nhìn trong bếp, lại nhìn cổng.

Ngoài cửa, trên miệng bậc thang có ánh sáng từ cuối hành lang chiếu tới, u ám không thôi.

Lương Thăng chậm rãi đi về phía trước, chân đạp trên ván gỗ, phát ra tiếng nặng nề.

Ở giữa cửa bậc thang và nhà bếp, chỉ có một gian phòng nho nhỏ, bên trong có chứa thóc gạo dầu muối. Lương Thăng dừng bước trước cửa phòng, bên trong đen ngòm, đen đến mức không thấy năm ngón tay.

“Lương thị vệ!” tiếng người trên boong tàu thúc giục lại truyền tới.

Lương Thăng lại không để ý, chỉ nhìn chằm chằm căn nhà kho kia, một lát sau, rút kiếm ra từ bên hông kêu đánh “xoát”.

Đột nhiên, tay đau xót.

Một cái bình gốm nện ngay trên cổ tay anh ta, kiếm “Keng” một cái rời tay rơi xuống đất.

Sau đó, trước mặt là hàn quang lóe lên, Lương Thăng vội né tránh, chỉ thấy một nữ tử tay cầm chủy thủ vọt ra từ trong khoang thuyền tối, vồ hụt. Lương Thăng giận dữ, một tay bắt lấy cổ tay nàng bắt chéo hai tay sau lưng.

Lương Thăng cướp chủy thủ, cười lạnh: “Phu nhân thật có bản lãnh!” đoạn, toan muốn cắt chủy thủ vào cổ họng của nàng.

Không ngờ, trước mặt là mùi hương khó chịu đậm đặc vồ tới, Lương Thăng mở to hai mắt, chỉ cảm thấy toàn thân đột nhiên tê dại thoát lực, bị nữ tử kia dễ dàng tránh khỏi.

Hô mấy tiếng mà không ai để ý, người hầu trên miệng bậc thang đầu đầy mồ hôi, nhìn về phía Cao Sung.

“Chưởng sự! Binh thuyền sắp tới rồi!” người thủ thuyền hô to.

“Châm lửa, rời thuyền.” sắc mặt Cao Sung âm trầm, cắn răng nói.

Người hầu chần chờ một lát, vội đáp. Ván thuyền thật dài đã đóng lại, Cao Sung dẫn đám người, đi đến một cái thuyền khác, hạ tấm ván gỗ. Lửa gặp được boong tàu dày dầu, hừng hực bừng lên, sau đó, lập tức cháy cao vồng.

Phức Chi vọt ra hành lang, bỗng nhiên dưới chân trượt một cái, nàng vội đỡ tay bên vách tường. Cúi đầu nhìn, dưới chân, lại bóng loáng. Chỉ nghe “phù” một tiếng, trên miệng bậc thang đột nhiên sáng ngời, khói đặc vòng quanh ôm theo sóng nhiệt chạm mặt tới, trong khoang thuyền lập tức đầy lửa khói hun người. Mắt thấy ngọn lửa đốt theo dầu trên đất, Phức Chi kinh hãi, vội vàng xoay người chạy về sau.

Đột nhiên, cánh tay đột nhiên bị ai đó dùng lực kéo, Phức Chi ăn đau quay đầu, một tên nam nhân biểu cảm dữ tợn, loạng chà loạng choạng đứng lên, tay vẫn cầm chủy thủ. Phức Chi ra sức giãy dụa, tập trung khí lực toàn thân, đâm khuỷu tay về dưới xương sườn anh ta.

Nam nhân ăn đau, ngã nhào về sau. Dầu dính lên y phục anh ta, sau đó, ngọn lửa chạy tới, giữa tiếng kêu gào thê thảm thống khổ, toàn thân nam nhân bị ngọn lửa nuốt chửng.

Phức Chi vừa hãi vừa sợ, phi nhanh xuống nhà bếp. Cánh cửa sổ kia ở ngay trước mặt, bỗng nhiên, nhìn thấy bên cạnh lò có một khúc cây mới gọt. Trong lòng nhanh trí lóe lên, Phức Chi dùng hết khí lực nhấc khúc gỗ kia lên, đâm từ cửa sổ ra ngoài.

“Ùm” một tiếng trầm đục, bên ngoài truyền đến tiếng khúc đầu rơi xuống nước. Bên trong phòng càng ngày càng nóng, khói đặc gay mũi bao vây bốn phía, Phức Chi vội bò lên trên cửa sổ, quyết tâm, nín thở thả người nhảy xuống.

Liệt hỏa bọc lấy, con thuyền như núi lửa, phản chiếu mặt sông kim quang đỏ bừng.

Cảnh tượng tới đột nhiên, người bên trên tàu chi3n nhìn bên kia, đều kinh ngạc líu lưỡi.

“Mau chạy ra, xem có ai rơi xuống nước không!” Quận trưởng lớn tiếng nói với tòng nhân.

“Không cần đâu!” sắc mặt Vương Toản bình tĩnh, chỉ về đằng trước: “Vòng qua thuyền, toàn lực đi về phía trước, tất sẽ có người nhờ vào đó mà bỏ chạy!”

Mọi người thấy quái lạ, quận trưởng cũng không dám không nghe, vội truyền mệnh cho thuyền nhân tăng tốc độ cao nhất đi về phía trước.

Binh thuyền khơi ra sóng nước trên mặt sông, đi qua bên cạnh con thuyền bị thiêu cháy, chỉ thấy phía trước dưới ánh trăng, quả nhiên, một chiếc lớn thuyền đang nhanh chóng trốn đi.

Vương Toản trong lòng nghi hoặc, đang toan thúc binh thuyền đuổi theo, lúc này, mạn thuyền có người kinh hô: “Dưới sông có người!”

Vương Toản vội vàng đi tới trông, quả nhiên, trên mặt sông bị ánh lửa chiếu sáng tỏ, một người đương ôm gỗ trôi đến, chìm nổi chập chờn trên mặt nước.

“Cứu lên đi.” Vương Toản sai.

Tòng nhân đồng ý, vội ngừng thuyền vớt người.

Qua không lâu, một người toàn thân ướt đẫm được đưa lên boong tàu, đẩy ra tóc trên mặt, mọi người thấy đúng là một cô gái, không khỏi giật mình.

“Tránh ra!” Chỉ nghe Vương Toản đột nhiên quát, mọi người không kịp phản ứng, đã thấy y đẩy người ra, thần sắc khiếp đảm ôm cô gái kia lên.

Cô gái ho kịch liệt, thống khổ cong lưng.

“Mau đi lấy chăn!” Vương Toản vội vàng lớn tiếng nói với tòng nhân.

Bỗng nhiên, ống tay áo bị ai đó dùng sức kéo lấy.

Vương Toản quay đầu, thấy Phức Chi sắc mặt trắng bệch, nhìn chằm chặp hắn, trong hai mắt đầy sự sợ hãi, run giọng nói: “Con… Cứu con tôi với…”

Bóng đêm dần sâu, Hoàng đế duyệt tấu chương xong, đi ra từ điện Tuyên Chính, cung hầu và binh sĩ gác cổng sớm đã chuẩn bị xong, chờ đón ngoài cửa cung.

Hoàng đế đi chậm rãi, ngồi xuống bộ liễn.

Thường thị Từ Thành thấy đã ổn định, mệnh cung hầu nhấc kiệu, nghi trượng chỉnh tề rời điện Tuyên Chính.

Cung đạo dài, trong ánh đèn sáng chiếu, tiếng bước chân của mọi người nhỏ vụn mà vang dội.

Đang đi, Từ Thành cẩn thận hỏi Hoàng đế: “Tối nay Bệ hạ ở nơi nào ạ?”

Hoàng đế ngồi thẳng, đương nhắm mắt dưỡng thần, không nói, hình như không nghe thấy ông ta nói.

Từ Thành nhìn y, thấy y không để ý, cũng không dám hỏi lại, thầm nghĩ Hoàng đế nhất định là mệt mỏi rồi, có thể trực tiếp trở lại cung Tử Vi.

“Đến chỗ Diêu mỹ nhân.” Chỉ nghe Hoàng đế thản nhiên nói.

Từ Thành nghe vậy, vội đáp vâng, sai cung hầu nhấc kiệu đến điện Cam Đường.

Cung Huệ ở thành bắc, có hơn trăm cung thất lớn nhỏ, phi tần các cấp mới vào cung đều được phân ở chỗ này.

Lúc Hoàng đế đi vào điện Cam Đường, Diêu Yên và tất cả cung nhân đều đã quỳ lạy chờ đón.

“Đứng dậy đi.” ý cười Hoàng đế khẽ khàng.

Diêu Yên nhẹ nhàng đáp vâng, chậm rãi đứng dậy. Hôm nay nàng ta ăn mặc rất mộc mạc, tóc đen búi thấp, chỉ có một cây ngọc trâm giắt trên búi tóc.

Hoàng đế nhìn Diêu Yên, thần sắc bình thản.

Đang toan đi sang giường, bỗng nhiên, y ngửi được một mùi đàn hương nhàn nhạt, hỏi Diêu Yên: “Khanh mới đốt hương trong điện à?”

Diêu Yên mím mím môi, đáp: “Đúng ạ.”

Hoàng đế gật đầu, ánh mắt bỗng nhiên thoáng nhìn một cái án trên đài cách đó không xa, có bày một cái lư hương xinh xắn cùng hai bàn trái cây tươi, hình như là đồ cúng.

“Chắc Khanh bái thần trong đêm?” khóe môi Hoàng đế cong cong.

Diêu Yên ngước mắt nhìn y, thần sắc hơi ảm đạm, chốc lát sau, nói khẽ: “Vâng ạ.”

“Ồ?” Hoàng đế cảm thấy thú vị: “Vì chuyện gì?”

Diêu Yên cúi đầu xuống: “Thiếp nghe nói phu nhân Vũ Uy hầu mấy ngày trước đã mất tích, lòng rất lo. Thường nghe nói bái trăng cầu nguyện rất là linh nghiệm, hôm nay thấy ánh trăng vừa tròn, lại là ngày đẹp, nên bày bàn tế bái ạ.”

Ánh mắt Hoàng đế khẽ ngưng lại.

Cách đó không xa, một cây nến mật nổ “tách”, ánh lửa hơi chập chờn.

Tầm mắt Diêu Yên nửa cụp xuống, dài và dày như lông vũ, bóng mi mờ nhạt in trên gương mặt.

“Nếu trẫm nhớ không lầm, khanh và phu nhân Vũ Uy hầu là chị em đằng nội?” Chỉ nghe Hoàng đế chậm rãi nói.

Giọng Diêu Yên êm dịu: “Đúng ạ.”

Hoàng đế nhìn Diêu Yên, dưới ánh nến nhu hòa trong điện, mặt mũi nàng ta mộc mạc, bộ dạng phục tùng, da thịt trơn mỡ và mái tóc đen tôn nhau lên, lại thêm một thứ thần thái dịu dàng.

“Khanh ngẩng đầu lên.” Giọng nói của Hoàng đế trầm thấp truyền đến từ bên cạnh.

Diêu Yên chậm rãi ngẩng đầu.

Mặt Hoàng đế gần trong gang tấc, nhìn nàng ta đăm đăm, hai mắt thâm trầm sâu thẳm, một lát sau, bên môi cong lên một nụ cười, càng ngày càng sâu.

Diêu Yên nhìn y, chỉ cảm thấy nhịp tim vội vã đạp, như nổi trống đâm vào trong tim. Bỗng nhiên, lưng bị xiết lấy, nàng ta đứng không vững, đã bị áp đảo lên giường…

Ngoài điện, sương đêm rơi đầy đình viện, trăng non như lưỡi liềm, lẳng lặng treo bên trời tây.