Ngày Xuân Oanh Hót/Xuân Oanh Chuyển

Chương 88




Editor: Tây An

“… Bày trướng cho chúng quân sĩ, thưởng cho mỗi người hai cân thịt, một vò rượu.” Trong trướng, Dư Khánh đọc văn thư trong tay, chậc chậc cười nói: “Các anh em mà nghe được sớm thì đã nhảy vui rồi, chỉ là chúng ta có năm mươi vạn quân sĩ đấy, chẳng lẽ là ăn hết cái kinh thành à?”

Vừa nói, lại không ai đáp lại.

Cố Quân ngồi trước án, nhìn địa đồ không lên tiếng, bên dưới, Tạ Trăn mặt không biểu cảm, đương nhắm mắt dưỡng thần.

Dư Khánh ngượng ngùng, lúng túng thu nụ cười. Bệnh tình Đại Tư Mã nguy kịch, Linh Lăng thất thủ, sau khi Hoàng đế quan lễ, lập tức truyền dụ trên thành, ra lệnh đại quân chỉnh đốn ngay tại chỗ, một ngày sau ra quân. Việc này cấp bách phi thường, Cố Quân cũng không đoái hoài tới việc nghỉ ngơi, sau khi đại trướng dựng lên, lập tức cùng chúng tướng thương nghị chuyện đi Linh Lăng, mới tan, vẫn ngồi trước án xem địa đồ.

“Nhóc con nói bậy.” Tào Nhượng đập một cái sau ót Dư Khánh, nói: “Những thứ này vốn là quân nhu, anh cho rằng phủ khố là để bày không à?”

Dư Khánh ngượng ngùng cười. Tào Nhượng nhìn Cố Quân, cáo lễ nói đi tuần sát, dắt Dư Khánh ra ngoài.

Trong trướng trở nên yên tĩnh.

Một lát sau, Cố Quân ngẩng đầu lên. Hắn thoáng xoay cổ, nhìn Tạ Trăn: “Bức thư hỏa tốc kia là ý của ngài à?”

Mí mắt Tạ Trăn khẽ nhúc nhích, nhưng không mở ra, một lát sau, chậm rãi mở miệng nói: “Là ý của Đại Tư Mã.”

Cố Quân nhìn hắn, không nói tiếng nào.

“Trong tay Đại Tư Mã cũng chẳng có bao nhiêu binh mã cả, vốn chống đỡ không được lâu.” Tạ Trăn tiếp tục nói, dừng lại, bên môi hắn hiện nụ cười yếu ớt: “Tướng quân quả không cần phải vào thành, Đại Tư Mã tính vừa hay.”

Cố Quân không đáp hắn, nói: “Sứ quân muốn lưu lại kinh, nay có thể đi rồi.”

Tạ Trăn mở mắt, nhìn hắn, thần sắc bình thản: “Đúng vậy.”

Ánh mắt Cố Quân dừng lại chốc lát, đang toan nói. Lúc này, ngoài trướng bỗng truyền đến mấy tiếng nói.

Màn cửa bị vén lên, Dư Khánh đi tới, thần sắc bất định, nói cũng hơi cà lăm: “Tướng, tướng quân, Đại trưởng…”

“Phủ Thần.” anh ta còn chưa dứt lời, một giọng nói nhu hòa vẳng đến. Đại trưởng công chúa đầu đội mạc ly, lụa mỏng vén lên, lộ ra khuôn mặt sắc sảo.

Dư Khánh đỏ bừng mặt, nhìn Cố Quân, dường như ăn khó vô cùng.

Cố Quân ngồi bên trên, không nhúc nhích tí nào.

Hắn nhìn Đại trưởng công chúa, lạnh lùng quét mắt nhìn Dư Khánh: “Xuống đi.”

Dư Khánh như được đại xá, lập tức tránh ra ngoài như một làn khói cho xong nợ.

“Muốn gặp Phủ Thần cũng không dễ.” Đại trưởng công chúa cong môi cười nói. Không đợi Cố Quân trả lời, lại nhìn về phía Tạ Trăn bên ghế dưới, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp: “Xem ra, đây chính là Minh Châu công tử vang danh thiên hạ.”

Tạ Trăn đứng dậy vái chào: “Quá khen ạ, Tạ Trăn Dĩnh Xuyên bái kiến Đại trưởng công chúa.”

Đại trưởng công chúa nở nụ cười xinh đẹp: “Công tử quả danh bất hư truyền, sao phải khiêm tốn.”

Tạ Trăn mỉm cười, lại lễ với bà: “Trăn xin tạm cáo lui.” Dứt lời, rời bàn ra ngoài trướng.

Nhìn màn cửa được buông xuống một lần nữa, Đại trưởng công chúa ý cười không giảm.

“Đông Châu minh châu Tây Kinh ngọc.” bà nhìn Cố Quân, chậm rãi nói: “Theo ta thấy, chẳng ai bằng con ta.”

Cố Quân thờ ơ.

“Mẫu thân đến làm gì?” Hắn thản nhiên nói.

Đại trưởng công chúa nhìn hắn, ý cười dần nhạt đi. Bà đi lên trước, ngồi đối diện Cố Quân cách cái bàn.

“Con muốn trở về viện trợ Linh Lăng à?” bà hỏi.

Cố Quân đoán bà hỏi vấn đề này rồi, gật đầu: “Vâng.”

Đại trưởng công chúa hít sâu một hơi, như than như giận, nói thật nhỏ: “Sao lại không nghe lời khuyên bảo như thế?”

Thần sắc Cố Quân không thay đổi: “Mẫu thân muốn con làm thế nào?”

Hai mắt Đại trưởng công chúa sâu xa, nhìn hắn chăm chú, một lát sau, nói: “Ta biết Phủ Thần muốn nói gì. Mẫu thân có nói nhiều, cũng chỉ là vì quyền thế, đúng không?”

Thần sắc Cố Quân trầm tĩnh, không nói gì.

“Phủ Thần à, ” Đại trưởng công chúa cười một tiếng, chậm rãi nói: “Quyền thế có gì không tốt? Phụ thân con phấn đấu cả đời, đơn giản vì là hai chữ này thôi.” ánh mắt bà lưu chuyển, nhìn mắt Cố Quân: “Phủ Thần cũng thế, ly ly hợp hợp với Phức Chi, chẳng qua chỉ là ở một câu của kẻ bề trên. Nghe lệnh của người ta luôn chẳng dễ chịu gì, không phải sao?”

Trong trướng hoàn toàn yên tĩnh, gió đang thổi bên ngoài, đỉnh trướng  vang lên “lạch cạch”, ánh sáng biến ảo giao thoa trên mặt hai người.

“Phức Chi vào cung, là mẫu thân ra tay à?” Cố Quân không có nói tiếp, bỗng nhiên nói.

Đại trưởng công chúa như khẽ giật mình, một lát sau, cười lạnh: “Phức Chi chữa khỏi bệnh dữ cho bệ hạ, công lao này chẳng lẽ lại đặt trên người ta?”

“Mẫu thân à, ” Cố Quân nhìn bà, nghiêm nét mặt nói: “Từ khi kim thượng kế vị đến nay, chính lệnh thông hành, trăm họ vui vầy, chính là minh quân hiếm có. Xã tắc một khi mà loạn, thì đặt thiên hạ ở chỗ nào?”

“Phủ Thần nói đến thiên hạ với ta à?” Đại trưởng công chúa bỗng cười, giọng dần dần sắc nhọn. Bà đứng lên, nhìn Cố Quân chằm chằm: “Lúc họ giết phụ thân con có từng nghĩ tới thiên hạ không? Nếu không phải nhờ ta, con cho rằng Cố thị còn có thể bảo toàn sao?”

Ánh mắt bà buồn bã, lại càng thêm lạnh lùng, sắc bén dọa người: “Phủ Thần, việc đã đến nước này, con cho rằng con làm trung thần thì chúng sẽ bỏ qua con à?”

Vườn Thừa Quang, cảnh sắc an lành.

Đám nội thị đi đi về về bận rộn, kẻ nào cũng đều vui mừng hớn hở. Tin người Tiên Ti bị đánh bại truyền đến, vẻ lo lắng bị quét hết, kế hoạch rút lui cung quyến về hành cung Chử Ấp mới được nửa đường, bèn do Thái hậu làm chủ trở lại vườn Thừa Quang không xa.

Cung Diên Thọ, cung nhân đang chơi đùa cùng Đại hoàng tử trong đình viện, tiếng cười cứ truyền mãi đến công đường.

“Nói vậy, Vũ Uy hầu lĩnh đại quân đến đây, lại lui về đường cũ rồi à?” Thái hậu nhặt một quả quýt mật, chậm rãi đặt vào trong miệng.

“Đúng ạ.” Quách Hoài bên dưới đáp: “Đại trưởng công chúa từng gặp Vũ Uy hầu, hình như không có tác dụng.”

Thái hậu cười cười: “Trung nghĩa không thiên vị, nam nhi chân chính như vậy, Đại trưởng công chúa đúng là sinh được một đứa con trai tốt.”

Quách Hoài lắng nghe mà không nói.

Thái hậu nhìn sắc trời hoà thuận vui vẻ phía ngoài sảnh, chậm rãi nói: “Ông biết mà, Đại trưởng công và Đậu thị, dù trong cung có làm ầm ĩ như thế nào, trong mắt ta, đều không hơn vở kịch. Chỉ khi liên luỵ quân quyền, ” bà dừng lại một lát, mắt lại cụp xuống, thở dài: “Thực khiến ta lo lắng.”

Quách Hoài nhìn thần sắc Thái hậu, trong lòng hiểu rõ.

Thái hậu liếc Quách Hoài một cái, mỉm cười: “Song cần nắm cho chặt, hôm nay không thể so với lúc trước. Bà ta có nhiều rồi, dù sao cũng nên cho bà ta mất vài thứ.”

“Thần rõ ạ.” Quách Hoài thi lễ, lại lạy nói: “Thần cáo lui.” Dứt lời, khẽ bước lui ra sảnh.

Trên đỉnh núi bên ngoài kinh thành, mặt trăng nhô ra, ánh sáng chiếu sáng bên trên lá đỏ khắp núi, như một tầng sương rơi.

Cây tùng trong núi đứng yên, đương lúc yên tĩnh.

Trong đình viện được cây phong vây quanh, đèn lồ ng lấp lánh. Ánh sáng thật dày đan xen với hoa văn màu chàm, một tầng lá đỏ rơi lên trên, làm nổi bật hai mặt diễm lệ. Trên sập gỗ trước thảm, một người thân khoác áo lông chồn, dựa trên bàn nhỏ, cầm bình rượu chậm rãi rót uống.

Bỗng nhiên, một cái tay duỗi đến, cướp bình rượu.

Hoàng đế ngẩng đầu, liền thấy rõ người tới, khóe môi cong lên: “Cuối cùng cậu cũng đến.”

Cố Quân đứng bên cạnh sập, nhìn y, không biểu cảm.

“Bệ hạ mới khỏe, không nên uống rượu.” Một lát sau, hắn thản nhiên nói, ngồi thẳng xuống trên sập.

Hoàng đế dựa bàn nhỏ sau lưng, nhìn hắn, bỗng cười cười: “Phủ Thần còn nhớ rõ lúc hai ta mới quen không? Con cháu trong kinh chơi giác để* ở đây, cậu không đấu được trẫm, thế là cho trẫm một quyền.”

*Kiểu như đấu vật

Cố Quân nhìn bốn phía sân, môi cong lên một nụ cười khổ: “Đương nhiên nhớ ạ.”

Từ trên giường, Hoàng đế cởi áo lông chồn trên thân: “Hiếm khi hai ta đến tận đây, Phủ Thần có muốn chơi giác để một lần không?”

Cố Quân kinh ngạc, sau đó, quay đầu nhìn sang một bên.

Cách đó không xa, đám thị vệ Tào Toại thần sắc khẩn trương nhìn bên này.

“Không dám à?” Hoàng đế đứng trên nệm, nhìn hắn, khóe môi hơi cong.

Cố Quân nhìn y: “Chỉ sợ bệ hạ khí lực không đủ thôi.”

Hoàng đế cười lạnh: “Trẫm trước nay chưa từng cần đến sức.”

Cố Quân không nói tiếng nào, một lát sau, cởi áo lông bên ngoài, ném sang một bên.

Hoàng đế mỉm cười, lập tức chiếm một góc thảm làm chỗ đứng.

Cố Quân cũng đứng vào vị trí, cúi mình sải cánh tay.

Hai người bình tĩnh đối mặt, ánh mắt sáng ngời.

Đột nhiên, Hoàng đế dời bước tiến lên, chống hai tay. Cố Quân chống chọi, vững vàng chống lấy cánh tay y. Hoàng đế dù bệnh nặng mới khỏi, song sức vẫn đầy đủ, không dời bước chân, thế công liên tục. Cố Quân giật mình với Hoàng đế, không dám lơ là. Nhất thời, hai người cắn răng vật nhau, không ai nhường nhịn.

Kiềm nhau chừng nửa khắc, Hoàng đế quả nhiên dần có chút không chịu được nữa, Cố Quân thấy tình thế, đang muốn tấn công trước, đột nhiên, đầu vai bị Hoàng đế toàn lực đâm một cái, hắn đứng không vững, thân thể hướng chếch đi một bên. Trong lòng Cố Quân kêu không ổn, vội phản lực tấn công, cánh tay hai người gắt gao vặn lại. Đột nhiên, Hoàng đế quát một tiếng lớn, đánh lãnh địa của Cố Quân. Cố Quân cúi thân chống chọi, nhân khi Hoàng đế thu thế chưa ổn, mạnh mẽ đ è xuống. Hoàng đế muốn né tránh, lại vì đã muộn, thế công bị Cố Quân phong bế, sau đó, rốt cục bị hắn đ è xuống mặt đất.

“Bệ hạ!” Đám người hầu thấy thế, vội chạy tới.

Cố Quân hoàn hồn, vội vàng buông Hoàng đế ra.

Chỉ thấy Hoàng đế nằm trên nệm, đầu đầy mồ hôi, thở hồng hộc. Y đuổi thị vệ, cười ha hả: “Sảng khoái!”

Cố Quân cũng mệt mỏi ngã sang một bên, hô hấp kịch liệt hóa thành từng đợt khói trắng. Nhìn đỉnh đầu, cũng cảm thấy toàn thân có sự thư thái lâu rồi không có.

Người hầu vội vàng đem mang quần áo của hai người tới, đắp trên người họ.

“Hai ta hòa nhau.” Một hồi lâu, hai người đứng dậy, Hoàng đế hít một hơi, nói với Cố Quân. Đoạn, y khoác áo lông chồn một lần nữa, gật đầu với Tào Toại.

Tào Toại hiểu ý, đi sang khoảng sân một bên khác.

Cố Quân không hiểu.

“Không phải cậu muốn gặp cô ấy à?” bên môi Hoàng đế treo nụ cười trào.

Cố Quân khẽ giật mình, bỗng nhiên chuyển sang hướng Tào Toại rời đi. Chỉ thấy sân thật sâu, đèn lồ ng huỳnh quang thấp thoáng, Tào Toại dẫn một bóng dáng yểu điệu đi tới.

Bốn mắt nhìn nhau, ánh sáng dìu dịu chiếu xuống, khuôn mặt tú mỹ kia đã đẫm nước mắt.

“Phủ Thần…” Phức Chi không nghĩ ngợi được nhiều, bước nhanh chạy đến, nhào vào ngực Cố Quân.

Hơi thở đã lâu không gặp lập tức bay vào mũi, trong lòng Cố Quân vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ. Hắn ôm Phức Chi, cánh tay ôm chặt, cũng không dám tin, đưa tay nâng khuôn mặt của nàng lên.

Phức Chi nghẹn ngào, trong hốc mắt vẫn đầy lệ quang, hai tay nắm thật chặt cánh tay hắn.

Hốc mắt Cố Quân hơi chát, cổ họng thít chặt, một hồi lâu, thấp giọng hỏi: “Em khỏe không?” đoạn, ánh mắt vội nhìn bụng của nàng.

Phức Chi không lau nước mắt trên mặt được, chỉ liên tục gật đầu: “Chúng em đều mạnh khỏe.”

Cố Quân gật đầu, tảng đá lớn trong lòng rơi xuống, lại hỏi: “Trong phủ thì sao?”

Phức Chi hít hít, nói: “Hôm nay trong phủ từng đưa tin đến, thím và mọi người đều mạnh khỏe.”

Cố Quân gật đầu, giữa lông mày hơi giãn ra.

Phức Chi lại vẫn nắm thật chặt y phục hắn, lia mắt khắp đó đây trên người hắn, không kịp chờ đợi đã hỏi: “Chàng có bị thương gì không?”

Đáy lòng Cố Quân thấy mềm mại, khóe môi không khỏi cong lên, sải cánh tay: “Em xem, không hề.”

Phức Chi không yên tâm nhìn hắn cho kỹ, dường đương xác nhận. Cố Quân cười cười, ôm chặt nàng, cúi đầu vuốt v e gò má nàng: “Đừng lo lắng cho ta.”

Phức Chi lúc này mới an tâm, nghe lời hắn, không khỏi nín khóc mỉm cười. Vừa nháy mắt, nước mắt lại tuôn ào ạt, vùi đầu càng sâu.

Ánh trăng vẩy vào bóng dáng hai người ôm nhau, trong đình yên tĩnh, chỉ có tiếng gió núi lướt qua rừng rậm truyền đến, xa mà rộng, như sóng biển.

“Nghe nói ngày mai chàng còn phải đi quận Thục à?” Hồi lâu sau, Phức Chi ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng hỏi.

Cố Quân gật đầu: “Đúng vậy.”

Phức Chi nhìn hắn, không nói tiếng nào.

Cố Quân nhìn vành mắt nàng đo đỏ, mỉm cười, nói bên tai nàng: “Ta xuất chinh em cũng đã thấy, ai làm ta bị thương được?”

Phức Chi nguýt hắn một cái, nhét một thứ lạnh buốt vào trong tay hắn.

Cố Quân cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy là một cái bình sứ nhỏ lóng lánh.

“Vật gì thế em?” Cố Quân hỏi.

“Chính nguyên đan.” Phức Chi nuốt một ngụm nước miếng, nói: “Em mới chế.”

Cố Quân cười càng sâu, thu bình sứ vào trong lòng.

Phức Chi nhìn hắn, một lát sau, thấp giọng nói: “Tay chàng nắm Hổ Phù, sao ngài ấy dám thả chàng về?”

Cố Quân ngẩn người.

Trong tươi cười của hắn mang theo vị đắng: “Ngài ấy không sợ.”

Phức Chi không hiểu: “Vì sao?”

Cố Quân nhìn nàng, vén bên tóc mai nàng đã nhiễu vài giọt nước mắt ẩm ướt, nói khẽ: “Trong tay ngài ấy có em mà.”

Phức Chi yên lặng nhìn hắn, chốc lát sau, bỗng nhiên lại nghiêng mặt đi.

“Chàng muốn chọc em khóc à?” Nàng khụt khịt, lẩm bẩm nói như bất mãn  lắm. Đoạn, lại cầm tay hắn càng chặt hơn.

Cố Quân cười cười, không nói gì, chỉ đỡ trán lên trán nàng.

“Phủ Thần…” Một lát sau, Phức Chi chợt nhớ gì đó, hỏi hắn: “Phụ thân chàng năm đó…”

Vừa nói, sau lưng bỗng nhiên vang lên một loạt tiếng bước chân xột xoạt, hai người quay đầu, chỉ thấy một nội thị đi tới, làm lễ với họ: “Bệ hạ đang chờ quân hầu ở quan ngoại ạ.”

Mặt Phức Chi ảm đạm, nhìn Cố Quân.

Cố Quân nhìn nàng chăm chú, lại ánh mắt bình thản.

“Phức Chi, ” hắn nói thật nhỏ: “Còn nhớ ta từng nhắc Vũ Uy với em không?”

Phức Chi gật gật đầu.

Hai tay Cố Quân nắm bờ vai của nàng: “Đợi ta trở về sẽ dẫn em đi, được chứ?”

Phức Chi nhìn hắn, hai tháng trước, cảnh hai người vẫy vùng vui thích dường như lại hiện lên trước mắt. Nàng mím môi cười cười, lại không yên tâm nhìn chằm chằm hắn: “Chàng phải giữ lời đấy.”

Cố Quân nhìn nàng thật sâu, khóe môi cong lên.

Trong đình Lưu Hạc ở quan ngoại, Hoàng đế đứng thẳng người, như đương thưởng thức cảnh núi và ánh trăng xa xa.

Nghe người hầu tới truyền báo, y quay lại.

Cố Quân đứng trước mặt y, ánh mắt lẳng lặng.

Hoàng đế mỉm cười, cầm lấy một bình rượu từ trên cái bàn bên cạnh.

“Đêm rét lạnh, uống mấy ngụm rượu hâm nóng đi.” Y chậm rãi nói, nói, rót mấy ngụm vào bình rượu, đưa cho Cố Quân: “Cũng chính là để tiễn Phủ Thần.”

Cố Quân nhận bình rượu, nhìn một lúc, lại nhìn y, ngửa đầu uống hết rượu còn sót lại.

Hoàng đế mỉm cười nhận bình không, nhìn hắn, giọng bình tĩnh: “Trận chiến này triều đình đã trút toàn lực, làm phiền Phủ Thần.”

Cố Quân nhìn y, nói: “Phiền bệ hạ ngày mai đưa Phức Chi về phủ.”

“Đương nhiên là thế rồi.” Hoàng đế mỉm cười.

Cố Quân nhìn đăm đăm một lát, thi lễ với y: “Thần cáo lui.”

Dứt lời, quay người đi ra đình, cùng người hầu đang chờ đi xuống chân núi.

“Phủ Thần.” Chưa đi được bao xa, bỗng nghe Hoàng đế cất tiếng nói.

Cố Quân dừng bước, xoay đầu lại.

Hoàng đế nhìn hắn chăm chú, mở miệng nói: “Bạn bè đời này của ta, chỉ có mình cậu thôi.”

Cố Quân nhìn lại y, một lát sau, trên mặt như hiện lên một nụ cười khổ. Hắn quay đầu đi, không lâu sau, bóng dáng được ánh đuốc chiếu rọi bị cây cối che đi, biến mất không thấy gì nữa.