Editor: Tây An
Tháng hai, thời tiết đã dần dễ chịu.
Ánh mặt trời chiếu trên thân, ấm áp. Tuyết đọng bên đường tan rã, để lộ ra màu cỏ xanh nhạt.
Thanh niên áo gấm quan ngọc cưỡi ngựa đi về đường quê, chuỗi ngọc dài nhỏ sức trên thân ngựa, một thanh trường kiếm treo bên hông, khuôn mặt tuấn tú cao quý mà không thiếu khí khái hào hùng, khiến dân làng đương làm ruộng phải ngước nhìn, mấy cô gái hái dâu bên đường cũng quên công việc đang làm, vẻ mặt đầy hâm mộ.
“Chẳng lẽ đây là công tử nhà nào đi đạp thanh?” Một người đỏ mặt, chậc chậc tán thưởng.
Bên cạnh có một người nghĩ ngợi, lắc đầu: “Vùng quê vắng vẻ như này, công tử nhà ai mà chịu ngàn dặm xa xôi đến đạp thanh?”
Tiếng cười như chuông bạc trầm thấp truyền đến sau lưng, chàng thanh niên như không nhận ra, chỉ đưa hai mắt nhìn phía trước.
Mấy cây liễu đứng bên đường, cành thấp xanh tươi thoáng ôm lấy ngói mái hiên xanh. Đầu cành, một lá tửu kỳ treo cao, đón gió phiêu đãng.
Thanh niên nhìn nơi đó, cảm thấy hơi đói bụng, khi đến đi tới trước tửu quán, y buộc ngựa bên cây liễu, đi thẳng vào.
Chủ cửa hàng tươi cười tiến đến chào hỏi: “Lang quân xin mời ngồi, không biết lang quân dùng bữa hay uống rượu?”
Thanh niên nhìn bên cạnh một cái, chọn một chỗ sạch sẽ rồi ngồi xuống, nói với chủ cửa hàng: “Có thịt không?”
Chủ cửa hàng đáp: “Vẫn còn ít thịt băm.”
Thanh niên gật đầu: “Lấy ít thịt băm và cơm, mang thêm hai vò rượu xuân.”
Chủ cửa hàng đáp vâng, ra nhà sau.
“... Chốn quê mùa, tuy không có Hồ cơ tiếp rượu hiến vũ, song mùi rượu lại là chính tông.” Một giọng mang cười truyền đến.
Thanh niên nghiêng đầu nhìn, trên một bộ bàn ghế khác, ba người áo vải đương uống rượu.
Nghe được thế, một người chính giữa chậc chậc, khoát tay nói: “Hồ cơ gì, ăn hại lại còn phá phách. Nói đến kinh thành, trước khi đi tôi có nghe nói một chuyện đại sự đây.”
“Chuyện gì?” Hai người khác vội hỏi.
“Kim thượng hứa gả trưởng công chúa cho con trai cả nhà Đại Tư Mã, Trường Khánh hầu Cố Tuấn.”
Lời này lọt vào tai, lông mày chàng thanh niên khẽ nhướng lên.
“Con cả nhà Đại Tư Mã à...” Một người nuốt đồ ăn trong miệng, nói: “Cố thị đẻ ra lớp lớp anh kiệt, tiền Đại Tư Mã Đại tướng quân và Đại Tư Mã đều công huân cái thế, nhưng nếu nói đến thế hệ trẻ, thì số một là Vũ Uy hầu.”
“Vũ Uy hầu à!” Vừa dứt lời, chủ cửa hàng bưng rượu và đồ nhắm ra, vừa mang đồ ăn lên cho người thanh niên vừa bày vẻ mặt tràn đầy tự hào nói: “Vũ Uy hầu của chúng tôi thì khó lường, người Yết, Tiên Ti đều là ngài ấy đuổi đi, trong quận còn đặc biệt lập từ đường cho ngài ấy!”
Ba người cười rộ.
Sau đó, người nói chuyện lúc trước thở dài thườn thượt: “Đáng tiếc trời cao đố kỵ anh tài, trận chiến ở Linh Lăng, Đại Tư Mã và Vũ Uy hầu đều qua đời, bất hạnh quá thay!”
“Chả thế thì sao.” Người bên cạnh tiếp lời nói: “Bộc Dương Vương thực giỏi giết mà.”
“Ta nghe nói Bộc Dương Vương hàng rồi à?” Một người hiếu kì hỏi.
“Hàng à?” Chủ cửa hàng khinh thường, nói: “Bộc Dương Vương là bị Vũ Uy hầu dẫn bộ binh bắt sống, người đầu hàng là thằng con lão ấy. Bộc Dương Vương mới vừa thua, tên đó liền lĩnh bách quan đưa thư xin hàng, triều đình còn phong là Đại thứ trưởng.”
Mọi người thổn thức một phen.
“Cái giống ấy, nói đến hắn ta làm gì, uống rượu uống rượu!” Một người khoát tay nói, cầm rượu lên.
Hai người còn lại bật cười, tự mình nâng chén.
Mới ăn uống chưa đủ no, cạnh đó truyền đến vài tiếng kêu trong trẻo, nhìn lại, chàng thanh niên áo gám kia trả tiền, đứng dậy rời đi.
“Lang quân đi thong thả.” Chủ cửa hàng ân cần nói phía sau.
“Người này là ai thế? Trông đẹp đẽ thật, ăn mặc lại y con nhà trong kinh.” Một người trông bóng lưng thanh niên kia, thì thào hỏi.
Người bên cạnh nghe vậy, “Hứ” một tiếng cười gã, xem thường: “Chốn quê mùa, ở đâu ra mà con cái trong kinh, anh đi kinh thành hai chuyến thành choáng à?”
Người kia cũng cười, tiếp tục uống rượu không đề cập tới nữa.
Mặt trời đang treo trên không, không lâu sau, bị mây dày trôi nổi che đi.
Vương Toản ngẩng đầu nhìn sắc trời một lúc, một lát sau, đi đến chỗ cây liễu buộc Thanh Vân Thông. Bên đường, một cây hoa đào nở đương rộ, Vương Toản đưa tay bẻ, đạp trên thừa thạch cưỡi lên ngựa.
Võ Uy dù vắng vẻ, cảnh sắc lại không tệ, có núi có non, nghe nói đi mấy chục dặm nữa sẽ có biển.
Thằng oắt kia tuy là người ít có lãng mạn, song mắt chọn chỗ thì vẫn phải có. Vương Toản thầm nghĩ, nhìn phong cảnh quanh mình, nhàn nhã quay quay hoa cành đào giữa ngón tay.
Năm ngoái, lúc y từ Ba Quận trở lại kinh, đúng lúc đưa tang Cố Quân.
Toàn thành đều buồn đau, tiếng thảm thiết dậy trời, tang lễ Cố Quân có thể nói là long trọng.
Nhưng, Vương Toản không tin tưởng hoàn toàn rằng Cố Quân chết thật rồi.
Bởi vì y không hề trông thấy Diêu Phức Chi.
Đối với nàng, người trong phủ Đại Tư Mã nói xạo là đã về Dĩnh Xuyên trước, bởi vì nàng có thai, trong nhà lo lắng đường xá xa xôi lại đau thương quá độ hại đến thân thể, nên đón nàng về. Vương Toản từng sai người đến Dĩnh Xuyên nghe ngóng, sau khi nghe ngóng trở về, lại vẫn mơ hồ, nói Diêu Phức Chi đã đi, không ở trong phủ.
Song, người Diêu phủ còn nói, lúc Phức Chi rời đi, thì chính là đi giường êm ấm xe của Tạ phủ mượn.
Vương Toản tìm thẳng tới Tạ Trăn.
Một phen quấy rầy đòi hỏi, rốt cục Tạ Trăn mới đồng ý nói cho y biết chỗ của Phức Chi, song, điều kiện là y phải chuyển nhượng một căn nhà trong tay.
Nhớ tới căn nhà kia, trong lòng Vương Toản như rỉ máu. Phía tây Kinh thành, chiếm mười mẫu. Lúc Vương Toản mua thì phí cả một phen tâm cơ, mất năm mươi vạn tiền mới mua được. Vốn định giữ lấy làm vốn, ai ngờ Tạ Trăn mở miệng cái là đòi cái nhà này, bỏ tiền không nhiều không ít, cũng vừa hay năm mươi vạn...
Đồ hồ ly.Vương Toản hít một hơi thật sâu, lòng thầm mắng hắn.
Lúc này, con đường phía trước chia làm mấy chỗ rẽ, Vương Toản giật mình, giữ chặt dây cương Thanh Vân Thông. Y móc ra từ trong ngực một tờ giấy, phía trên, chữ viết của Tạ Trăn tuấn tú, dòng cuối cùng có viết “Qua quán rượu, đi về phía đông mười dặm.”
Mười dặm? Vương Toản quan sát sau lưng, đánh giá lộ trình, lại nhìn về tờ giấy, ánh mắt cơ hồ nhìn xuyên qua con chữ kia, dần dần, một cơn tức vô danh tụ lại trong ngực...
“A Thiên! Em còn đi lung tung, coi chừng ngã bị thương, A Mẫu bắt em uống thuốc đắng của Biển Thước!” Một giọng nói trẻ con trung khí mười phần xa xa truyền đến.
Vương Toản nhìn lại, bên đồng, hai đứa trẻ đang đuổi bắt. Vương Toản không rảnh mà để ý tới, đang toan quay đầu, một ý niệm chợt lóe qua đầu.
Biển Thước? Lòng giật mình, Vương Toản đột nhiên đánh ngựa, chạy đi bên kia.
Nhìn thấy một người xa lạ cưỡi ngựa đột nhiên chạy đến, hai đứa bé ngừng bước chân, cảnh giác nhìn y.
“Bé ơi, Biển Thước mà bé nói ở đâu vậy?” Vương Toản cong khóe miệng, hỏi.
Hai đứa bé dò xét, không cất tiếng.
Vương Toản nhìn chúng, ngẫm nghĩ, đưa tay vào bao phục trên lưng ngựa, toan lấy ít bánh gạo ngọt.
“Ngài... Ngài là Trọng Hành à?” Lúc này, đứa bé khá lớn đột nhiên lên tiếng nói.
Vương Toản khẽ giật mình, lập tức vui lắm.
“Sao em biết?” y hỏi.
Đứa bé cười cười, xoay người sang chỗ khác, la lớn với một một người giữa lùm cỏ cao: “Biển Thước! Trọng Hành đến rồi!”
Vương Toản mở to hai mắt nhìn lại.
Sau đó, giữa đám cỏ, có một người đứng lên, cầm liềm chọc chọc vành mũ rộng trên đỉnh đầu.
“Ôi! Quân hầu à!” A Tứ nhìn Vương Toản, vẻ mặt tươi cười, lộ ra hai hàng răng trắng.
Gió thổi qua, hơi lạnh, mang theo mùi cỏ cây ướt át đầu xuân.
Đường nhỏ có vũng bùn, A Tứ ngồi trên lưng trâu, khóe miệng thảnh thơi ngậm xéo một nhành cỏ xanh, đằng sau có chồng một bó xương bồ mới cắt, trong tay thỉnh thoảng lại khua roi trúc.
Vương Toản cưỡi ngựa theo phía sau, nhìn cậu, chốc lát sau, hỏi: “Sao ngươi lại thành Biển Thước?” Vương Toản trên ngựa liếc nhìn cậu, hỏi.
A Tứ quay đầu, cười cười nói: “A tỷ không tiện xem bệnh, dĩ nhiên tôi là Biển Thước.”
Vương Toản nhướng một bên lông mày, không biểu cảm gì.
“Lang quân nghe nói quân hầu sẽ tới, sang rừng sau săn ít thịt rừng rồi, bảo tôi tới đây chờ đón.” A Tứ nói bổ sung.
Đang nói chuyện, một mảnh rừng trúc xuất hiện nơi con đường phía trước, cây trúc chỗ thưa chỗ dày, đằng sau ẩn hiện một mái hiên.
“Đến rồi.” A Tứ cười ha hả nói với Vương Toản.
Cát trắng làm đường, uốn lượn hướng về phía trước.
Ánh sáng xuyên qua lá trúc xanh tươi sáng rọi, biến ảo trên mặt Vương Toản, y nhìn phía trước, hai mắt dần dần sâu thẳm.
Cửa gỗ rộng mở, hai người gắn bó đứng trước nhà, dáng người như đôi ngọc.
Nhìn thấy Vương Toản, mặt họ tươi cười, vẫn như lúc trước.
** ** **
Suối nước róc rách, mắt mẻ xuyên qua trong viện.
Trong nhà tranh, một cái lò bùn đỏ nhỏ đang đốt vượng, trong cái rổ phía trên, là mùi rượu nồng đậm.
“... chàng đưa tin đến, bảo tôi lấy cớ dưỡng thai trở lại Dĩnh Xuyên, chờ mãi đến tháng trước, chàng mới đến tìm tôi.” Phức Chi mang áo lông, ngồi trên đệm hương bồ thật dày, giọng êm tai.
Vương Toản ngồi đối diện, không nói gì, ánh mắt trầm ngưng.
“Độc kia thực sự rất nặng, ” Cố Quân rót đầy ly rượu của Vương Toản, chậm rãi nói: “Ta dưỡng sức ròng rã hai tháng, miệng vết thương đau nhức mới khép lại.”
Vương Toản nhìn hắn, chỉ thấy thần sắc giữa lông mày hắn giãn ra, cùng áo vải trên thân tôn nhau, hoàn toàn vẫn tuấn lãng như trước đây, song lại có thêm mấy phần bình thản. Ánh mắt hơi lưu chuyển, y nhìn về phía bên cạnh Cố Quân. Phức Chi đang chia thức ăn, cúi người ở giữa, chỉ thấy sắc mặt hồng nhuận, giữa tóc đen, lộ ra một cái trâm ngọc sáng bóng.
“Ra thế.” Vương Toản gật đầu, hít một hơi, dời mắt đi chỗ khác. Y nhìn chung quanh một lúc, cười cười: “Trạch viện này cũng không tệ.”
Cố Quân thuận teo ánh mắt hắn mà trông, khóe môi hơi cong: “Chốn thôn quê, mua ít ruộng đất vốn không tốn hao bao nhiêu.”
“Nói đến ruộng đất, ” Phức Chi bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, hỏi Vương Toản: “Trong thư Nguyên Đức nói anh ấy đang giúp con gái Thái Thừa tướng tìm chỗ ở trong kinh thành, không biết đã tìm ra chưa?”
Vương Toản kinh ngạc, tay cầm rượu dừng lại.
“A tỷ!” Lúc này, một giọng nói truyền đến. A Tứ ở nhà bếp trước hô to với bên này: “Thịt nướng phải cho nguyên liệu!”
Phức Chi đáp, nói khẽ với Cố Quân: “Em đi một lúc rồi về.”
Cố Quân mỉm cười gật đầu.
Phức Chi mỉm cười, làm lễ với Vương Toản, đứng dậy rời nhà tranh.
Vương Toản uống một ngụm rượu, ánh mắt liếc đi, bước chân nàng chậm rãi, phần bụng nhô lên đã rõ ràng.
“Gần đây nàng kén ăn, đồ nấu cho nguyên liệu thế nào, sẽ không chịu cho người khác làm.” Cố Quân giải thích với Vương Toản.
Vương Toản nhìn sự dịu dàng bên môi Cố Quân, không nói gì.
Một trận gió thổi qua, lá trúc rì rào, chim hót trong trẻo.
“Bệ hạ có biết không?” Một lát sau, Vương Toản buông ly rượu xuống, hỏi.
Cố Quân khẽ giật mình, mỉm cười, không nói.
Vương Toản không hỏi nữa, lại nói: “Đậu Hoàng hậu sinh một cô công chúa, cậu nghe nói chưa?”
“Chưa.” Cố Quân lắc đầu.
Vương Toản nói: “Bệ hạ hạ chiếu, trong đám Liệt hầu phàm ai có tước không có chức, hết thảy phải rời kinh đến đất phong.” Khựng lại, lại nói: “Ngài ấy tu sửa cung An Hành, ban cho Đại trưởng công chúa làm phủ đệ.”
Cố Quân nhìn y, ý cười khẽ thu lại. Trầm ngâm một lát, hắn hỏi: “Mẫu thân của ta thế nào?”
“Trước khi đi ta từng đến thăm bà ấy, tiều tụy hơn lúc trước.” Vương Toản đáp, đoạn, cong cong khóe môi: “Song vẫn phong hoa như cũ không giảm.”
Cố Quân gật đầu, nở nụ cười khổ, nói thật nhỏ: “Bà không biết, với ta với bà đều sẽ tốt hơn.”
Vương Toản nhìn hắn, một lát sau, nhẹ gật đầu.
Rượu hâm trên lò đã sôi, Cố Quân gỡ xuống, thêm đầy ly rượu trước mặt mình và Vương Toản, bỗng nhiên nói: “Ta biết được khó giấu được cậu, từng bảo Nguyên Đức, nếu cậu hỏi riết, cứ báo là được.”
“Hử?” Vương Toản sững sờ.
Cố Quân nhìn y: “Mấy ngày trước ta nhận thư của cậu ấy, nói hôm nay cậu sắp tới, quả nhiên đúng hạn.”
Khóe miệng Vương Toản giật giật.
Y nhìn về phía ngoài, thở sâu, chốc lát sau, bỗng nhiên nở nụ cười, tiếng càng ngày càng lớn, hai vai không ngừng run rẩy.
Cố Quân kinh ngạc.
Một hồi lâu sau, Vương Toản đột nhiên cầm ly rượu trên bàn, trút xuống trong một ngụm.
“Phủ Thần này, ” y thở sâu, nói: “Ta từng không muốn đến, nhưng cứ không nỡ. Cậu hiểu không?” y nhìn Cố Quân, hai mắt rạng rỡ: “Cứ như trong lòng chẳng biết lúc nào đã giấu một thứ gì đó, khi ta phát hiện, lại chẳng biết đưa nó ra như thế nào, cậu hiểu không?”
Cố Quân nhìn y, trong hai con ngươi, ánh mắt dần sâu.
Vương Toản đưa tay, cầm rượu vò lên rót đầy chén, ngửa đầu trút xuống. Rượu tóe lên, rơi vào cẩm bào y, người ướt một mảng.
Uống xong, y bỗng nhiên đứng dậy.
“Cậu... đối xử tốt với nàng nhé.” Y quay mặt đi, giọng trầm thấp. Một lát sau, đi nhanh ra.
“Người đâu rồi?” Phức Chi đi về, thấy trong phòng chỉ có mình Cố Quân, kinh ngạc không thôi.
Cố Quân ngẩng đầu.
“Về rồi.” Hắn đứng dậy, xiết cái áo lông trên người nàng.
Phức Chi sửng sốt, không rõ ràng cho lắm.
“Sao lại thế?” Nàng hỏi.
Cố Quân không trả lời, lại nhìn nàng chăm chú.
“Phức Chi, ” một lát sau, hắn thấp giọng hỏi: “Nếu khi đó hai ta không gặp nhau ở đại mạc, thì sẽ thế nào?”
Phức Chi nhìn hắn, chốc lát sau, lắc đầu.
Môi Cố Quân cong lên một nụ cười, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực.
“Hai ta sẽ còn gặp nhau ở kinh thành.” Chỉ nghe Cố Quân nói khẽ bên tai: “Dù em đi đến đâu, đều chỉ có thể theo ta.”
Mặt Phức Chi ửng hồng, lại nở nụ cười thật sâu.
Bên ngoài mái hiên nhà cỏ tranh xám trắng, lộ ra một nhành lục trúc mảnh. Hai con chim hoàng oanh gắn bó mà đứng cùng nhau bên đầu tường, từng cơn gió nhẹ thổi qua, chúng nó bỗng nhiên bay lên, để lại tiếng hót vang giữa rừng trúc xanh biếc...
– Hết –
Hì hì, lại xong một câu chuyện nữa. Hơn 300k chữ, dài nên cũng mất mấy năm mới xong. Thực ra lúc làm bộ này tớ cũng thấy nản lòng rồi, chứ không còn nhiệt huyết như mấy bộ trước, nhưng mà đã làm thì làm cho trót. Truyện còn nhiều sai sót lắm, đặc biệt đoạn đầu, nhưng với cái tính xuề xòa thì tớ quyết định sẽ để vậy không beta, ai kĩ tính là người đao khổ =))) nghe mất nết quớ nma đành chịu. Kể ra lúc làm và đăng cũng không mấy người comt nên không có nhiều kỉ niệm như hồi làm [Tư Mỹ Nhân], đâm cũng không có gì để nói nhiều. Chỉ biết là bộ này nhìn chung đáng để đọc, ít nhất lúc làm có ý định bỏ ngang nhưng không nỡ =)). Hai nhân vật chính lành tính như nhau, kiểu 2 đứa hướng nội yêu nhau xong rồi còn yêu xa í nên ai muốn giật đùng đùng như Sở Lươn – Thiên Mạch sẽ thấy hơi nhạt tí, kiểu I need to be involved in drama gimme drama pls.
Hồi [Tư Mỹ Nhân] cũng nhiều người thắc mắc sao ả Mạch không có người bạn nữ nào, rồi thì mary sue anh nào gặp cũng iu ả, thì đó bà Chi cũng zay nè =)). Chắc chắn nhiều bạn đọc sẽ mê Vương Toản, tại kiểu trái cực í nên dễ hút, gái dịu dàng vs trai mỏ hỗn tính xông xáo nói là làm đụng là trụng thích xanh chín (vải luôn kiểu gái Hà Nội trai Hải Phòng í nhỉ =))), enemies to lovers trope hợp gu nhiều chị em chúng mình. Ơ nhưng thích kiểu vậy thì có Sở Lươn rồi, để những chàng ít lói có cơ hội thể hiện nữa chớ =)).
Sau bộ này chắc sẽ đăng [Quý ngài ngang cua luộc] =)). Hmm bao giờ đăng chưa bik vì vẫn đang processing nhiệt tềnh.
Nói chung là mọi người đọc được đến đây đã là quá giỏi ùi, mong cả nhà đọc truyện zui nhê.