Nghe Cái Bút Nói Rằng Anh Thầm Yêu Em?

Chương 1




“Giang Thành, cậu có thể cho tôi mượn cái bút máy mà cậu đang dùng một thời gian không?”

Khi Hướng Vi nói với Giang Thành câu này, cả lớp học đang ồn ào bỗng nhiên im lặng.

Tất cả mọi người đều sợ ngây người.

Hướng Vi vậy mà dám mượn bút của Giang Thành. Lại còn là cái bút máy mà cậu ta luôn trân trọng, nâng niu như bảo vật, chưa từng rời khỏi tay. Đã thế, không phải là mượn dùng “một chút”, mà là mượn dùng “một thời gian”.

Ai cho Hướng Vi cái lá gan đó vậy?

Học sinh trong trường Nam Thành I có ai không biết anh chàng đẹp trai học giỏi Giang Thành không hề có ấn tượng tốt với những nữ sinh “bình hoa” xinh đẹp nhưng ngu ngốc chứ.

Mà Hướng Vi cố tình lại là một nhân tài “bình hoa” xuất sắc, là học sinh kém nhất trong những học sinh cá biệt, điểm 0 liên tục, nhưng nhan sắc, dáng người lại vô cùng xinh đẹp. Kể cả khi cô mặc bộ đồng phục rộng thùng thình trông cũng vô cùng quyến rũ, giơ tay nhấc chân đều hút hồn người khác. Năm xưa, khi cô vừa vào trường đã được bầu đứng đầu trong top 10 nữ sinh mà nam sinh trong trường không cách nào từ chối.

Theo lý thuyết thì những cô gái đẹp như Hướng Vi thì nên xứng đôi với anh chàng đẹp trai như Giang Thành.

Chỉ tiếc là trí thông minh của hai người dường như cách nhau cả hệ Ngân Hà, mặc dù đều có những cái nhất giống nhau. Một người là học sinh giỏi đứng đầu trường, một người là học sinh yếu kém nhất trường. Đã thế, dù hai người này từ khi mới lớp 10 đã học cùng lớp, nhiều lần đổi chỗ còn ngồi cùng nhau, nhưng lại chưa từng nói với nhau một câu nào.

Không thể nghĩ rằng, vừa mới khai giảng lớp 11, Hướng Vi liền chủ động tiếp cận Giang Thành.

Thật là muốn bị phũ đây mà.

“Cậu cảm thấy Thành ca sẽ đồng ý cho mượn bút à?”

“Trăm phần trăm là không cho mượn. Hai hôm trước, hoa hậu giảng đường cũng mượn xem bài tập hè của Thành ca, cậu ấy không thèm nhìn một cái, trực tiếp ngó lơ cô gái xinh đẹp như hoa đấy luôn. Mình đoán hôm nay Hướng đại mỹ nữ cũng sẽ bị bơ thôi.”

“Tiếc quá mà! Tại sao Hướng đại mỹ nữ không mượn bút của mình chứ? Mình có cả một rổ bút cho cô ấy mượn đây này…”

“Tỉnh lại đi! Nữ sinh nhà người ta đâu phải là mượn bút, rõ ràng là muốn tạo cảm giác tồn tại thôi, ý tại ngôn ngoại đấy.”

“Úi chà chà, hóa ra cậu còn có thể nói thành ngữ à?”



Nghe thấy các bạn học xung quanh thì thào bàn tán, Hướng Vi cảm thấy thật là 囧. Lại nhìn thấy tay Giang Thành vẫn còn ở trong không trung, lại còn cau mày, cô biết cậu ta chắc chắn cũng nghĩ như mấy bạn học khác, cho rằng cô ý tại ngôn ngoại, chỉ muốn quyến rũ cậu ta.

Hướng Vi cảm thấy có chút hối hận, lại thấy Giang Thành không gật đầu, cũng không từ chối, bỗng nhiên cô thấy luống cuống chân tay.

Qủa nhiên y như lời mọi người nói, cô bị bơ rồi.

Thôi, cô với Giang Thành cũng chẳng có chút quen thân nào. Bây giờ cô tự nhiên đến mượn bút, bị bơ cũng là trong dự tính cả.

Chỉ là, thật đáng tiếc…

Trong lòng Hướng Vi lén thở dài, cũng thức thời mà từ bỏ. Cô cúi đầu, quay người, chuẩn bị về chỗ ngồi. Không ngờ, khi cô mới vừa nhấc chân rời đi, cánh tay lại bị người phía sau nắm chặt, lực tay không mạnh không nhẹ, cũng coi như là vừa phải.

Tất cả những lời thì thào bàn tán xung quanh bỗng nhiên im bặt, trong khoảnh khắc, cả phòng học lại chìm vào tĩnh lặng.

Giây tiếp theo, giọng nói lạnh lùng cuốn hút của Giang Thành vang lên:

“Không phải cô muốn mượn bút à?”

Giọng nói không nhanh không chậm vang lên trong lớp học, trong lạnh lùng lại có chút dịu dàng, khiến cho người khác nghe thấy mà rùng mình.

Một cơn gió nhẹ thổi vào từ cửa sổ làm tung bay mớ tóc mai của Hướng Vi. Không biết vì lý do gì, cô cảm thấy có chút sợ hãi.

Cô khẽ quay người, đối mặt với ánh mắt đen sâu thẳm của Giang Thành.

Đây là lần đầu tiên cô quan sát cậu ta ở khoảng cách gần như vậy. Hôm nay, Giang Thành mặc áo sơ mi trắng, không cài cúc áo đầu, cổ tay áo xắn lên đến khuỷu tay, nhìn qua trông thật đẹp trai sạch sẽ. Đôi mắt đen hơi nheo lại, ánh mắt không vương chút xấu xa nào, trên khóe miệng còn treo một nụ cười nhàn nhạt. Thần thái của cậu ta có chút bất cần đời, lại có chút hồn nhiên trong sáng, giống như một vị hoàng tử phản nghịch vậy.

Không thể không thừa nhận, vẻ bề ngoài của Giang Thành cùng với khí chất trời sinh kia gần như là hoàn mỹ, không thể nào chê bai được. Khó trách nhiều nữ sinh lại yêu thích cậu ta như vậy.

“À, dĩ nhiên là muốn.” Hướng Vi gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, cậu ta giữ tay cô lại là vì muốn cho cô mượn bút sao?

Quần chúng một bên vây xem trong lòng cũng có nghi vấn tương tự, rồi lén suy đoán trong lòng, hay là Thành ca cũng nhìn thấy vẻ mặt khổ sở đáng thương của người đẹp?

Không, đây không phải là trọng điểm, mà trọng điểm là…

Thành ca vốn không gần nữ sắc mà lại chủ động kéo cánh tay của Hướng Vi lại.

Là chủ động đó!

Đây là lần thứ hai bọn họ nhìn thấy Thành ca tiếp xúc với nữ sinh vẫn còn đầy đủ tứ chi. Một lần trước là khi mới vừa khai giảng lớp 10, sau khi nữ sinh trong ban phát thanh trường đến mời Thành ca gia nhập tổ phát thành bị cự tuyệt, bèn lôi kéo góc áo của cậu ta để làm nũng. Ai ngờ kết quả bị cậu ta dùng sách đập vào tay.

Đúng vậy, chính là dùng quyển sách.

Khi ấy, sự ghét bỏ trong biểu cảm và giọng nói của cậu ta  vẫn còn hiển hiện trước mắt mọi người.

“Chúng ta còn chưa thân đến mức có thể đụng chạm lẫn nhau.”

Lúc ấy cậu ta đã nói như thế.

Nhưng mà hiện tại….

Cậu ta và Hướng Vi rất quen thân sao?

Thân tới mức có thể trực tiếp nắm lấy tay con gái nhà người ta rồi?

Giang Thành cùng Hướng Vi không hề thân quen, đây là chuyện tất cả mọi người đều biết.

Đám quần chúng đang hóng chuyện khi nhìn thấy Giang Thành đem cây bút máy màu đen kia đưa cho Hướng Vi, tất cả đều đồng loạt há hốc miệng.

Hướng Vi cũng không đoán được Giang Thành sẽ có thể thoải mái như vậy, bèn ngẩn người ra nửa giây rồi mới vươn tay lấy, tâm trạng lập tức tốt lên.

Cô hôm nay thực chất chỉ là ôm một hi vọng mượn bút của Giang Thành, không hề nghĩ tới thế mà lại mượn được rồi.

Thực ra, kể cả kiếp trước hay là kiếp này, cô và Giang Thành đều không hề quen biết. Sở dĩ cô muốn mượn bút của cậu ta, chỉ vì sau khi trọng sinh cô có thể nghe được bút viết nói chuyện.

Không sai, cô chính là người trọng sinh.

Đời trước, vì thành tích quá kém, khi học kì một lớp 11 kết thúc, cô bị em gái con riêng của mẹ kế hãm hại, sau đó bị mẹ kế và cha ruột ép nghỉ học rồi sắp xếp gả chồng. Cô vốn không muốn nghe lời, khi đang tranh cãi cùng cha ở trước cổng trường thì không ngờ bị xe tải mất lái đâm phải.

Lần thứ hai khi cô tỉnh lại, là khi mới khai giảng lớp 11, cũng chính là một tuần trước. Đồng thời, cô phát hiện ra mình còn có khả năng nghe bút viết nói chuyện.

Ban đầu, cô thấy cái khả năng thần kỳ này không thể dùng vào việc gì cả. Bút của cô giống hệt cô ở khoản vô cùng yếu kém trong học tập, không hề giúp cô được gì cả.

Suy nghĩ một hồi, cô chợt nhận ra, bút của cô tuy ngu ngốc, nhưng là…

Bút của người khác sẽ không ngu ngốc.

Ví dụ như học sinh xuất sắc nhất trường Nam Thành, không ai có thể vượt qua.

Giang Thành.

Bút của học sinh giỏi, chắc chắn sẽ biết làm bài tập đúng không?

Nếu có được bút của Giang Thành, vậy thì cô không cần lo lắng cho vấn đề kiểm tra thi cử nữa rồi.

Chỉ là… Giang Thành luôn luôn không thích quan tâm đến con gái, có thể nói là đắng ngọt không ăn, khiến cho cô xoắn xuýt mất mấy ngày mới dám đến mượn bút.

Không nghĩ rằng…

Một lần ra trận đã toàn thắng.

So với tưởng tượng của cô, Giang Thành có vẻ hiền lành hơn nhiều.

Ngừng suy nghĩ lan man, Hướng Vi nhìn cây bút trong tay, trong đầu đã muốn tưởng tượng ra cảnh chính mình dựa vào bút của học sinh xuất sắc một đường tiến lên phía trước, xưng vương xưng bá ở trường cấp ba Nam Thành I, bước lên đỉnh cao của cuộc đời, trong lòng liền cảm thấy kích động không ngừng.

“Cảm ơn cậu.” Cô cố nén lại trái tim đang đập loạn lên vì vui mừng, khuôn mặt vui vẻ, cười vô cùng tươi với Giang Thành.

Cậu ta chỉ bình thản mà “Ừ” một tiếng, rồi lại cụp mắt xuống, lấy từ hộp bút ra một cây bút khác, cúi đầu viết chữ.

Cái thần thái kia rõ ràng đang nói “ Cô vốn là phải cảm ơn tôi.”

“….”

Qủa nhiên là một kẻ lạnh lùng cao ngạo mà.

Nhưng mà… không sao cả. Dù sao thì cô cũng chỉ coi trọng bút của cậu ta, chứ không phải con người cậu ta.

Hướng Vi vui vẻ cầm lấy bút. Khi cô đang muốn quay người, trong ánh mắt chăm chú của quần chúng mà xinh đẹp rời đi, lại nghe thấy một giọng nói lười biếng từ trong lòng bàn tay vọng ra.

“ Ái chà, đây không phải đứa học sinh yếu kém mà chủ nhân nhà ta yêu thầm sao?”

Âm thanh đột ngột vang lên làm Hướng Vi ngây ngẩn cả người. Tuy có được khả năng thần kỳ hơn một tuần rồi, nhưng cô vẫn không thể thích ứng với việc có giọng nói bất thình lình nhảy ra như vậy.

Nhưng mà…

Nó vừa nói cái gì cơ?

Tên học sinh giỏi vừa đẹp trai vừa lạnh lùng ít nói kia lại thầm yêu cô?

Hướng Vi đứng ngây tại chỗ, ngơ ngác nhìn Giang Thành.

Không thể nào!

Không phải cậu ta chướng mắt nhất chính là mẫu người như cô sao?

Có lẽ vì cảm nhận được ánh mắt của cô, Giang Thành đang viết chợt dừng lại.

“Còn có việc gì sao?” Cậu ta cực kỳ lạnh nhạt hỏi, rồi không hề liếc mắt nhìn cô một lần mà lại cắm cúi làm bài thi.

Hướng Vi: “….”

Cái bút này nhất định là nhận nhầm người rồi.

Học sinh xuất sắc không ai sánh bằng như Giang Thành mà lại đi yêu thầm con gái sao? Chỉ có con gái yêu thầm cậu ta thôi.

“Ừm, tôi sẽ sớm trả lại bút cho cậu.” Hướng Vi vì chuyện ngây người của bản thân khi nãy mà cất lời.

Giang Thành vẫn như cũ không hề ngước mắt, chỉ nhàn nhạt nói:

“Không vội.”

Không vội ư?

Ý tứ chính là…. Cô muốn dùng bao lâu thì dùng bấy lâu à?

Hướng Vi thực sự mừng đến phát điên. Cô giống như có được bảo bối là bút của Giang Thành, hơi hơi cúi đầu, khẽ cắn khóe môi để che giấu nụ cười sáng lạn, ánh mắt lại không thể kiềm chế mà lại cong cong hình trăng khuyết.

Biểu cảm kia rơi vào mắt của đám quần chúng đang vây xem, chính là một cảnh thiếu nữ hoài xuân, đến tuổi muốn yêu đương.

Chẹp. Hướng đại mỹ nữ quả nhiên là ý tại ngôn ngoại mà.

“Giang Thành, cậu nói xem, học sinh “đội sổ” của chúng ta có phải thích cậu hay không?” Đợi Hướng Vi quay về chỗ ngồi, cậu học sinh ngồi cùng bàn với Giang Thành, Nguyên Dã vừa làm mặt quỷ vừa hỏi.

Ban đầu mọi người muốn bầu chọn cho Hướng Vi là hoa khôi của lớp, nhưng bởi vì cô không hề chăm học, lại là học sinh đội sổ liên tục nên hình tượng thực sự quá mức dọa người. Đã vậy, trong lớp còn có một học sinh nữ khác bề ngoài chỉ kém Hướng Vi một chút, nhưng lại học hành tốt hơn cô một chút. Hai người cùng ganh đua vị trí hoa khôi lớp học này, nhưng rồi vì cô tình nguyện nhường lại, nên cả lớp bèn gọi cô là học sinh “đội sổ”, cùng có được đối xử như nữ sinh kia.

Dù sao thì, xét cho cùng, cả hai cũng đều là học sinh yếu kém mà.

Nghe được hai chữ “đội sổ”, khóe miệng của Giang Thành liền hơi nhếch lên. Cậu ta đẩy tay Nguyên Dã ra, ngẩng đầu nhìn Hướng Vi ở bàn thứ hai của tổ bốn, cười nhạo một tiếng, nói:

“Cô ấy thích bút của mình thì có.”

Lại nhớ tới biểu cảm của Hướng Vi vừa rồi với bút của cậu, nước miếng như muốn chảy đầy đất, khóe miệng của Giang Thành không tự chủ lại nhếch hơn một chút.

“Vậy còn cậu? Có phải cũng có ý với cô ấy phải không?” Nguyên Dã giống như con bạch tuộc bò lại, giống như không nhận được câu trả lời thì không buông tha.

Giang Thành bèn cười một tiếng, rồi mở sách giáo khoa vật lý ra: “Chỉ là một cái bút mà thôi. Cô ấy thích thì lấy đi mà dùng.”

Giọng điệu vô cùng thoải mái.

“Thật chỉ đơn giản như thế?” Nguyên Dã trợn mắt, trên mặt treo năm chữ “Tin cậu mới là lạ”.

Những người khác chỉ biết cây bút máy kia là cái bút mà Giang Thành thường dùng, nhưng không hề biết, cái bút ấy có ý nghĩa vô cùng to lớn với Giang Thành, người khác chạm vào còn không được, chứ đừng nói là mượn dùng. Nhưng hôm nay cậu ta không hề hỏi nguyên nhân, thoải mái cho Hướng Vi mượn bút.

Trong chuyện này nhất định có vấn đề.

Nguyên Dã lại ngồi nhìn một lúc, nhưng thấy Giang Thành không thèm để ý đến cậu, trong lòng cũng biết có chờ đến mùa quýt cũng chẳng có được đáp án mà cậu mong muốn, vì thế liền sờ sờ mũi, đổi chuyện khác để nói:

“Gần đây Hướng Vi mượn không ít bút viết, bút của mười học sinh đứng đầu lớp đều bị cô ấy mượn. Cậu nói xem, cô ấy đang làm cái trò gì vậy nhỉ?”

Y như cậu đoán, người bên cạnh không thèm đáp lại. Nguyên Dã cũng không hy vọng rằng Giang Thành sẽ trả lời cậu, một mình tự nghiêng đầu suy nghĩ, bỗng nhiên lại vỗ đầu một cái, nói: “Cô ấy không cho rằng trí thông minh có thể truyền qua bút viết chứ?”

Nói hết câu, Nguyên Dã chợt phát hiện ra ánh mắt của bạn tốt lại lạnh lùng đến dọa người. Cậu ta lập tức nhảy phắt ra ngoài, run run sợ hãi hỏi: “Ai làm gì cậu vậy?”

Tiếng chuông trường đúng lúc vang lên.

Giang Thành không nói gì, ánh mắt lạnh nhạt liếc qua chỗ ngồi của người nào đó, rồi lẳng lặng thu dọn sách vở, vẻ mặt u ám rời khỏi phòng học.

Nguyên Dã: “…”

Cậu ta có biết đấy là tiếng chuông vào lớp không vậy?