Trường trung học Nam Thành I qua tết Nguyên Tiêu mới đi học trở lại, vì thế Hướng Vi làm thêm đến trước tết Nguyên Tiêu mới nghỉ. Sau khi tan làm, bà chủ quán kết toán tiền lương cho cô, tổng cộng là 2800 đồng.
“Sao lại nhiều như vậy?” Hướng Vi cầm phong thư dày nặng, nói: “Trừ kỳ nghỉ tết Âm lịch thì em chỉ làm việc trong cửa hàng hai mươi lăm ngày, nếu theo như trước đây đã thỏa thuận 60 đồng một ngày, vậy thì chỉ có 1500 đồng thôi.”
Bà chủ: “1500 đồng là tiền lương cơ bản của em, phần còn lại là tiền thưởng doanh số.”
“Tiền thưởng doanh số?” Lúc trước phỏng vấn cũng không thấy nhắc đến phần tiền này mà?
Hướng Vi lo lắng bà chủ lại đưa tiền lương của Giang Thành cho cô, cứ hỏi đi hỏi lại: “Đây thật sự là tiền lương của một mình em sao?”
“Đúng thế, là của em. Làm sao? Ngại nhiều quá à?” Bà chủ xòe tay ra: “Thế em trả lại cho chị đi.”
Trả lại ư? Không đâu.
Hướng Vi hớn hở giấu phong thư phía sau mình, cười hì hì nói: “Không nhiều lắm. Chỉ cần là tiền công lao động của em, nhiều hơn thì em cũng không ngại đâu.”
Bà chủ cũng cười, hỏi: “Nghỉ hè em có đến không?”
Trước mắt Hướng Vi sáng ngời: “Có thể ạ?”
Bà chủ: “Có gì không thể?”
“Thật tốt quá. Cám ơn bà chủ.”
Hướng Vi vui vẻ cực kỳ. Nghỉ hè có hơn hai tháng, tiền lương có thể nhận được gấp đôi, là 5600 đồng đấy. Chắc là đủ tiền sinh hoạt phí một năm cho đại học rồi?
Hướng Vi càng nghĩ càng vui vẻ, chào tạm biệt bà chủ rồi nhảy nhót ra ngoài đi tìm Giang Thành.
“Giang Thành, anh biết không? Hóa ra chúng ta bên cạnh tiền lương cơ bản còn có tiền thưởng doanh số nữa.” Cô vui vẻ phấn chấn nói.
Giang Thành cong môi cười: “Vậy em được bao nhiêu tiền thưởng?”
“Một nghìn ba.” Hướng Vi lắc lắc phong thư trong tay, sau đó cẩn thận cất vào trong cặp sách, hỏi lại: “Anh nhận được bao nhiêu.”
Giang Thành: “Giống em.” Phía trước thêm một dấu trừ thôi.
Hóa ra Giang Thành cũng có tiền thưởng. Qủa nhiên là bà chủ không lừa cô, tiền này đều là cô bỏ sức lao động để nhận được.
Nghĩ như vậy, Hướng Vi lại càng vui vẻ. Không phải tiền của cô, một đồng cũng không thể lấy, nhưng là tiền của cô, thì một đồng cũng không thể thiếu nha.
Lần đầu tiên trong đời tự kiếm được tiền, Hướng Vi vui mừng hớn hở, mặt mày rạng rỡ. Cô đeo cặp sách trên lưng, vừa đi về phía cửa vừa nói: “Tối nay có hội đèn lồng tết Nguyên Tiêu, em có hẹn với Tần Khả Viện đi ngắm đèn rồi. Còn anh? Tối nay anh định làm gì?’
Giang Thành thong thả đi bên cạnh cô, bình tĩnh nói: “Nếu như em mời, vậy thì đi cùng nhau.”
Hướng Vi: “???” Cô mời anh ấy khi nào?
Nhị Hắc: “Lời nói vừa rồi của cô ngang bằng với lời mời đấy.”
“….” Hướng Vi: Tao chỉ đơn thuần hỏi anh ấy định làm gì, làm sao lại là mời được?
Nhị Hắc: “Cô không muốn mời anh ta, vậy còn hỏi anh ta định làm gì để thừa à?”
Hướng Vi: “……”
Chỉ đơn thuần là tò mò không được sao?
Sau khi Hướng Vi và Giang Thành rời đi, những nhân viên khác trong tiệm mới sôi nổi bàn tán.
“Cách nộp tiền lương không dấu vết này, tôi phục.”
“Bạn trai nhà người ta quả nhiên không bao giờ làm tôi thất vọng.”
“Khi nào mà tôi mới có được một người bạn trai như vậy chứ, cao ráo đẹp trai, dịu dàng biết chăm sóc, lại còn tìm mưu kế để lén đưa tiền lương cho tôi?”
“Dừng dừng dừng, cậu là trai thẳng mà?”
“Nếu trời cao có thể ban cho tôi một người bạn trai như vậy, cong thì đã làm sao?”
“……”
Bên ngoài cửa hàng, “bất cẩn” lỡ mời Giang Thành cũng nhau đi ngắm đèn hoa đăng, Hướng Vi đành vừa đi vừa lấy điện thoại nhắn tin cho Tần Khả Viện:
(Vi Vi Vi Vi: Lát nữa mình có mang thêm người đi, cậu không ngại chứ?)
Tần Khả Viện ngay lập tức trả lời:
(Tần bánh trôi nhỏ: Niềm vui mới à?)
“……”
Niềm vui mới? Đây là kiểu dùng từ quỷ quái gì vậy?
Hướng Vi sợ bị Giang Thành nhìn thấy, vội vã tắt điện thoại, ngẩng đầu lén nhìn anh, lại vừa lúc đối mắt với anh. Trên khuôn mặt đẹp trai của người nào đó, quả thật có cảm giác nụ cười giấu dao găm:
“….”
Lại còn trùng hợp như vậy?
Hướng Vi đang muốn đánh đòn phủ đầu, chỉ trích Giang Thành lén nhìn tin nhắn của cô, lại nghe anh hỏi:
“Em còn có người yêu cũ?”
“……”
Cũng coi như là người yêu cũ đi.
Hướng Vi: “Ừ.”
Khóe miệng Giang Thành hơi cong lên, anh quay đầu ra hướng khác. Qua một lúc sau, anh lại quay lại nhìn người bên cạnh, hỏi: “Em mới bao lớn mà đã có người yêu cũ rồi?”
Vi Vi ngay thẳng thành thật trả lời: “Mười tám tuổi.”
Giang Thành: “……”
Nhị Hắc: “……”
Nhị Hắc âm thầm đau lòng cho chủ nhân nhà mình, sau đó nhắc nhở cô gái ngay thẳng nào đó: “Trọng điểm của câu này là người yêu cũ, là người yêu cũ đó.”
À. Hướng Vi nháy mắt đã hiểu, ngay lập tức trả lời trọng điểm: “Đúng thế, hiện tại thì em đã có người yêu cũ rồi.”
Nhị Hắc: “….” Còn không bằng đừng có trả lời. Cô quả thật có tay nghề trong việc làm người khác đau lòng.
Giang Thành coi như được lĩnh hội một phen tổn thương liên hoàn, anh im lặng hồi lâu mới không cam lòng hỏi lại:
“Người đó…. Rất đẹp trai sao?”
“Cực đẹp trai.” Hướng Vi không hề keo kiệt lời khen với người trong lòng: “Cũng không khác anh cho lắm.”
Hừ. Ai muốn giống nhau với “người yêu cũ” của em? Giang đại soái ca biến thành Giang kiêu ngạo.
Giang kiêu ngạo nhíu nhíu mày: “Vậy sao em không cùng anh ta ngắm hoa đăng?”
Ai bảo không cùng anh ta ngắm hoa đăng chứ? Chỉ là anh ta không biết thôi. Hướng Vi bĩu môi, đáp: “Anh ấy bây giờ không còn thích em nữa.”
Không thích? Khóe miệng Giang Thành hơi cong lên, anh lập tức trở thành anh trai nhỏ tri kỷ: “Làm người phải có tự trọng. Nếu anh ta không thích em, thì em cũng đừng thích anh ta nữa, có biết không?”
“……” Không biết. Hướng Vi nhìn về phía Giang Thành, chớp chớp đôi mắt long lanh: “Nhưng mà lỡ sau này anh ấy lại thích em thì sao?”
“Không thể nào.” Anh trai nhỏ tri kỷ cười vô hại, một lòng muốn đem nai con lạc đường quay về và một chút tình ý “dẫu lìa ngó ý, còn vương tơ lòng” bóp chết từ trong nôi: “Con trai, khi không còn tình cảm với một cô gái nữa, thì vĩnh viễn cũng không thích trở lại được.”
Hướng Vi: “……”
“Huống chi em xinh đẹp như vậy, chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, dịu dàng hiền lành, nhân duyên tốt, người theo đuổi xếp hàng dài đến cổng trường. Chờ đến khi đi học lại, em chắc chắn sẽ được mọi người tranh nhau.” Vì lòng riêng của bản thân, anh trai nhỏ tri kỷ nào đó không tiếc copy lời của bạn tốt.
Nhị Hắc: “…” Ghen ghét đào góc tường nhà người khác, chia rẽ nhân duyên, chủ nhân à, cậu chờ bị vả mặt đi.
Hướng Vi lần đầu tiên nghe Giang Thành khen cô như vậy, mặt đỏ bừng lên: “Làm, làm gì có khoa trương như vậy….”
Anh trai nhỏ tri kỷ có ý định đào góc tường: “Không tin em đi hỏi Nguyên Dã xem.”
Hướng Vi: “….” Nguyên Dã miệng lưỡi trơn tru, nếu cô thật sự đi hỏi, câu trả lời có khi còn khoa trương hơn thế này nhiều.
Lúc này Tần Khả Viện đã nhắn tin lại, nội dung hiển thị trực tiếp trên màn hình:
(Tần bánh trôi nhỏ: Là Giang Thành sao?)
Hướng Vi: “……”
Giang Thành: “Hóa ra niềm vui mới của em là anh?”
Giọng nói tràn ngập vui vẻ.
Hướng Vi: “…” Có hiểu gì là phi lễ chớ nhìn không? Cao hơn người ta thì ghê gớm lắm chắc?
Hướng Vi lên án nói: “Nhìn lén điện thoại của người khác là hành vi không có đạo đức.”
“Không phải nhìn lén.” Mặt Giang Thành tỉnh bơ: “Là điện thoại của em xuất hiện trong tầm mắt anh.”
“….” Được rồi. Cao quả thật ghê gớm, tầm mắt rộng hơn nhiều so với kẻ chân ngắn như cô.
Hướng Vi yên lặng lùi ra vài bước, trả lời Tần Khả Viện: Ừ.
(Tần bánh trôi nhỏ: Vậy để mình gọi cả Nguyên Dã.)
(Vi Vi Vi Vi: Được.)
“Em làm cái gì thế?” Giang Thành đi đến hỏi.
Hướng Vi bỏ điện thoại vào trong túi áo: “Giữ điện thoại ở ngoài tầm mắt của anh.”
“……” Cô gái nhỏ biết giận dỗi anh rồi, Giang Thành cười cười đáp: “Điện thoại có thể, nhưng em thì không.”
Có ý gì? Hướng Vi ngây người.
Giang Thành: “Nếu em cách quá xa, anh sẽ không yên tâm.”
Hả…. trong lòng Hướng Vi tràn đầy ngọt ngào, đang muốn nói cô đã trưởng thành, không cần phải lo lắng cho cô, ai ngờ tiếp theo lại nghe anh nói thêm một câu:
“Dù sao thì em cũng đang mang theo nhiều tiền.”
“…………………………”
Hóa ra là anh ấy lo lắng cho tiền trên người cô.
Ha ha.
….
Hội đèn lồng nguyên tiêu được tổ chức ở trên đường lớn của trung tâm thành phố. Từ đầu đường đến cuối phố, hai hàng đèn sáng dài rực rỡ, muôn hình muôn vẻ. Có mai lan trúc cúc, có mười hai con giáp, còn có rất nhiều các nhân vật trong thần thoại như Hằng Nga, Nữ Oa, Hậu Nghệ,…
Hướng Vi và Tần Khả Viện hẹn nhau ở đền thờ ở đầu đường, mới xuống xe bus, cô đã thấy Tần Khả Viện đứng bên ngoài đền thờ vẫy tay.
“Vi Vi.” Tần Khả Viện chạy đến, ôm tay Hướng Vi, vừa đi vừa nói:
“Mình nhìn thấy ở bên kia có đoán đố đèn. Đoán đúng thì được thưởng một cái bánh trôi. Hồi nãy, cậu bảo muốn mang Giang Thành đi cùng, thế là mình biết hôm nay chúng ta có bữa tối miễn phí rồi. Giang Thành thông minh như vậy, chắc chắn có thể trả lời đúng hết. Ha ha ha.”
Giang Thành nào đó đang đi theo phía sau hai cô gái, anh âm thầm cong môi, coi như chính mình nhận nhiệm vụ vĩ đại phải kiếm bữa tối cho các cô gái.
Vài phút sau…
Tần Khả Viện nói thầm bên tai Hướng Vi: “Giang Thành có phải muốn lại quay lại với cậu không?”
Một chữ “lại” vô tình nói ra hết bao nhiêu câu chuyện máu chó~~~~~
Hướng Vi dở khóc dở cười: “Sao cậu hỏi như vậy?”
“Vừa nãy đề đố đèn đấy, “trầm ngư lạc nhạn” là để miêu tả mỹ nhân nào, đến cả mình còn biết đáp án là Tây Thi và Vương Chiêu Quân, nhưng mà cậu ấy lại quay đầu nhìn cậu, không nói lời nào. Ý này không phải là… trong lòng cậu ấy, câu này là dùng để miêu tả cậu sao?”
“……”
Hướng Vi chợt nhớ đến lời khích lệ của Giang Thành nói với cô khi đi trên đường, cô không nhịn được mà kéo kéo vạt áo Giang Thành, dùng ánh mắt ra vẻ: Ngoan ngoãn trả lời đố đèn đi, mọi người còn chờ ăn bánh trôi đây này.
Nhíu mày rồi lại trừng mắt, trong mắt Giang Thành đều là làm nũng, tâm trạng anh lập tức tốt lên. Anh cong môi, mở câu hỏi đố đèn thứ hai ra.
(Câu: Chỉ thấy người mới cười, đâu nghe người xưa khóc là của nhà thơ nào?)
Giang Thành lại nhìn về phía Hướng Vi.
????
Hướng Vi nào đó đang mong chờ ăn bánh trôi cảm thấy thật ngơ ngác.
Tần Khả Viện giải thích cho Hướng Vi nghe: “Ý cậu ấy là câu này của cậu.”
Hướng Vi: “……”
Tần Khả Viện: “Câu thơ vạch trần bản chất có mới nới cũ của cậu.”
Hướng Vi: “……”
Sao lại chuyển đến trên đầu cô rồi?
Hướng Vi đỡ trán: “Chúng ta chơi trò khác đi.” Nơi đố đèn này không hợp bát tự với cô, chắc chắn luôn.
Trong chốc lát, đám người lại đến một quầy hàng khác. Cách chơi của quầy hàng này tương đối đặc biệt, yêu cầu hai người chơi thành một tổ cùng tham gia. Mỗi câu hỏi đố đèn đều về một bộ phim truyền hình, một người đoán, một người diễn.
Tần Khả Viện: “Cái này chơi vui này. Vi Vi, chúng ta cùng chơi đi.”
“Được…” Hướng Vi vừa mới nhấc chân, người đã bị Giang Thành ở phía sau giữ chặt.
“Làm sao vậy?” Cô quay đầu lại hỏi.
Giang Thành không trả lời cô, anh nghiêng đầu nói với Nguyên Dã: “Cậu đi đi.”
Nguyên Dã đã sớm muốn chơi cùng với Tần Khả Viện, nhưng ngại người ta da mặt mỏng nên không tiện mở miệng, nghe Giang Thành nói như vậy thì cậu lập tức tung tăng chạy lên đài.
“Sao không cho em đi? Em cũng muốn chơi…” Hướng Vi phụng phịu.
Giang Thành bình tĩnh đáp: “Coi quy tắc trò chơi đã.”
Hướng Vi nào đó đã bị “bạn trai cũ” thuyết phục: “Cũng được, coi bọn họ chơi thế nào đã.”
“Ừ.” Giang Thành quay đầu lại nhìn lên khán đài, đáy mắt tràn đầy ý cười.
Trên khán đài, Tần Khả Viện mở được một câu đố đèn khá dễ, đáp án là phim Hoàn Châu Cách Cách.
Người chủ trì tuyên bố đáp án chính xác, sau đó yêu cầu Nguyên Dã biểu diễn một đoạn bất kỳ trong phim Hoàn Châu Cách Cách kinh điển.
Nguyên Dã tràn đầy tự tin, không hề suy nghĩ mà nằm lăn ra mặt đất, túm lấy ống quần của Tần Khả Viện, tỏ vẻ yếu ớt nói: “Hoàng thượng, ngài còn nhớ rõ Hạ Vũ Hà bên hồ Đại Minh năm đó không?” Nói xong, cậu ta trợn mắt, ngất xỉu.
Mọi người ở dưới cười ầm.
“Ha ha ha ha ha.”
“Kỹ thuật diễn này tôi chấm một vạn điểm.”
“Đây là phiên bản hay nhất mà tôi từng xem, không gì sánh nổi.”
……
Hướng Vi cũng cười, nhìn Giang Thành tỏ vẻ nóng lòng muốn thử: “Lát nữa chúng ta lên đó, thì anh diễn nhé, được không?”
Giang Thành cười nhẹ: “Vậy thì em phải trả lời tốt đấy.”
Hướng Vi: “Ừ ừ.”
Kỹ thuật diễn cao siêu của Nguyên Dã giúp Tần Khả Viện được một móc treo Tề Thiên Đại Thánh đáng yêu.
Thứ Hướng Vi nhìn trúng là một bộ thẻ đánh dấu sách mười hai con giáp, trước khi lên đài, cô còn cẩn thận dặn dò Giang Thành: “Lát nữa đừng làm bậy đấy, anh nhớ diễn tốt vào.” Vì cô sợ anh giống như đố đèn khi nãy, chỉ nhìn cô không nói lời nào.
Giang Thành gật gật đầu, tỏ vẻ sẽ ngoan ngoãn diễn.
Hai người vừa lên sân khấu, còn chưa bắt đầu thi, dưới khán đài đã xôn xao.
“A a a a a a anh trai này thật đẹp trai.”
“Chị gái bên cạnh cũng xinh đẹp nữa. Hai người thật xứng đôi.”
“Đây là tới quay phim thần tượng phải không?”
….
Nghe được người khác khen ngợi bạn thân của mình, Tần Khả Viện siêu vui vẻ, cô lấy điện thoại ra quay video.
Hướng Vi chưa từng được nhiều người chăm chú nhìn như vậy, từ lúc lên sân khấu cô luôn khẩn trương, mắt bối rối không biết nhìn đi đâu.
Giang Thành nhìn Hướng Vi bối rối, anh vươn tay xoa đầu cô, nói: “Đừng khẩn trương, không biết nhìn đi đâu thì nhìn anh đây này.”
“Ừm.” Hướng Vi cụp mắt, hai tai nóng bừng.
Dưới khán đài lại xôn xao…
“Ánh mắt của anh trai thật dịu dàng, quả thật muốn lấy tim tôi mà.”
“Tôi muốn có một anh trai đẹp trai như vậy sờ đầu chó.”
“Vậy cô trước tiên gội đầu đi đã. Ha ha ha.”
….
Người dẫn chương trình cũng bị nhan sắc của người chơi làm cho ngạc nhiên, đứng ngây người trong góc một hối lâu mới cầm hộp đố đèn lại gần, để Hướng Vi bốc thăm.
Hướng Vi tùy tiện chọn một cái, mở ra thì thấy một câu lời thoại:
(Bạn học Giang, chào cậu, mình là Viên Tương Cầm lớp F.)
Quá đơn giản rồi.
Đây là một bộ phim thanh xuân vườn trường trước đây làm mưa làm gió trên truyền hình, làm sao cô có thể không biết.
Hướng Vi bình tĩnh đáp: “Nụ hôn lừa dối.”
“Câu trả lời này…..chính xác.” Người dẫn chương trình tuyên bố.
Hướng Vi mỉm cười nhìn Giang Thành: Anh biểu diễn đi.
Kết quả cô phát hiện, Giang Thành lại tiếp tục không chớp mắt mà nhìn cô chằm chằm, không nói lời nào.
Trong lòng Hướng Vi trầm xuống, cô nhỏ giọng nói: “Anh chưa từng xem bộ phim này sao?”
Mọi người dưới khán đài vây xem cũng nôn nóng không thôi, mỗi người một câu thoại kinh điển, cố gắng nhắc nhở người trên sân khấu.
Người dẫn chương trình vỗ tay: “Mọi người yên lặng. Không được nhắc nhở, nhắc nhở sẽ bị xem là gian lận.”
Mọi người lập tức im lặng.
Hướng Vi thấy Giang Thành nhìn cô ngày càng chăm chú, cô cho rằng anh đã tỏ ý muốn nói là anh không biết diễn, vì thế cô mỉm cười, nói: “Vậy…”.
Nhưng cô không nói hết lời.
Vì, giây tiếp theo…
Giang Thành giữ lấy đầu cô, hôn sâu xuống.
Hướng Vi chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, thân thể tê dại.
Không biết qua bao lâu, anh buông cô ra, cằm đặt trên trán cô, giọng nói trầm ấm, có chút thở gấp:
“Em đừng, đừng thích người khác.”
Giọng nói trầm thấp chân thành khiến toàn bộ khán đài nổ bùng lên, những âm thanh nữ sinh hét chói tai ồn ào:
“Ông trời ơi, trái tim thiếu nữ của tôiiiiii.”
“Qúa mức nóng bỏng rồi, ôi máu mũi của tôi.”
“Anh trai ơi cho em xin tên đi.”
….
Tim Hướng Vi đập loạn lên, cô ngơ ngẩn nhìn Giang Thành, có chút không rõ vừa nãy anh là biểu diễn hay là thổ lộ chân tình?
“Đây là anh thiếu em.” Giang Thành nói, đôi mắt đen láy lấp lánh.
Hướng Vi nào đó còn đang ngây người: “Thiếu cái gì?”
Giang Thành cười cười, ôm cô vào trong lòng: “Tỏ tình.”
Hả? Anh ấy thiếu cô một lời tỏ tình khi nào? Hướng Vi: “Em không….”
Hướng Vi cúi đầu nhìn cô, nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Mỗi giờ, mỗi phút, mỗi giây, anh luôn nhớ em, Vi Vi.”
Nhớ?
Nhớ cô?
Hướng Vi kinh ngạc, cô kích động đến lắp bắp: “Thật, thật, thật không?”
Trả lời cô là giọng nói thô bỉ của Giang Nhị Hắc: “Không có yêu thuật nào mà một nụ hôn từ tình yêu chân chính không thể phá giải được. Một cái không được thì hai cái. Hai cái không được thì ba cái. Để đảm bảo không có tác dụng phụ gì, bản yêu tinh kiến nghị cô hôn trở về.”
Hướng Vi: “……”