Nghe Cái Bút Nói Rằng Anh Thầm Yêu Em?

Chương 8




Nghe được câu trả lời của Giang Thành, Hướng Vi vui phát khóc, trên đường về nhà cười nói không ngừng với Nhị Hắc.

“Nhị Hắc, tự nhiên tao phát hiện ra chủ nhân mày thật tốt bụng.”

“Ồ, cuối cùng cô cũng phát hiện sao?” Bây giờ lại đến lượt Nhị Hắc vui phát khóc. Nó ngồi trên vai cô, hai tay để sau đầu, nhìn hoàng hôn rực rỡ, vẻ mặt vui vẻ nói:

“Cậu ta tốt như thế nào? Cô nói thử xem.”

Hướng Vi cũng nhìn cảnh đẹp ở phía xa xa, vừa nghĩ vừa nói: “Cậu ấy thích giúp đỡ mọi người, thân thiện với bạn bè, là người tốt.”

Nhị Hắc: “…”

Qủa nhiên nó không nên có kỳ vọng đối với cái người ngu ngốc phản ứng chậm này.

May mắn là chủ nhân nhà nó không phải nghe mấy lời này, không thì đúng là vạn tiễn xuyên tim mà.

Cực cực khổ khổ sửa sang, ghi chép lại, vậy mà lại đem đổi về một cái thẻ người tốt, thật là quá đau lòng.

Không được, nó không thể trơ mắt nhìn tâm huyết của chủ nhân bị uổng phí.

Cần phải nhắc nhở nhẹ nhàng cái người ngu ngốc này… à không, nhắc nhở vô dụng, phải nói trực tiếp với cô ta mới được.

“Chủ nhân nhà ta đi học chưa bao giờ cần vở ghi. Cuốn notebook này là cậu ta cố ý vì cô mà ghi chép lại.” Nhị Hắc vào thẳng vấn đề.

Vi cô mà ghi chép lại?

Hướng Vi cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, sau đó nhớ đến câu nói của Giang Thành trước khi rời đi “cuốn sách này chính là cho em” kia, trong chớp mắt đã hiểu.

Hóa ra quyển vở ghi này là do cậu ấy cố ý ghi chép cho cô.

Cô cứ nghĩ là thỉnh thoảng cậu ta cũng ghi chép những phần quan trọng, không ngờ..

“Cô hiện tại đã biết rõ rằng chủ nhân nhà ta dụng tâm khổ cực chưa?” Nhị Hắc thấy vẻ mặt Hướng Vi có vẻ đã thấu hiểu, trong lòng cũng có cảm giác an tâm mà nhẹ nhàng thở ra, xúc động nghĩ: Cái người ngu ngốc này cuối cùng cũng thông suốt.

Nhưng mà, nó chỉ vừa mới an lòng được hai giây đã bị vả mặt.

Bởi vì Hướng Vi đã trả lời nó như thế này:

“Giang Thành đúng là một người tốt.”

Giọng điệu cực kỳ chân thành, cực kỳ biểu lộ cảm kích.

Nhị Hắc: “…” Đã đến lúc khuyên chủ nhân thích người khác đi.

Hướng Vi hoàn toàn không ý thức được mình vừa ném cho Nhị Hắc cực kỳ nhiều đả kích mà chỉ cảm động vì sự chân thành này của bạn học. Cô đem quyển notebook tượng trưng cho tinh thần “hữu nghị đơn thuần” quý giá ôm vào trong ngực, vừa đi vừa nói: “Nhị Hắc, tao muốn cảm ơn chủ nhân nhà mày. Mày có ý tưởng gì không?”

Nhị Hắc mặc kệ cô, thuận miệng đáp: “Lấy thân báo đáp đi.”

“Như vậy sao được?” Hướng Vi nhướn mày, nói: “Làm người không thể lấy oán trả ơn được, đạo lý này tao vẫn còn hiểu. Thôi để tao nghĩ cách khác vậy.”

Nhị Hắc: “…” Cô vui là được rồi.

“Nhị Hắc, tại sao mày không nói gì?”

“Ta không có gì muốn nói cả.”

“Vậy mày nói xem chủ nhân nhà mày thích cái gì? Để tao tặng quà cho hợp ý.”

“Chủ nhân nhà ta chỉ có một thứ yêu thích…”

“Thôi. Vẫn là tao tự nghĩ đi. Như vậy mới có thành ý.”

“…” Vậy mà cô còn hỏi?

Nhị Hức có cảm giác muốn tuyệt giao với cái người này.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, trí thông minh của nó cũng sẽ bị kéo thấp xuống, biến thành một cái bút cực kỳ cực kỳ ngu ngốc.

Hướng Vi không hiểu được những tranh đấu nội tâm của Nhị Hắc, cả người còn đang chìm đắm trong cảm giác vui sướng vì có được vở ghi của học sinh giỏi, trên đường đi tung tăng nhún nhảy, cảm giác vui vẻ có thể chạm đến được trời cao.



Tâm trạng tốt như vậy cho đến khi về đến cửa nhà.

Chỉ cần mới đứng ở ngoài cửa, trong lòng Hướng Vi đã cảm thấy cực kỳ mờ mịt, làm cách nào cũng không vui vẻ nổi.

“Không muốn đi vào sao?” Nhị Hắc cảm nhận được cảm xúc của cô thay đổi, quan tâm hỏi.

Hướng Vi cười khổ: “Không muốn cũng thế thôi. Tao làm gì còn chỗ khác mà đi.”

Mở cửa ra, Dư Lệ đang rửa bát ở trong phòng bếp, nhìn thấy cô về, Dư Lệ thân thiết nói:

“Vi Vi đã về rồi à? Đồ ăn để lại cho con ở trên bàn ấy, mau ăn cơm đi kẻo nguội.”

Hướng Vi chỉ “Vâng” một tiếng như bình thường, sau đó đi về phía phòng ngủ, xoay nắm đấm cửa.

Không mở được.

Chuyện này là…

Cửa bị người bên trong khóa trái.

“Ai ở bên trong vậy?” Cô vừa hỏi vừa gõ cửa.

Dư Lệ trả lời cô:

“Thanh Dao ở bên trong.”

Tiếp theo, cửa từ bên trong mở ra. Dư Thanh Dao mặc áo ngủ, một tay chống cửa, một tay để trên khung cửa, ngăn Hướng Vi ở ngoài.

Không đợi Hướng Vi nói chuyện, cô ta đã chủ động nói trước:

“Cha đổi hai phòng của tôi với cô. Tôi thấy cô mãi không về nên đem đồ của cô dọn sang bên kia. Mau đi dọn dẹp lại đi, không cần cảm ơn tôi.”

Nói xong, trên khuôn mặt lộ ra vẻ tươi cười dối trá, sau đó đóng cửa lại.

Hướng Vi ngây người ở cửa một lúc, sau đó mới phục hồi tinh thần từ trong khiếp sợ, nhanh chóng bước lại phía phòng của Dư Thanh Dao.

Một phòng chỉ có một chiếc giường đơn, không có cửa sổ, cũng không có chỗ để đồ.

Bên trong chất đầy đồ của cô.

Hướng Vi ngơ ngẩn nhìn cảnh trước mắt, cảm giác giống như giữa trời mùa đông mà bị người khác hắt vào một chậu nước đá, mỗi tế bào mỗi dây thần kinh trên người đều cảm thấy lạnh lẽo.

Hướng Minh Cường… tại sao có thể đối xử như vậy với cô?

Lúc này, giọng của Dư Lệ vang lên ở phía sau: “Vi Vi, con đừng trách cha con, muốn trách thì trách dì. Là dì sợ Thanh Dao ở trong phòng này ảnh hưởng đến học tập, mới bảo với cha con là bảo nó với con ngủ chung. Không nghĩ đến việc cha con lại bảo hai đứa đổi phòng luôn cho nhau, dì khuyên thế nào cũng không được. Cha con là người nói một không nói hai, con cũng biết rồi đấy. Hôm nay, ông ấy đi trực đêm, đã đi đến xưởng rồi. Con chịu khó một đêm, chờ ngày mai ông ấy về, dì lại thương lượng một chút với cha con.”

Dư Lệ còn nói nhiều nữa, nhưng Hướng Vi nghe không nổi.

“Tôi đi ra ngoài một chút.”

Nói xong những lời này, Hướng Vi đi thẳng ra ngoài, không thèm quay đầu lại.

Vừa ra khỏi cửa, liền nghe thấy Nhị Hắc bênh vực kẻ yếu:

“Hai mẹ con nhà họ Dư này thật quá vô liêm sỉ rồi.”

“Họ chắc biết hôm nay cha cô đi trực đêm, không có người giúp cô chống lưng nên mới đoạt phòng của cô.”

“Thật là khinh người quá đáng.”

Hướng Vi lắc đầu cười khổ.

Kể cả hôm nay Hướng Minh Cường ở nhà, vẫn chẳng có ai chống lưng giúp cô.

Từ lúc Dư Lệ mang theo Dư Thanh Dao gả cho Hướng Minh Cường, tình cảnh ở nhà của cô vẫn luôn như vậy. Đôi khi cô còn nghi ngờ, Dư Thanh Dao mới là con gái ruột của Hướng Minh Cường. Bất cứ thứ gì, chỉ cần Dư Thanh Dao muốn, Hướng Minh Cường đều sẽ đưa cho.

Kể cả phòng ngủ mà cô đã ở mười mấy năm.

Phòng ngủ kia, đời trước Dư Thanh Dao luôn luôn mơ ước. Chẳng qua, đời trước khi Dư Lệ gả qua đây, Dư Thanh Dao đều ở ký túc xá trường học, mỗi tháng chỉ về ở một lần, không có lý do chính đáng cùng cô tranh chấp.

Mà đời này…

Bỗng nhiên Hướng Vi cảm thấy việc Dư Thanh Dao chuyển đến trường Nam Thành I là cố ý nhằm vào cô.

Nhưng cô có gì đáng giá để Dư Thanh Dao phí tâm sức như vậy đâu?

Một phòng ngủ?

Không thể nào.

Dư Thanh Dao trước kia ở ký túc xá của một trường cấp ba trọng điểm trong tỉnh, tỷ lệ đỗ đại học là 100%.

Có ai chỉ vì tranh giành một phòng ngủ mà từ bỏ trường học tốt như vậy?

Nhưng nếu không phải … thì vì cái gì chứ?

Hướng Vi đang nghĩ đến ngẩn người, bỗng nhiên cô nghe Nhị Hắc nói:

“Cô tính cứ thế này lang thang trên phố cả đêm à?”

Một câu nói đem Hướng Vi đang trầm tư tỉnh táo trở lại.

Cô không thể cứ lang thang mãi trên phố được.

Nhưng mà… đi đâu bây giờ?

Đầu tiên, Hướng Vi nghĩ đến nhà bạn tốt Tần Khả Viện

“Đi tìm bạn cùng bàn của tao.” Cô nói với Nhị Hắc, sau đó đem khóa cặp lại, nhanh chóng đi về phía nhà Tần Khả Viện.

Nhà Tần Khả Viện chỉ cách nhà cô hai con phố, đi đến đường chính, qua một ngã tư đèn xanh đèn đỏ là đến.

Khoảng mười phút sau, Hướng Vi đi đến trước nhà Tần Khả Viện, nhưng gõ cửa rất nhiều lần mà không có ai trả lời.

“Không có ai ở nhà sao?” Nhị Hắc thì thầm.

Hướng Vi thở dài: “Chắc là thế.”

Cha mẹ Tần Khả Viện buôn bán ở chợ đêm, sẽ không về sớm như vậy. Mà Tần Khả Viện… có khi đang còn đi dạo phố.

Hướng Vi chỉ có mỗi Tần Khả Viện là bạn tốt. Bạn tốt không ở nhà, cô liền không có chỗ nào để đi cả.

Cả hai đứng trước cửa ngơ ngẩn một lúc, rồi cô bỗng nhớ đến lời nói của Nhị Hắc trước khi tan học, vì vậy mới hỏi:

“Nhị Hắc, lúc trước mày nói cái chỗ vừa lớn vừa yên tĩnh kia là chỗ nào?”

“Chỗ đó ấy hả..” Nhị Hắc híp mắt cười: “Cùng ta đi.”

“Là thư viện hả?” Hướng Vi vừa đi vừa hỏi.

Nhị Hắc: “Đừng hỏi nhiều như vậy làm gì. Đến rồi cô sẽ biết.”

“Ừ.”



Sau khoảng nữa giờ đồng hồ, Hướng Vi dưới sự chỉ dẫn của Nhị Hắc đi vào một khu chung cư cao cấp gần biển.

“Cô gái nhỏ, cô đi phòng số mấy?” Người bảo vệ tóc hoa râm đứng ở cửa hỏi.

Vẻ mặt của Hướng Vi ngơ ngác.

Nhị Hắc: “2002”

Hướng Vi: “2002.”

Bảo vệ: “Bên trái của cửa ra vào có thang máy đó.”

“Cảm ơn.”

Sau khi vào thang máy, Hướng Vi ngoại trừ ngây ngô, còn có một chút chột dạ.

“Nhị Hắc, chỗ này rốt cuộc là chỗ nào?” Cô che miệng, nhỏ giọng hỏi, sợ bị camera thang máy quay được cảnh mình nói chuyện với không khí.

“Là nơi ta ở trong thế giới loài người.” Nhị Hắc nói chuyện mơ hồ.

Lời này vào trong tai Hướng Vi thì lại thành:

Đây là phòng ở của Nhị Hắc.

Ôi trời ơi, Nhị Hắc thế mà lại là một yêu tinh nhà giàu.

Cô biết nói gì đây? Trời cao nếu ưu đãi cho cô như vậy, thì làm sao có thể để cô trôi qua tháng ngày chật vật đây.

Hướng Vi càng nghĩ càng thầm cảm ơn trời cao chiếu cố, ánh mắt nhìn Nhị Hắc cũng không khỏi trở nên nịnh nọt.

“Nhị Hắc, chúng ta lại tiếp tục ở chung vui vẻ.” Cô vừa nói vừa cười tủm tỉm.

Nhị Hắc: “…” Cái thái độ ân cần dịu dàng này là trò gì vậy trời?

“Đinh” một tiếng, thang máy đã lên đến tầng 20.

Hướng Vi ra khỏi thang máy, nhìn qua bên trái đã thấy phòng số 2002.

“ Mật mã là 31xxxx” Nhị Hắc nói.

Hướng Vi ừ một tiếng, sau đó vui vẻ không thôi, vội vã nhấn mật mã. Sau một đoạn nhạc mở cửa ngắn, khóa bị mở ra.

Không biết trong phòng của một yêu tinh thì có những cái gì nhỉ?

Hướng Vi lòng tràn đầy chờ mong nhưng vẫn thật cẩn thận, chậm rãi mở cửa ra.

Một giây.

Hai giây.

Ba giây.



Cửa được mở ra hoàn toàn.

Một anh chàng đẹp trai, để trần nửa người trên, đang dùng khăn lông lau tóc bất ngờ lọt vào tầm mắt.

Mắt Hướng Vi vừa nhìn…

Anh chàng đẹp trai này không phải là…

Giang Thành sao?

Hướng Vi ngơ ngác nhìn vẻ mặt kinh ngạc của chàng trai, trong lòng âm thầm gào thét.

Nhị Hắc, mày là đồ khốn kiếp a a a a a a a a.