Nghề Đóng Vai Phản Diện

Chương 108: Đừng trốn tránh




Lãnh chúa đất Clay cuối cùng cũng biết tin nhà vua đến, vội vã đến tu viện để tiếp đón nhà vua. Nhà vua không những không trách gã đã khiến lãnh địa trở nên nghèo nàn như vậy mà còn tử tế nói với gã rằng ở Oss có rất nhiều cừu không thích quản chế, nếu có ai đó chịu ngủ trong chuồng cừu thì chắc chắn sẽ làm tăng đáng kể sản lượng len ở Oss.

Lãnh chúa Clay sợ đến nỗi mặt mày tái mét. Bàn tay của nhà vua đặt lên vai gã mạnh đến mức gần như bóp nát vai gã. Gã run rẩy bày tỏ rằng tình trạng của Clay sẽ sớm được cải thiện.

Nhà vua hài lòng gật đầu, sau đó giao cho lãnh chúa một nhiệm vụ đặc biệt. Y hy vọng lãnh chúa có thể giúp tân giám mục Eugene tìm lại được cha mẹ ruột của mình.

Lãnh chúa liền giải quyết vấn đề này ngay lập tức.

Các nữ tu nghiêm túc tìm kiếm thông tin về cha mẹ của giám mục. Lãnh chúa bị họ quấy rầy cả ngày lẫn đêm. Gã không còn cách nào khác ngoài việc phải cử người đến giúp đỡ các nữ tu để cố gắng tìm ra kẻ đã bỏ rơi đứa trẻ xinh đẹp này.

Tiếc là không tìm thấy.

"Giám mục hẳn là con của Chúa," lãnh chúa thận trọng nói, "Tôi nghĩ điều này rất có thể."

Nhà vua lạnh lùng liếc nhìn gã, "Suy đoán của ông cực kỳ hợp lý, hoàn toàn phản ánh sự khôn ngoan của ông trong việc quản lý vùng đất này."

Lãnh chúa liếm đôi môi khô khốc, thu mình lại thành một con cừu béo đang run rẩy.

Giám mục đã hoàn toàn chấp nhận thân thế của mình, ít nhất là ở thế giới này.

Cha con hai người Bill và Bernard đoàn tụ với nhau. Cả hai đều là người tốt nên nhanh chóng trở nên thân thiết. Mối quan hệ cha con thất lạc giữa hai người nhanh chóng được hâm nóng. Sau khi lấy lại tinh thần, Bill cũng đã khóc nhiều lần. Còn Bernard thì hoàn toàn đầu hàng nhà vua, ông cũng không thấy xấu hổ về điều đó. Vì người thân của mình, cho dù ông ta có lựa chọn gì đi chăng nữa thì cũng không bị coi là kẻ hèn nhát. Ông ta sẵn sàng trở về vương đô để chấp nhận mọi phán xét.

Ngược lại, giám mục lại thầm cười nhạo vài tiếng.

Tốt lắm, người mà hắn nhìn trúng lại trung thành với nhà vua nhanh như vậy. Thật không hổ là vầng hào quang của nhân vật chính tỏa sáng trên trái đất.

Nhà vua phát hiện thái độ của giám mục đối với mình đã trở nên lạnh nhạt, tuy đồng ý đi tuần tra lãnh địa cùng mình nhưng lại hiếm khi nói chuyện với y.

Vì giám mục bị mù nên lãnh chúa đất Clay đã gửi đến một chiếc xe ngựa. Giám mục và Aqier ngồi trong xe ngựa, Bill và Bernard đang nói chuyện và cười đùa bên ngoài.

Ban đầu tâm trạng của Aqier hơi trầm lặng, mãi một lúc sau mới khá hơn, bắt đầu trò chuyện và cười đùa thoải mái với giám mục. Giám mục thỉnh thoảng mới chen vào đôi ba câu ngắn ngủi, nhưng Aqier luyên thuyên một mình cũng chẳng sao nên thỉnh thoảng trong xe lại vọng ra tiếng cười.

Nhà vua cầm dây cương ngựa, cảm thấy rất cô đơn.

Có vài lần nhà vua tìm được cơ hội, như lúc dừng lại nghỉ ngơi, dựng lều vào ban đêm, mọi người dùng bữa cùng nhau, v.v.. nhà vua muốn nói chuyện với giám mục nên dự định viện cớ nào đó để hai người rời khỏi đội ngũ, đi đâu đó ở riêng với nhau và nói chuyện thân mật. Kế hoạch của nhà vua là vậy, nhưng đáng tiếc là đã thất bại ngay từ đầu. Giám mục cố tình tránh mặt y, và mỗi khi nhà vua mở miệng, giám mục lại nhắm mắt lại —— Là một người mù, nhắm mắt rõ ràng là một hành vi từ chối.

Sắc mặt vua cứng ngắc, y ngậm miệng lại, ánh mắt mơ hồ đảo quanh trên khuôn mặt của giám mục, cố gắng đoán xem lúc này hắn đang nghĩ gì.

Phải chăng vì Bill và Bernard nhận ra nhau đã khiến giám mục cảm thấy tiếc nuối? Hay giám mục đã nhận ra rằng những thay đổi của mình có chút lúng túng và khó thích ứng?

Có lẽ y nên cho giám mục chút thời gian.

Sự bình thản của giám mục đối với việc nhà vua xử tử Hebrew còn quan trọng hơn nhiều lời yêu thương.

"Không phải là em ấy không yêu ta," nhà vua thầm nghĩ trong lòng "Em ấy chỉ lo lắng hoặc bối rối trước cảm giác kỳ lạ này, không biết phải làm sao nên mới cố tình tránh xa mình."

"Giống như lần đầu tiên ta biết mình yêu em ấy."

Trên mặt nhà vua hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt trở nên rất dịu dàng, từ xa nhìn chăm chú vào giám mục. Niềm đam mê mãnh liệt dần chuyển thành sự dịu dàng trầm tĩnh hơn nhưng sâu sắc hơn và có ý nghĩa hơn...

*

Oss là một vùng đất trù phú và xinh đẹp, tràn ngập hương thơm của cây cỏ. Hạnh phúc và bình yên tràn ngập trên khuôn mặt mọi người. Dân chúng không ngừng ném hoa tươi để chào đón nhà vua trở về lãnh địa. Thấy nhà vua đỡ giám mục bước xuống xe ngựa, bọn họ cũng tung hô hết sức vui vẻ và nhiệt tình, mặc dù Oss thậm chí còn không có nhà thờ.

Vị lãnh chúa không có tín ngưỡng cuối cùng lại được giám mục trao vương miệng lên ngôi, bản thân điều này đã là một điều rất thú vị. Người dân ở Oss rất tò mò về giám mục. Người đứng đầy hai bên đường chen lấn nhau, không ngừng phất tay hò hét, náo nhiệt cực kỳ.

Mọi người đều hết lời khen ngợi vẻ ngoài và khí chất của giám mục. Bill nhìn thấy Nia trong đám đông, háo hức nhìn cô gái mình yêu, quay sang khoe với cha mình, "Đó là Nia, người yêu của con ——"

Nhà vua đỡ lấy giám mục, chào đón sự cổ vũ của đám đông. Giám mục cũng gật đầu chào mọi người với nụ cười hiền hậu.

Khi đoàn rước tiến vào lãnh địa, giám mục và nhà vua lại tách ra.

Nhà vua không đuổi theo mà lặng lẽ nhìn giám mục rời đi.

Ngày hôm sau sau khi trở về Oss, Bill tuyên bố sẽ cử hành hôn lễ. Nhà vua lập tức ra lệnh cho toàn bộ trang viên dốc hết sức lực cho sự kiện vui vẻ này.

Bill bày tỏ lòng biết ơn chân thành và kính trọng đối với giám mục: "Cảm ơn ngài đã chủ trì lễ cưới của chúng tôi, và cảm ơn ngài đã có lòng tốt khi cho phép cha tôi được ân xá. Ngài và đức vua sẽ mãi mãi là ân nhân của cha con chúng tôi."

Giám mục rút tay lại, "Mọi sự tùy thuộc vào ơn Chúa".

Nhưng Bill vẫn bày tỏ lòng biết ơn cá nhân của mình một lần nữa, sự chân thành và cảm động mạnh mẽ của anh đã nhắc giám mục nhớ về thế giới trước.

Những người ở Oss này cũng khiến giám mục nhớ đến những người ở Ung Thành, và họ cũng mang lại cho hắn những cảm xúc tương tự.

Loại cảm xúc này không hề tàn nhẫn cũng không sắc bén. Đó là một loại cảm xúc rất không phù hợp với sở thích của con người tự nhiên.

Nhưng nếu tự nhủ có chán ghét nó không, thì đáp án là hắn không chán ghét loại cảm xúc này. Nếu buộc phải loại trừ cảm xúc này theo tiêu chuẩn của một con người tự nhiên, tất nhiên giám mục có thể làm điều đó, nhưng tại sao phải làm vậy kia chứ?

Giám mục áp lòng bàn tay vào lan can ban công, vẻ mặt dao động giữa thờ ơ và trầm ngâm.

Toàn bộ trang viên trên dưới cùng nhau chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ chỉ trong hai ngày.

Vào ngày hôn lễ, giám mục chủ trì lễ cưới cho hai người trên bãi cỏ của trang viên. Hắn mặc bộ lễ phục dành riêng cho hồng y giáo chủ. Bộ lễ phục này được người thợ may giỏi nhất ở Oss may chỉ trong một đêm. Ai cũng không ngờ đức vua lại sắp xếp mọi việc suôn sẻ như vậy. Y đã nỗ lực rất nhiều để giám mục tiến hành hôn lễ một cách long trọng.

Đây là đám cưới tôn giáo đầu tiên ở Oss sau hơn mười năm. Cặp vợ chồng mới cưới cảm ơn giám mục, nhà vua, cha mẹ họ và Chúa.

"Bill," nhà vua vẫn gọi người hầu cận của mình như vậy. Y đã bỏ đi sự kiêu ngạo và mỉa mai thường ngày của mình. Một phần oán giận trong y đã biến mất. Nói cách khác, y không còn oán giận thế giới và cũng đã chấp nhận số phận của chính mình. Nội tâm từ một ngọn núi lửa đang rung chuyển dữ dội chuyển sang đại dương tĩnh lặng và sâu thẳm. Y nói với Bill, "Ta chúc phúc cho cậu. Chúc cậu và người yêu của cậu có thể sống một cuộc sống hạnh phúc và tuyệt vời."

Đôi vợ chồng mới cưới vui mừng đến mức bật khóc. Bernard dựa vào vai Aqier khóc đến suýt ngất đi. Nếu trong suốt cuộc hành trình ông cứ không ngừng khóc lóc thảm thiết thì có lẽ hôm nay ông sẽ không thể đứng vững trong đám cưới.

Các vị khách thưởng thức bữa trưa trên bãi cỏ, toàn bộ dân chúng ở Oss đều có thể vào trang viên để chúc phúc cho cặp đôi mới cưới, uống rượu và khiêu vũ cùng họ. Tiếng cười đùa lan khắp trang viên. Hôm nay nhà vua không hề mang khí chất của một vị vua, y ăn mặc đơn giản và ngồi giữa đám đông, thỉnh thoảng nâng ly và uống rượu với mọi người.

Giám mục ngồi bên cạnh nhà vua, cầm ly rượu trong tay, mùi thơm của rượu thoang thoảng trong không khí. Hương vị của các loại thức ăn, tiếng cười của mọi người và sự rung động nhẹ nhàng khi vị vua bên cạnh cười rộ lên lẩn quẩn xung quanh giám mục.

Nhà vua tưởng chừng như tham gia chuyên chú vào hôn lễ nhưng thực ra phần lớn sự chú ý của y đều dồn vào giám mục bên cạnh.

Giám mục trông rất im lặng, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt, về việc hắn đang nghĩ gì, nhà vua khó có thể chắc chắn. Thừa dịp đặt ly rượu xuống y thõng tay xuống, nhẹ nhàng nắm lấy tay giám mục. Bàn tay mềm mại, hơi mát lạnh, nắm trong lòng bàn tay sẽ có cảm giác người này khác hẳn với bất kỳ ai trên đời.

Giám mục chậm rãi rút tay lại, nhà vua cũng không cố chấp đuổi theo.

Đuổi theo không ngừng là cách đối phó với con mồi đang bỏ chạy.

Giám mục không phải là con mồi của y.

Nhà vua nhìn giám mục thì thầm: "Phô mai ở đây ngon lắm, em thử đi".

"Tôi không đói," giám mục cũng thấp giọng trả lời.

Trong lòng đức vua khẽ nhói lên, "Hình như em ăn không ngon, hai ngày nay em ăn rất ít."

"Ngài cũng quan tâm đến chuyện tôi ăn nhiều hay ít nữa sao?" Giám mục hững hờ nói.

"Tất nhiên," nhà vua nói không chút do dự, "ta quan tâm mọi thứ về em."

Giám mục đặt ly rượu xuống và đứng dậy khỏi ghế. Nhà vua cũng đặt ly rượu của mình xuống. Y hơi lo lắng, nghĩ rằng có lẽ lời thú nhận rõ ràng của mình đã kích thích giám mục một lần nữa nên quay lại nhìn bóng dáng giám mục đang rời đi.

Bữa tiệc rất sôi động, người dân ở Oss không mấy sùng đạo. Sự rời đi của giám mục không mấy ai chú ý. Nhà vua ngồi yên tại chỗ. Y nâng ly uống hết rượu trong ly, vỗ vai những người xung quanh, nói vài câu rồi cũng lặng lẽ rời khỏi bàn.

So với giám mục thì nhà vua bị bao vây bởi rất nhiều người, trên đường đi tìm giám mục lại phải uống thêm vài ly rượu nữa. Sau khi bị lôi kéo đi vài vòng, hôn lên má vài đứa trẻ và gửi lời chúc sức khỏe cho chúng thì đức vua mới hoàn toàn thoát thân.

Trang viên không rộng lắm, nhà vua tìm thấy giám mục ở một góc hẻo lánh trong vườn.

Giám mục đứng một mình trước đài phun nước, tấm lưng mảnh khảnh lộ ra vẻ cô đơn.

Trong lòng vua run lên. Y chống trượng tiến lên hai bước rồi dừng lại. Y lặng lẽ đứng bên cạnh giám mục ở một khoảng cách không xa cũng không gần. Y nghĩ nhất định giám mục đã biết là y tới. Lần nào y đến gần cũng không thể giấu giám mục, chỉ có điều giám mục vẫn không đuổi y đi .. Nhưng cứ chờ đợi ở một khoảng cách không xa không gần như vậy không phải là phong cách của Landers, y cất bước tiến về phía giám mục.

"Eugene."

Nhà vua dừng lại phía sau giám mục, hít một hơi thật sâu, nhỏ giọng kêu, "Có chuyện gì vậy? Từ hôm đó đến nay em cứ phớt lờ ta..." Nhà vua cúi đầu, ánh mắt rơi vào dái tai trắng nõn của giám mục, tiếp lời, "Em đang giận mình à? Bởi vì em đã tha thứ cho ta..."

Giám mục lẳng lặng đứng im không có phản ứng gì.

Một lúc sau, nhà vua giơ tay đặt lên vai giám mục, "Nếu điều này khiến em hối hận, em có thể rút lại những lời đó," giọng điệu của nhà vua bình tĩnh, "Ta không bận tâm."

Giám mục hơi quay mặt lại, "Tôi không bao giờ hối hận về những gì mình đã nói và đã làm."

Giám mục "nhìn" nhà vua bằng đôi mắt trống rỗng. Đúng vậy, hắn không bao giờ hối hận về bất kỳ quyết định nào của mình, cho dù nó khiến nhân vật chính đau đớn hay đối mặt với cảm xúc của chính mình, hắn cũng không bao giờ hối hận.

"Landers, tôi không yêu ngài." Giám mục nói.

Đối mặt với lần phán xét bất ngờ khác, trái tim của Landers đột nhiên nhói đau. Y đã nghe giám mục từ chối quá nhiều lần, hoặc ác ý khiêu khích và tra tấn y, nhưng y nghĩ rằng mọi thứ đã thay đổi. Nhưng giờ đây thái độ của giám mục đầy trịnh trọng và nghiêm túc hơn bao giờ hết, thậm chí là còn chẳng có mục đích mà chỉ nói ra sự thật thôi. Nói cách khác, giám mục không hề có ý đùa giỡn với y, điều này khiến Landers cảm thấy một cảm giác cực kỳ mãnh liệt mà y chưa từng trải qua trước đây —— thậm chí còn khiến y cảm thấy khó thở.

Đáng sợ không phải là giám mục nói hắn không yêu y, đáng sợ chính là thái độ của giám mục, giống như cuối cùng hắn cũng chán ngấy trò chơi trước mắt...

Chiếc trượng trong tay rơi xuống đất, Landers dùng hai tay ôm chặt vai giám mục, cổ họng khô khốc nói: "Ta biết rồi, Eugene, thế là đủ rồi. Hôm nay là một ngày vui vẻ, em không cần phải nói nữa. Được rồi, ta uống nhiều rượu quá nên hơi choáng đầu một chút. Ý ta là đủ rồi, quay lại đi, ta muốn xây dựng một nhà thờ ở Oss, điều này sẽ giúp khôi phục lại sức mạnh của tôn giáo..."

"Nhưng có vẻ như cũng không cần thiết phải không yêu."

Landers nghe được lời nói lảm nhảm hỗn loạn của giám mục, y phớt lờ nó, vẫn nói một mình, "Sức mạnh ... mục tiêu của chúng ta là như nhau ..." Trong miệng không ngừng lắp bắp những câu vô nghĩa, còn trong đầu thì đang lặp lại lời của giám mục —— " Nhưng có vẻ như cũng không cần thiết phải không yêu." Ôi, câu này phức tạp quá đi mất. Ánh mắt Landers có chút lơ đãng, y vô thức nói ra câu nói trong đầu mình, "Nhưng có vẻ như... cũng không cần thiết ... phải không yêu..." Trong đầu Landers ầm lên một tiếng vang dữ dội.

"Đúng vậy." Giám mục xác nhận lời câu nói của nhà vua.

Nếu hắn có những cảm xúc mà mình "không nên" có và muốn thoát khỏi chúng, chẳng phải điều đó có nghĩa là hắn sợ những cảm giác đó sao?

Hắn không sợ hãi, cũng không bỏ chạy.

Landers đột nhiên ngẩng mặt lên, giám mục nói: "Được rồi, tôi nói xong rồi, chúng ta có thể tiếp tục nói chuyện giáo hội..."

Đôi môi bị hôn thật mạnh.

Đó là một nụ hôn gần như không phải là một nụ hôn.

Chỉ là đôi môi chạm nhau mà thôi.

Hơi thở của Landers thậm chí còn dồn dập hơn khi họ ở trên giường. Cơ thể y run rẩy, sự run rẩy truyền đến giám mục. Hắn muốn đẩy y ra, lòng bàn tay chạm vào ngực Landers, nhịp tim đập điên cuồng dưới lồng ngực.

Hắn muốn đẩy y ra sao? Dường như hắn không nghĩ vậy... Hắn chỉ cảm thấy mình nên đẩy y ra mà thôi... Nhưng người tự nhiên lại kháng cự thứ gọi là "nên" ấy, vì vậy hắn ngừng tay không đẩy nữa, ngược lại nhẹ nhàng nắm lấy chiếc áo khoác của y.

1O/O9/2O24