Nghề Đóng Vai Phản Diện

Chương 109: Quyền lực




Tiệc cưới vẫn đang diễn ra ở tầng dưới trong trang viên, phòng ngủ trên lầu cũng chìm trong trận cuồng hoan kịch liệt.

Nhà vua nắm tay giám mục bước đi rất nhanh, đến cuối cầu thang thì đã mất kiên nhẫn, trực tiếp bế bổng hắn lên, chạy dồn dập lên bậc thang. Giám mục nắm lấy vạt áo nhà vua, trái tim cũng đập thình thịch vang dội theo từng bước chân.

Một khi công tắc trên thân thể đã được bật lên thì không thể tắt được nữa.

Trong cơ thể có một loại dự cảm và quán tính đối với chuyện sắp xảy ra, ngọn lửa mơ hồ bùng lên, mang theo một tia chờ đợi hạnh phúc đã biết.

Giám mục cũng không tự lừa mình dối người về việc hắn có kiên nhẫn trong thời gian này hay không.

Đúng vậy.

Hắn hoàn toàn có thể hiểu được lạc thú mới mẻ này.

Lúc này, những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu bị đẩy ép ra ngoài, tất cả những điều đơn giản và nguyên thủy nhất đều chiếm hết toàn bộ suy nghĩ.

Đá mở cửa phòng ngủ, nhà vua đặt giám mục dựa vào tường rồi hôn xuống. Bàn tay giám mục vuốt ve những vết sẹo trên mặt vua, mang theo một chút ác ý cố tình nhào nặn làn da thô ráp ấy.

Hắn hôn lại nhà vua, một nụ cười điên dại ẩn hiện thoáng qua trên môi.

Sự điên rồ của hắn không nằm ở việc hắn sắp làm, mà là hắn đã hoàn toàn chấp nhận những thay đổi của mình ở khía cạnh này... không chỉ thụ động tận hưởng sự thân mật với nhà vua như thể đó là điều không thể thiếu, mà còn chủ động lựa chọn và theo đuổi. Đối với một con người tự nhiên có ham muốn ban đầu cực kỳ thấp thì chuyện này chẳng kém gì một sự thay đổi chấn động địa cầu.

Tình yêu bị đè nén bấy lâu khiến nhà vua gần như phát điên. Y vội vàng mò mẫm bộ áo choàng phức tạp của giám mục. Giám mục cắn môi, đưa tay kéo thắt lưng của nhà vua.

Hai người lăn lộn từ góc tường đến thảm, rồi từ thảm đến giường. Bên ngoài vô cùng náo nhiệt, tiếng ca hát và nhảy múa cổ vũ ầm ĩ. Giám mục và nhà vua cũng dần quên mình, hai người mặc sức phóng túng điên cuồng trong phòng ngủ.

Mãi cho đến hai ba giờ sáng, trong vườn vẫn còn rải rác tiếng nói chuyện, tiếng cười nói, đám người vẫn chưa giải tán, vua và giám mục vẫn chưa tách ra.

Giám mục đang nằm nghiêng trên giường, trong phòng không có nến, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào thân thể của hắn giống như một bức tượng màu trắng. Nhà vua nằm phía sau nhìn si mê chăm chú vào bóng dáng của giám mục. Y giang rộng hai tay, ôm lấy giám mục từ phía sau với một động tác rất sùng đạo, rồi hôn lên bờ vai hắn. Làn da của giám mục mềm mại và mịn màng, tưởng chừng như mảnh da nhỏ đó có thể tan chảy theo nụ hôn.

Hơi thở của nhà vua dần dần đi lên, y dùng mũi ngửi theo đường cong duyên dáng, hôn rải rác lần đến đôi môi của giám mục. Giám mục mím môi, thờ ơ với nụ hôn của nhà vua, nhưng nhà vua vẫn bám riết không tha. Đầu môi khẽ chạm, đầu lưỡi khẽ liếm, nụ hôn dịu dàng đầy kiên nhẫn như muốn hòa tan đôi môi giám mục. Cuối cùng giám mục cũng vươn lưỡi hôn trả lại nhà vua, tay trái giơ cao ghì cổ y xuống. Đáp lại, nhà vua cũng mở rộng đôi tay mạnh mẽ ôm ghì chặt lấy giám mục.

Trong lòng nhà vua cảm xúc mênh mông, cảm thấy lần này hoàn toàn khác hẳn với mọi lần trước.

"Eugene, ta yêu em." Nhà vua thì thầm. Y nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của giám mục, mái tóc vàng xõa tung giữa hai lông mày và đôi mắt xanh lục không tiêu cự một lúc lâu.

"Tôi vẫn không yêu ngài," giám mục đáp lại.

*

Trước khi thời tiết chính thức trở lạnh, nhà vua dẫn giám mục đi tuần tra toàn bộ Lessie, tiến thêm một bước chứng minh ảnh hưởng của tôn giáo ở Lessie.

Sau khi trở về vương đô Salzburg, lãnh đạo Đảng Cách mạng Bernard tuyên bố đầu hàng và chấp nhận xét xử. Toàn bộ vương đô náo động, không thể tin được rằng một rắc rối lớn như vậy lại chọn cách tự nguyện đầu hàng.

Tất nhiên, việc Bernard đầu hàng là có điều kiện. Ông chỉ sẵn sàng chấp nhận sự xét xử của Tòa án tôn giáo.

Nhà vua chưa hề nghe qua giám mục muốn đề cập đến việc khôi phục Tòa án tôn giáo. Y đến nhà thờ để gặp giám mục, "Em đã lén lút thỏa thuận riêng với Bernard như thế nào vậy?"

Giám mục đang thắp những ngọn nến trong đại sảnh. Hắn cầm một ngọn nến trắng trong tay, châm lửa một cách chính xác vào những ngọn nến chưa thắp.

"Tôi và Bernard đã đạt được thỏa thuận gì không cần phải nói cho ngài biết," giám mục hờ hững nói.

Nhà vua nhìn quanh, sau khi chắc chắn rằng không có ai xung quanh, y hạ giọng nói: "Ta tưởng chúng ta đã huề với nhau rồi."

Sau đêm tân hôn của Bill, giám mục không còn tránh né y nữa. Nhà vua thường tìm cơ hội gặp gỡ riêng với giám mục, hắn thậm chí còn chủ động và nhiệt tình hơn trước. Nhà vua bước tới nửa bước, cơ thể như có như không dán sát vào lưng giám mục, "Eugene..."

"Đó là hai việc khác nhau." Giám mục chỉnh lại bấc nến, "Cho dù một ngày chúng ta có làm tình bao nhiêu lần đi nữa thì tôi cũng không cần phải báo cáo với ngài rằng tôi đã đạt được thỏa thuận gì."

Nhà vua cau mày, "Ta không có ý đó, ý ta là... à, nếu em không muốn nói thì thôi vậy," nhà vua dịu giọng, "Ta biết em muốn củng cố sức mạnh và mở rộng ảnh hưởng của tôn giáo. Bernard làm vậy có thể giúp đỡ em, nhưng nếu em nói với ta, ta cũng sẽ không phản đối," nhà vua chân thành nói, "Ta không nghĩ chúng ta là kẻ thù."

Cánh tay của giám mục dừng lại trên không, bàn tay nghiêng xuống, ngọn nến được thắp lên, trong đôi mắt màu xanh lá cây mơ hồ phản chiếu hai ngọn lửa, "Tại sao? Theo như tôi được biết, giáo hoàng tiền nhiệm và Aloy V cuối cùng liều chết cùng với nhau."

"Đó là bởi vì hai người bọn họ quá ngu ngốc, cuối cùng làm toàn bộ lục địa Alston sụp đổ." Nhà vua chậm rãi bước đến gần giám mục, gần như áp sát vào hắn nói chuyện, "Eugene, chúng ta đang cố gắng thống nhất lục địa này. Chúng ta khác với bọn họ."

Giám mục vẫn chẳng có biểu hiện gì, nhà vua lại nhìn xung quanh và hạ giọng: "Hơn nữa, ta yêu em."

"Tình yêu" trong cách nói của nhà vua nghe như thể là điều vĩ đại nhất trên đời. Y coi đó là sự đảm bảo mạnh mẽ nhất, thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả mục tiêu thống nhất lục địa có thể hỗ trợ cho mối quan hệ giữa hai người.

Nếu thật muốn cùng y tranh đua cao thấp, chẳng lẽ phải hiểu tình yêu sâu sắc hơn thì mới có thể thu phục được nhân vật chính?

Giám mục bị suy nghĩ của mình làm cho buồn cười. Thấy khóe miệng giám mục hơi nhếch lên, tâm trạng nhà vua cũng khá hơn. Y đưa tay ra nắm lấy tay giám mục: "Cẩn thận, nến sắp ngã kìa."

Giám mục nói: "Sau khi Tòa án tôn giáo được khôi phục, tôi sẽ ân xá cho Bernard."

Nhà vua lắc đầu bất lực. Y phát hiện ra rằng chuyện mà giám mục đã quyết tâm làmthì không ai có thể ngăn cản được.

"Sao em cứ phải khăng khăng ân xá cho ông ta? Ông ta là nhà cách mạng, sau này ta cũng sẽ không trọng dụng ông ta."

"Tôi không cần ngài phải trọng dụng, tôi có kế hoạch của mình."

Nhà vua nhún vai, làm ra vẻ thoải mái: "Xem ra lại là một kế hoạch khác mà ta không cần phải biết."

Giám mục dứt khoát chọn cách im lặng.

Có lẽ bản chất con người là tham lam. Trước khi có được, tưởng rằng chỉ cần có được thân thể của giám mục là sẽ hài lòng. Nhưng sau khi hai người thực sự có quan hệ, nhà vua lại thử yêu đương. Rồi khi biết giám mục không giống với những người khác và đột nhiên rời xa y, nhà vua bắt đầu oán giận chính bản thân mình, tự trách mình không nên quá khắt khe, và mối quan hệ hòa bình cũng đủ để thỏa mãn y. Khi hai người hòa giải, giám mục bảo rằng không phải không thể yêu, điều đó có nghĩa là hắn đã có thể yêu y, nhà vua không còn có thể kiềm chế được khao khát chân thật nhất trong trái tim mình —— y muốn giám mục yêu mình.

Giờ đây, nhà vua đã học được cách khéo léo tránh xung đột với giám mục. Bất cứ khi nào y cảm thấy rằng giám mục sắp bất hòa với mình, y sẽ nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện và chuyển sang một số động chạm thân thể hết sức sến súa nhưng vẫn thân mật.

Giám mục sẽ không từ chối những cử chỉ thân thiết này.

Nhà vua ôm hắn, hôn lên gương mặt hắn, chẳng mấy chốc đã thay đổi tâm trạng sang buổi hẹn hò đã thỏa thuận vào buổi tối.

Một cuộc khủng hoảng nhỏ có thể gây ra chiến tranh giữa hai người đã được giải quyết như vậy đấy.

Tòa án tôn giáo nhanh chóng được khôi phục. Người đầu tiên bị xét xử là Bernard. Nhà vua cùng một số quý tộc tham dự phiên tòa, Bernard chân thành sám hối và rơi nước mắt. Phong thái của ông vốn đã không tệ, giờ đây lại nói hay như hát, câu từ rất uyển chuyển và dễ nghe, nhà vua vừa nghe đã biết rằng đó là do giám mục dạy.

Nhà vua miết chiếc nhẫn ngọc lục bảo trên ngón tay út, tự nhủ: "Không ai tranh luận giỏi hơn hắn, miệng lưỡi không xương nhiều đường lắt léo."

Giám mục ân xá ngay tại chỗ cho Bernard, đồng thời khôi phục địa vị quý tộc của ông, điều này sau đó gây ra một ít tranh cãi. Nhà vua quay lại nhìn, dân tình đang ồn ào nghị luận lại chĩa mũi dùi vào nhà vua. Chuyện này giám mục chưa hề thương lượng với y trước đó. Thôi bỏ đi. Ngoại trừ mấy chuyện râu ria chẳng đáng gì thì giám mục ngày càng ít giao tiếp với y. Nhà vua giơ tay ngăn cản những cuộc thảo luận xung quanh, gật đầu tỏ ý thừa nhận về phía giám mục, "Ta tuân theo ý muốn của giám mục, giống như ta chấp nhận lễ đăng quang của giám mục."

Một giám mục có thể phong vương cho một vị vua, giờ đây chỉ khôi phục địa vị cao quý của một người, vậy thì có gì sai?

Điều này cho thấy ở Lessie, giám mục cũng có thể tước bỏ địa vị quý tộc của một người bất cứ lúc nào. Những người dân đại lục đã mất niềm tin quá lâu cuối cùng cũng nhận ra việc nhà vua chấp nhận lễ đăng quang của giám mục có ý nghĩa như thế nào. Đám người quý tộc nhìn giám mục một cách hào hứng mang theo chút kính sợ.

Kết thúc phiên tòa, nhà vua nói chuyện với giám mục. Sau một lúc, y phát hiện đám quý tộc phía sau cũng không rời đi. Nhà vua quay đầu lại, các quý tộc bước tới, dùng tư thế cực kỳ cung kính xin phép được rời khỏi nhà thờ.

"Em làm họ sợ rồi đấy."

Sau khi mọi người rời đi, nhà vua nói đùa với giám mục: "Tốt lắm, bây giờ em là một sự tồn tại đáng sợ ở Lessie hơn cả ta." Y cho rằng đây là mục đích của giám mục, là để thể hiện tầm ảnh hưởng của mình đối với Lessie.

Tuy nhiên, vài ngày sau, nhà vua phát hiện ra mình đã nhầm.

"Thánh Kỵ Sĩ?"

Nhà vua cầm cây bút trong tay, nhìn vào đôi mắt đang sáng rực của Harlan.

"Đúng," Harlan nói với vẻ mặt thoải mái, thậm chí có chút giễu cợt, "Các Thánh Kỵ Sĩ chỉ tuyển dụng những thanh niên quý tộc có niềm tin trong sáng, những người nguyện trung thành với Chúa và chiến đấu vì niềm tin của mình. Nhà thờ Salzburg đã chật cứng người những người, tôi đi ngang có nhìn thoáng qua, dám chắc rằng tất cả những tài năng trẻ ở vương đô đều đến tham gia. Thành thật mà nói thì tôi cũng rất muốn tham gia." Harlan khẽ mỉm cười, "Dù sao thì quyền lực của giám mục còn lớn hơn cả vua ở Lessie."

Lời mỉa mai của Harlan bộc lộ lòng trung thành của anh ta với nhà vua, sắc mặt của nhà vua dần dần tối sầm lại.

Harlan vẫn cười, có chút hả hê, "Đức vua, xin chúc mừng, ngài đã thả ra một con thú xinh đẹp."

Nhà vua đặt bút xuống đứng dậy, nhấc chiếc trượng bên cạnh lên. Harlan đi theo y, vừa bước ra ngoài vừa lải nhải, "Vua xứ Rock đã gửi hai bức thư, một bức là dành cho ngài, bức thư còn lại là dành cho giám mục..."

Nhà vua dừng chân, quay lại nhìn Harlan.

Harlan cười nói, "Để bày tỏ sự kính trọng đối với nhà lãnh đạo tôn giáo quyền lực nhất toàn lục địa, vua Brady hy vọng có thể mời giám mục đến thăm Roc. Bởi vì gần đây ở Rock có rất nhiều hỗn loạn. Ngài biết đấy, mùa màng không được như ý, bệnh tật triền miên, thêm vào đó mùa đông ở Rock quá lạnh, bụng mọi người đều trống rỗng. Vua Brady hy vọng tôn giáo có thể lấp đầy sự trống rỗng của con người ở một mức độ nào đó. Dù sao đây cũng là niềm tin có thể chinh phục được đảng cách mạng, ít nhất cũng đáng để thử, phải không?"

Con đường phía trước nhà thờ Salzburg đầy xe ngựa. Ngay cả xe ngựa của nhà vua cũng không thể đi qua. Họ chỉ có thể xuống xe và đi bộ. Những người đánh xe ngựa ngồi đã lâu rét cóng người, lạnh lun lẩy bẩy, nhìn thấy vua thì nhanh tay ngả mũ chào.

Nhà vua vẻ mặt lạnh lùng gật đầu, đi bộ khoảng mười phút mới đến trước nhà thờ.

Các tu sĩ phía trước nhà thờ đang kiểm soát đám đông, thấy vua thì cũng cất tiếng chào lớn. Nhà vua hỏi thẳng: "Giám mục của các người ở đâu?"

Trong vườn nhà thờ, tuy thời tiết càng ngày càng lạnh, nhưng cây lá kim vẫn xanh tươi. Giám mục đang ngồi trên ghế, Bunil đứng sau ghế lúng túng nói: "Giám mục, có nhất thiết phải như vậy không? "

"Ý chí là một yếu tố rất quan trọng," giám mục mặc áo choàng ấm áp lớn nói, "Xin hãy giúp tôi quan sát cẩn thận. Nếu ai không chịu được thì bảo họ hãy rời đi."

"......Được rồi."

Bunil chỉ có thể ép mình nhìn vào khoảng hơn chục thanh niên để ngực trần đang đứng xếp hàng ngay ngắn trong vườn.

Hầu hết những chàng trai trẻ này đều có thân hình cường tráng, cơ bắp thân trên cơ thể mịn màng và đầy đặn. Việc cưỡi ngựa và săn bắn mà các quý tộc cần học đã giúp họ rèn luyện rất tốt, để cơ thể họ không quá yếu ớt nhưng cũng không quá to khỏe cục mịch như thường dân hay lao động chân tay.

Bunil nhỏ giọng kể tên một vài người mặt mũi tái nhợt và run rẩy, bảo bọn họ mặc quần áo và nhanh chóng rời đ. Sau đó lại nói ra vài cái tên của những người có vẻ mặt kiên nghị không thay đổi cho giám mục nghe.

Giám mục giơ tay lên che miệng, thì thào vào tai Bunil, "Ông thấy ai giỏi nhất?"

Bunil nói một cái tên khác, giám mục lặp lại lớn tiếng, yêu cầu chàng trai đến gần hơn.

Thời điểm nhà vua kiềm chế cơn giận và bước vào vườn, đầu tiên y choáng váng khi nhìn thấy cả đám người trần trụi trong sân. Sau đó y nhìn sang, thấy giám mục đang giơ tay lên và trượt trên ngực của một chàng trai trẻ đang quỳ gối...

"Eugene ——"

11/O9/2O24