Nghề Đóng Vai Phản Diện

Chương 112: Tách biệt




Giám mục mang theo 62 người được chọn từ Salzburg để thành lập đội hiệp sĩ hộ tống, bắt đầu chuyến đi đến thăm nhiều quốc gia khác nhau trên lục địa Alston bị chia cắt.

Chuyến đi này nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ từ vua Landers và các tín đồ, tiền quyên góp thi nhau đổ vào các loại quỹ. Các hiệp sĩ đều có nguồn gốc quý tộc, áo giáp người ngựa đều sáng bạc lấp lánh, thể hiện khí chất cao quý và lịch lãm của giám mục. Giám mục cũng ngồi trên lưng ngựa, đám đông tiễn hắn đứng ở hai bên đường không ngừng reo hò. Còn nhà vua đứng xa phía sau cửa sổ của một tòa nhà trên phố, nhìn chằm chằm vào đội ngũ dài đăng đẳng ấy cho đến khi bóng người nọ hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt. Y nói với nhà ngoại giao bên cạnh, "Đi thôi."

Harlan thả cánh tay đang khoanh trên người, nhanh nhẹn đi theo, "Xem ra ngài đã buông tay thật rồi."

Nhà vua không trả lời, nhìn vẻ mặt của y thì đúng là có vẻ như đã buông bỏ.

Cuộc gặp mặt vào đêm khuya cách đây một tháng là cuộc gặp riêng cuối cùng giữa nhà vua và giám mục. Sau đó, cả hai có gặp nhau vài lần nhưng để bàn chuyện chính sự, và những buổi gặp gỡ đó đều có sự tham gia của người khác, hoặc ít nhất là có mặt của Harlan. Vốn dĩ ngày hôm đó Harlan đang ở bên ngoài xử lý công việc, anh ta bị gọi về gấp, cuối lại nhiệm vụ chủ yếu là đứng sang một bên để nghe nhà vua và giám mục thảo luận về vấn đề thuế má.

Nhà vua và giám mục nói chuyện trong bầu không khí bình tĩnh, lý trí và hiệu quả. Giữa hai người không hề có tranh cãi gì, họ quyết định một cách suôn sẻ số tiền quyên góp của các quý tộc cho nhà thờ và tỷ lệ giảm thuế dựa trên sự phân chia lợi nhuận công bằng. Cuộc trò chuyện kết thúc, vua lịch sự chào tạm biệt giám mục và sai người hầu tiễn hắn ra ngoài.

Sau khi giám mục rời đi, đôi mắt dò xét đầy tò mò của Harlan cũng không làm nhà vua tỏ ra phản ứng gì không cần thiết, y chỉ bình thản nói với nhà ngoại giao, "Cậu có thể đi rồi."

Thời điểm mùa đông lạnh giá nhất, cựu thái tử Charmaine được đưa về từ Falklands.

Sau khi Đảng Cách mạng tuyên bố đầu hàng, Bernard đã đến Falklands và tốn rất nhiều công sức để thuyết phục toàn thể Đảng Cách mạng chấp nhận số phận của họ. Điều khiến ông cảm thấy xấu hổ là những người còn lại không may mắn như ông, ít nhiều gì cũng đều phải chịu phán xử. Tất nhiên, hầu hết các hình phạt mà tòa án tôn giáo áp đặt lên họ đều dựa trên niềm tin của họ, yêu cầu họ phải sám hối và giúp đỡ người nghèo.

Đối với chuyện sẽ xử lý Charmaine như thế nào, sau một thời gian ngắn do dự, Landers vẫn làm theo ý muốn của cha, tha thứ nhưng không dung thứ. Bernard nhận được mật lệnh của nhà vua để Charmaine tiếp tục làm cu li ở Falklands.

Sau khi thành lập đội hiệp sĩ, Bernard được giám mục triệu hồi để thực hiện nhiệm vụ đã hứa. Charmaine yêu cầu đi theo Bernard trở lại vương đô, nhưng bị ông từ chối. Anh ta phải ở lại Falklands. Và sau một đợt ốm bệnh nặng vì gió tuyết khắc nghiệt, anh ta viết một lá thư cầu cứu dài hàng ngàn chữ trong đau đớn và gửi nó đến vương đô. Cuối cùng, khi anh ta gần như tuyệt vọng, anh ta đã nhận được sự thương xót của nhà vua.

Charmaine lê theo thân thể ốm đau bệnh tật của mình trở về vương đô, tiếp nhận danh hiệu công tước và một trang viên xa xôi ở vương đô từ tay nhà vua.

Điều này đã gây ra một số tranh cãi trong hoàng gia. Mọi người đều biết, vua Landes khi còn là hoàng tử Oss đã đối xử rất tệ với người anh trai bị Đảng Cách mạng bắt cóc —— ngay cả người đứng đầu Đảng Cách mạng. cũng đã được tôn giáo tha thứ, hành vi này đã dát thêm một lớp danh tiếng "độc ác" cho nhà vua.

Cũng nhờ vào sự nổi tiếng tích lũy được trong giới xã hội, nhiều người đã đến thăm Charmaine. Ngoại hình của anh ta thay đổi rất nhiều. Làn da ngăm đen khô cằn, dáng người cũng rất gầy, phong thái quý tộc ngày nào đã hoàn toàn mất tăm mất tích. Đám người đến thăm vừa khiếp sợ, vừa đồng cảm nhưng cũng thầm khinh thường anh ta. Đây là bản năng chán ghét và bài xích tự nhiên những người không có vẻ ngoài cao quý xinh đẹp của tầng lớp quý tộc. Sau đó sự chán ghét này biến thành chỉ trích hướng về phía nhà vua. Nguyên nhân dẫn đến sự bất hạnh của Charmaine phần lớn đến từ sự sơ suất của nhà vua. Liệu một người thờ ơ với anh em mình như vậy liệu có mang lại cho họ một cuộc sống tốt đẹp?

Những vị khách bày tỏ sự thông cảm với hoàn cảnh của Charmaine và ngầm ý chỉ trích tàn nhẫn của nhà vua. Charmaine yếu ớt đáp lại rằng Landers đang tập trung vào việc cai trị đất nước, bỏ mặc vị thái tử vô dụng là anh ta đây là lẽ thường tình.

"Bây giờ thì tốt rồi," Harlan mỉm cười, "Chúc mừng ngài có khả năng trở thành bạo chúa, ý tôi là trong miệng của đám người đó."

"Ta không quan tâm bọn họ nghĩ gì," nhà vua lạnh lùng nói, "Sau này không cần phải truyền đạt những lời không quan trọng như vậy cho ta."

Harlan sờ sờ cằm, cố tình kéo dài giọng nói, "Vậy lá thư của ông Field..."

"Mang nó tới đây."

Quả nhiên, vị vua tưởng như đã hoàn toàn trở lại với vẻ kiêu ngạo và thờ ơ trước đây vừa nghe tin tức của giám mục đã ngay lập tức cư xử không bình thường.

Harlan lấy phong bì từ phía sau ra, nhà vua bình tĩnh cầm lấy, sau khi mở ra đọc hai dòng, ánh mắt nghiêm nghị lập tức bắn về phía Harlan.

Harlan nén cười nói: "Tôi chưa có quen kịp mà, Bill đã đổi họ rồi, tôi cũng đang cố gắng thích ứng đấy. Trước tiên cứ gọi như vậy đã, đức vua, ngài không phiền chứ? "

Không phải Bernard Field, mà là thư của Bill Field.

Ánh mắt của nhà vua khá uy nghiêm. Mặc dù Harlan dùng vị thế là một tay lão luyện tình trường chế nhạo tay mơ yêu đương như nhà vua, không nói đến thân phận của hai người, anh ta vẫn dần dần nghiêm mặt lại, kiềm chế để mình đừng trêu chọc. Anh ta lấy lá thư thứ hai từ phía sau ra, đặt lên bàn, nghiêm túc nói, "Thư từ Rock của Bernard Field."

Sau khi Bernard Field tìm thấy con trai và vinh dự được đến dự đám cưới của anh, ông cảm thấy cuộc đời mình không hề hối tiếc. Ông đã dâng hiến sự hy sinh chân thành nhất của cuộc đời mình cho giám mục và nhà vua đã giúp ông tìm thấy những người thân yêu của mình.

Vì thế sau khi nhận lời ủy thác bí mật của nhà vua, Bernard đã trung thành thực hiện lời hứa với y, đều đặn cứ vài ngày lại viết thư báo cáo tình hình chung của giám mục.

Bernard là người được giáo dục tốt và là một người giàu cảm xúc. Những từ ngữ và câu văn trong thư rất bay bổng. Ông viết rõ ràng và sống động những gì giám mục đã làm và những người hắn đã gặp sau khi đến Rock. ...

Nhà vua đuổi nhà ngoại giao ra ngoài rồi đọc thư một mình. Đọc xong, y đặt lá thư xuống, bàn tay đặt trên đùi, tầm mắt phóng về phía cửa sổ sát đất, từng câu từng chữ trong lá thư lướt qua trong đầu. Trước mặt là bóng dáng người đã chiếm giữ một phần quan trọng trong trái tim y.

Ngay cả đối với một người biết rõ nội tình như Harlan, nhà vua cũng không muốn anh ta nhìn thấy bộ dạng lúc này của mình, ngắm nhìn những cảm xúc mà mình thể hiện. Y giống như một tên keo kiệt quá mức, muốn giữ mọi thứ liên quan đến giám mục cho riêng mình.

Một nỗi khao khát buồn bã quanh quẩn quanh y, khác với niềm đam mê của tình yêu, đó là một cảm giác êm đềm hơn nhưng sâu sắc hơn. Nhà vua ngồi lặng một lúc, cầm lá thư lên và đọc lại.

"...Thời tiết ở Rock lạnh cóng, mặt hồ đã đông cứng lại thành một lớp băng màu xanh nhạt. Vua Rock mời giám mục đi trượt tuyết. Giám mục không biết trượt tuyết, nhưng ngài ấy không thể từ chối lời mời, thế là đành phải trượt trên băng dưới sự hướng dẫn của vua Rock, suýt nữa là té ngã. Nhóm hiệp sĩ bước tới để đỡ họ dậy, nhưng vì không biết trượt tuyết nên cả đám đều ngã lăn quay trên băng..."

Trên mặt nhà vua hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, trong mắt hiện lên sự dịu dàng trộn lẫn sự bi thương không thể buông bỏ. Nụ cười của nhà vua dần dần biến mất, thay vào đó là khóe miệng cong xuống cay đắng.

Đọc lại bức thư lần rồi rồi đặt nó xuống, tâm trí nhà vua miên mang vô định, như thể y đang ở Rock, bên cạnh giám mục.

Niềm khao khát tựa như mộng ảo này hành hạ y. Trong khoảnh khắc bàng hoàng, nhà vua cảm thấy niềm khao khát này dường như rất quen thuộc, giống như từ lâu rất lâu về trước hai người cũng đã xa cách nhau như vậy, chỉ có thể dựa vào những lá thư để biết hành tung của hắn... Ý nghĩ này đến với y thật kỳ lạ, nó lóe lên trong đầu, hoàn toàn không thể nắm bắt được, và những gì còn lại vẫn là những suy nghĩ miên man.

Phải, y nhớ hắn, không phải vì nhớ nhung tình cũ mà vì y vẫn còn yêu hắn thật lòng.

Hắn thì sao? Liệu hắn có nhớ y không?

Đằng sau vẻ ngoài giả vờ bình thản của mình, sự bình thản của giám mục phát ra từ nội tâm, hay cũng giống như y, chỉ là chiếc mặt nạ của sự tự chủ mãnh liệt?

Tầm nhìn của nhà vua dần dần mờ đi, sau một thoáng dao động, đôi mắt y ngưng tụ, chậm rãi giấu đi những cảm xúc bộc lộ ra. Y cất bức thư vào ngăn kéo, mọi thứ đều bị khóa lại, y quay trở lại làm nhà vua.

Khi thời tiết ấm hơn, giám mục quay trở lại Lessie, đội ngũ ban đầu có 62 hai hiệp sĩ đã trở thành một trăm người. Chuyến đi Rock vô cùng thành công. Đây không chỉ là sức mạnh do tôn giáo mang lại mà còn do bản lĩnh thật sự của hắn. Giám mục mang ngũ cốc mua từ Salzburg, bánh mì và giáo lí cho dân chúng ở Rock, bởi thế chẳng mấy chốc chiếm được cảm tình của mọi người.

Trong lục địa hỗn loạn, chưa từng có ai đối xử với họ một cách vị tha như vậy. Chúa đã phái giám mục đến ban phước cho họ. Chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, giám mục đã trở thành một trong những người được chào đón nhất ở Rock. Rock có khoảng hơn 70 hiệp sĩ tự nguyện gia nhập đoàn hiệp sĩ. Giám mục để lại một ở Rock, số còn lại theo giám mục trở lại nhà thờ Salzburg.

Khí hậu ở Lessie ấm áp hơn nhiều so với ở Rock. Mùa xuân nơi đây đã lộ rõ ​​dấu vết, cây cối trong nhà thờ đã đâm chồi nảy lộc. Giáo chúng của nhà thờ Salzburg vây quanh giám mục, không ngừng ôm hôn ngón tay của hắn. Các thành viên mới gia nhập đội hiệp sĩ cũng cảm thấy vinh dự lây.

Giám mục ra lệnh cho các hiệp sĩ trở về nhà của họ, đồng thời tiến hành nghi lễ chính thức cho các thành viên của nhóm hiệp sĩ Rock tại Nhà thờ Salzburg —— Giám mục không công nhận nhà thờ ở Rock. Tuổi của vua Rock cũng sêm sêm với tuổi của vị vua già của Lessie thế nên ông ta rất sợ hãi, cứ luôn miệng hứa hẹn năm mới sẽ xây dựng một nhà thờ mới để làm vừa lòng giám mục.

Nghi lễ trang trọng qua đi, giám mục bảo Bunil sắp xếp cho những hiệp sĩ này đến sống cùng các tu sĩ và trải qua lễ rửa tội đức tin.

Bernard chào tạm biệt giám mục: "Thưa giám mục, tôi cũng về đây."

"Ông không vào cung điện trước à?" Giám mục thuận miệng hỏi một câu.

Thần kinh của Bernard đột nhiên trở nên căng thẳng, "Giám mục..."

"Yên tâm, tôi không có ý trách móc ông."

Bernard thở phào nhẹ nhõm, "Cảm ơn ngài đã bao dung."

Cả nhà vua và giám mục đều là ân nhân của ông, ông không thể lựa chọn theo ai bỏ ai.

"Ông đi đi," giám mục gọi một trong những hiệp sĩ đang rời đi, "Adonis, lại đây."

Một chàng trai trẻ có mái tóc nâu trong số các hiệp sĩ quay người lại, "Giám mục."

"Lại đây."

Adonis chạy tới. Anh là một người đàn ông cao lớn đẹp trai điển hình của Rock. Những nơi lạnh giá luôn sản sinh ra những người đàn ông trắng trẻo, đẹp trai và quý phái như anh.

"Giám mục," Adonis chào, "ngài cần tôi làm gì?"

"Bernard, ông có thể đi được rồi," giám mục nói xong thì quay sang nói với Adonis, "Cậu không sống chung với họ, cậu sẽ sống trong tòa nhà của tôi."

"Được." Adonis không phản đối, trên mặt lộ ra nụ cười thuần khiết. Ánh mắt anh giao với ánh mắt của Bernard, gật đầu hết sức chân thành, Bernard cũng cũng khẽ gật đầu.

*

"Mọi thứ đều ổn."

Bernard mô tả cuộc hành trình đến Rock của giám mục với Nhà vua bằng lời lẽ hết sức ngắn gọn.

Do vị trí địa lý không tốt nên tình hình ở Rock còn tệ hơn ở Lessie. Rock nằm ở phía tây bắc của toàn lục địa, đa số đất đai ở đây đều không thích hợp để trồng trọt và khí hậu cũng rất xấu, thế nên nhìn chung đã nghèo lại còn nghèo hơn hơn. Nhưng ở những địa phương nghèo nàn như vậy, tôn giáo lại có sức mạnh kêu gọi lớn hơn.

"Giám mục có tài hùng biện tuyệt vời. Tôi có thể nói về mặt tinh thần, ngài ấy đã chinh phục Rock từ trên xuống dưới."

Không giống như các thành viên khác của Hiệp sĩ, Bernard tuyệt đối trung thành với giám mục, nhưng ông không mù quáng. Ông biết rất rõ rằng giám mục đang cố gắng lấy lòng mọi người và sử dụng ảnh hưởng tôn giáo cũng như sức hấp dẫn cá nhân của mình để đạt được mục tiêu chính trị.

"Rất tốt."

Nhà vua ngồi sau bàn làm việc, bình tĩnh gật đầu.

"Trước khi rời khỏi Rock, giám mục đã nhận được lời mời từ Basler. Giám mục của Basler muốn tranh luận với giám mục về tính hợp pháp của chủ đề tôn giáo ở Lessie. Giám mục đã đồng ý, và cuộc tranh luận đã được ấn định vào ngày 25 tháng 5."

Nhà vua lại gật đầu, bình thản nói: "Hắn sẽ thắng."

Bernard mỉm cười nói: "Đúng vậy, tôi tin điều đó."

Nụ cười thoáng chốc biến mất, khuôn mặt trầm tĩnh của Bernard rõ ràng có chuyện quan trọng hơn muốn báo cáo, nhà vua quay lại với ánh mắt dò hỏi.

Bernard hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi nói: "Giám mục đã chiêu mộ được ba mươi tám hiệp sĩ mới ở Rock."

Đây không phải là một vấn đề lớn. Nhà vua suy nghĩ một lúc và ngay lập tức hiểu được sự thông minh của giám mục. Việc chiêu mộ các thành viên của hiệp sĩ từ các quốc gia khác nhau có thể làm giảm đáng kể mối đe dọa rõ ràng của đội này, khiến mọi người lầm tưởng rằng các hiệp sĩ chỉ ở có vẻ ngoài hào nhoáng mà thôi.

"Ông phải bảo vệ vị trí của mình," nhà vua nhìn chằm chằm vào Bernard, "và bảo vệ sự an toàn của giám mục."

"Tất nhiên, tôi sẽ bảo vệ giám mục bằng mạng sống của mình."

Bernard cầm kiếm bên hông, do dự một lát rồi nói: "Nhưng mà đức vua này..."

Nhà vua nhận ra Bernard sắp nói điều gì đó quan trọng nên y hơi cau mày, chăm chú lắng nghe.

"Một trong số họ tên là Adonis. Cậu ta là một chàng trai trẻ rất dễ mến, tính cách tốt, ngoại hình đẹp và mọi thứ đều ổn." Bernard dang tay ra, "Vấn đề là..."

Ông dừng lại, khuôn mặt cứng rắn cũng nhíu mày: "Họ của cậu ta là Brady."

Đôi mắt của nhà vua lóe lên, Bernard gật đầu, "Đúng, cậu ta là thành viên của hoàng gia Rock và là một hoàng tử."