Hoàng tử chống trượng trở về, cảm giác được mặt mình nóng bừng. Y cứ tưởng mình bị linh mục chọc giận nên mới thế, cộng thêm lo lắng bộ dạng thảm hại của mình sẽ bị người khác vạch trần nên bước chân cũng nhanh hơn, quay trở lại căn phòng gỗ mà y đang sống tạm.
Căn phòng cũng đổ nát và tồi tàn như căn phòng nơi linh mục ở. Cả người Landers ướt đẫm mồ hôi nên y dứt khoát cởi áo ra, để lộ những vết sẹo chằng chịt dữ tợn trên lưng và tay sau khi thoát khỏi đám cháy năm nào. Mồ hôi vẫn chảy ròng ròng, hoàng tử nằm trên chiếc giường gỗ cứng, tim đập thình thịch trong lồng ngực.
"Cách ứng xử của mình chán quá, gặp phải loại chuyện này tay chân lại luống cuống vụng về, còn nóng nảy hung hãn nữa, biểu hiện của mình tệ hại quá đi mất!"
"Có phải Chúa đang trừng phạt mình không? Không, mình không tin. Trên đời này không có Chúa. Nếu Chúa thực sự tồn tại, sao ông ấy có thể chịu đựng được khi nhìn thấy mình bị hành hạ như thế chứ? Ông ấy không nhìn thấy tâm nguyện của mình rất thành kính sao?"
"Không được, mình không nên nghĩ về chuyện đó nữa. Nó tiêu tốn quá nhiều tinh thần của mình. Nếu cứ tiếp tục như thế này, mình sẽ thật sự trông giống như một thằng hề mất thôi. Trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn, mình phải kiềm chế bản thân mới được, phải ép mình quên chuyện này đi ..."
Landers mơ hồ suy nghĩ, gần như không biết mình ngủ quên hay bất tỉnh.
Nhưng rồi cơn đau quặn thắt từ dạ dày đã đánh thức y, vừa tỉnh dậy y liền nôn mửa dữ dội.
Hoàng tử nôn hết thức ăn trong bụng ra xong thì tích tắc nhận ra —— thì ra bệnh dịch đối xử với kẻ nghèo và người giàu đều ngang bằng với nhau. Y không sợ bệnh tật, ngược lại bệnh tật chẳng hề sợ y, nó giáng một đòn thật mạnh vào hoàng tử ngay thời điểm khi y chuẩn bị rời đi Grillby.
Giống như sự từ chối của linh mục, dịch bệnh chế giễu lòng kiêu hãnh thái quá của y.
Landers cảm thấy toàn thân nóng bừng, tay chân yếu ớt, cơn nôn mửa dữ dội làm rỗng ruột và dạ dày. Y chỉ còn cảm giác được cơn nóng bừng bừng bên ngoài cơ thể, và không hiểu sao y lại cảm thấy lạnh lẽo ở đâu đó.
Ôi, cái căn bệnh này đến thật hung hãn.
Hoàng tử cố gắng ngồi dậy, nhưng tứ chi không còn tự chủ được, toàn bộ sức lực ồ ạt thoát ra khỏi cơ thể như nước chảy, chỉ có thể nằm im lìm trên chiếc giường cứng ngắc, cảm giác như đã tê liệt, linh hồn sắp rời khỏi cơ thể, cảm giác khủng khiếp do căn bệnh gây ra đã yếu đi rất nhiều.
"Hoàng tử ——"
Tiếng hét kinh hoàng của chàng trai kéo Landers thoát khỏi những suy nghĩ hỗn loạn. Hoàng tử miễn cưỡng mở mắt ra. Trời đã sáng, giọng nói của chàng trai lo lắng gọi y.
"Trời ơi, chúa ơi, ngài ốm rồi, trời ơi, trán ngài nóng quá!"
Landers muốn lắc đầu hoặc mở miệng nói điều gì đó. Y không thích người trước mặt làm ầm ĩ lên như y sắp chết đến nơi rồi vậy.
Chỉ là một căn bệnh dịch nhỏ nhặt thôi, sẽ không thể giết chết y, trong lòng y chắc chắn như vậy.
"Tôi sẽ đi tìm linh mục ngay. Hoàng tử đừng sợ. Tôi sẽ nhờ linh mục cầu nguyện cho ngài. Ngài sẽ khỏe lại thôi ——"
Chàng trai vội vàng chạy ra ngoài, Landers ngơ ngác nằm trên giường gỗ một lúc mới hiểu được ý tứ của cậu ta.
Cậu ta gọi linh mục đến cầu nguyện cho y...
Não của Landers như bị kim đâm đau nhói.
Mẹ nó, cái thằng nhóc lắm chuyện này! Bệnh dịch thì có gì to tát đâu, mà cầu nguyện thì có tác dụng cái mẹ gì chứ? Không, không được, chút nữa linh mục đến đây, nhìn thấy y yếu đuối như vậy, y sẽ không còn mặt mũi nào nhìn hắn nữa mất!"
Landers nghĩ rằng có lẽ linh mục sẽ nắm tay y như cách hắn đã làm với những bệnh nhân khác, miệng nói cầu Chúa phù hộ cho ngài, rồi lau vết nôn trên khóe miệng...
Toàn thân Landers đột nhiên bộc phát sức mạnh.
Sức mạnh này đều đến từ ý chí của y, chống hai tay lên giường gỗ, Landers cảm thấy toàn bộ cơ bắp trong cơ thể run lẩy bẩy, mồ hôi chảy ra từ thái dương làm ướt đẫm gò má y, y nghiến răng "A" một tiếng trong cổ họng —— tạm thời chôn vùi nỗi đau như một con trăn lớn đang nuốt chửng con mồi.
Không, mình không muốn hắn nhìn thấy dáng vẻ lúc này của mình.
Landers mệt mỏi đến mức hoàn toàn quên mất linh mục bị mù.
Hoàng tử dùng ý chí mạnh mẽ để lê cơ thể bệnh tật ra khỏi căn nhà gỗ, thế nên khi chàng trai đưa linh mục đến nơi, cậu ta ngạc nhiên khi thấy hoàng tử đã biến mất: "Trời ơi, hoàng tử đâu rồi?! "
Linh mục rất bình tĩnh, từ xa hắn đã cảm giác được căn nhà gỗ trống rỗng.
"Trời ơi..." Chàng trai trẻ lo lắng, chạy quanh phòng, "Ai bắt hoàng tử đi rồi?!"
Bệnh dịch sẽ khiến người bệnh toàn thân suy nhược, hôn mê, co giật, sốt cao dai dẳng. Đặc biệt, lúc đầu người bệnh chỉ có thể nằm trên giường, không có ngoại lệ nào khác, bởi thế cậu chàng kia mới không ngờ được rằng hoàng tử tự mình rời đi. Cậu ta cứ tưởng là có người phát hiện ra hoàng tử bị nhiễm bệnh nên mới mang y đi.
"Quay lại khu bệnh thử xem," Bunil nói, "Có lẽ có ai đó đã mang hoàng tử về khu bệnh rồi."
Ba người trở lại khu bệnh, hiển nhiên cũng chẳng thấy bóng dáng hoàng tử đâu.
Vừa rồi Brun và Charmaine đều nghe thấy tiếng hét của cậu chàng kia, Brun hết sức lo lắng, Charmaine cũng "lo lắng" không thôi. Thấy ba người chạy tới chạy lui, anh ta bèn lớn tiếng gọi lính canh đứng bên cạnh "Này các vị, làm ơn cho chúng ta biết, hoàng tử có nhiễm bệnh không?"
Chàng trai kia cũng cao giọng trả lời: "Đúng vậy, hoàng tử nhiễm bệnh rồi!"
Đầu gối của Brun như mềm nhũn, ông vội vàng thốt lên một tiếng: "Chúa ơi ——"
Charmaine cũng hét lên: "Chúa ơi ——"
Tạ ơn Chúa, cuối cùng ông ấy cũng nhớ ra Landers là một tên khốn khiếp xấu xí rồi. Charmaine hớn hở, mặt đỏ bừng, anh ta khăn tay che mũi, ho nhẹ hai tiếng rồi nói: "Ôi Brun ơi, thật bất hạnh biết bao, ta phải về cung báo cáo với cha ta."
"Không được," Brun quả quyết nói, "Không thế thông báo tin tức này cho nhà vua, nó sẽ khiến bệnh tình của ông ấy trở nên tồi tệ hơn."
"Đúng vậy, chỉ do ta quá đau lòng. Trời ơi, Landers thật xui xẻo. Nếu hôm qua cậu ấy chịu nghe lời cha mà rút lui, có lẽ đã không có chuyện gì xảy ra..."
Charmaine càng nghĩ càng cảm thấy vui vẻ, nữ thần vận mệnh vẫn còn ưu ái anh ta, hơn nữa còn nhân tiện đạp cho thằng em trai phiền phức đáng ghét của anh ta một đạp nữa. Còn gì tuyệt vời hơn thế nữa chứ?
Nếu Landers không muốn rời khỏi khu bệnh thì cứ việc bỏ xác ở đây đi!
Charmaine nói qua loa vài câu, sau đó lấy lý do là cơ thể không khỏe để mang người rời đi.
Brun nhìn chằm chằm vào phía sau xe ngựa, nỗi tức giận trong lòng dâng lên, ông ôm lấy hàng rào, lớn tiếng hét lên: "Linh mục, linh mục Eugene ——"
Linh mục xuất hiện.
Brun chân thành nói: "Linh mục, Landers là cháu trai của tôi. Từ nhỏ nó đã thường xuyên gặp phải bất hạnh, nhưng nó chưa bao giờ từ bỏ mạng sống. Nó rất ngoan cường và tràn đầy ý chí. Bệnh tật sẽ không thể đánh gục được nó. Tôi chắc chắn điều đó. Cầu xin ngài hãy chăm sóc nó thật tốt và cầu nguyện cho nó, nó sẽ là vị vua tương lai của Lessie. Đúng vậy, tôi không có gì phải che giấu cả, linh mục, tôi tin ngài có đủ điều kiện để rửa tội cho Landes. Nếu Landes là một vị hoàng tử cao quý thì ít nhất ngài cũng phải là một giám mục." Brun đưa tay ra, "Linh mục, xin hãy cho phép tôi hôn ngón tay của ngài và tuyên thệ. Tôi sẽ tiến cử ngài trở thành giám mục của quận này, cho ngài có một thân phận đủ đủ cao quý để mọi người ngưỡng mộ đức hạnh của ngài."
Linh mục không đưa tay ra: "Thưa đội trưởng đội cận vệ, tôi tôn trọng tất cả những gì hoàng tử đã làm cho Grillby. Tôi sẽ cố gắng hết sức để chăm sóc anh ấy, giống như những bệnh nhân khác. Việc này không liên quan gì đến sự đảm bảo của ngài cho vị trí của tôi."
Bruen rưng rưng nước mắt, "Linh mục, linh mục kính mến của tôi ơi, xin cho phép tôi hôn ngón tay ngài, chỉ vì sự cao quý của ngài thôi."
Linh mục đưa tay cho đội trưởng đội cận vệ qua hàng rào, hắn nhẹ giọng nói: "Tôi sẽ không cho phép bất cứ ai tước đi mạng sống của hoàng tử trước mặt tôi, kể cả Satan."
Chàng trai trẻ dẫn mọi người đi tìm hoàng tử. Hắn không nhắm mắt nhắm mũi đi theo cậu ta nữa mà nhắm mắt lại, lặng lẽ cảm nhận được một nguồn sức mạnh khổng lồ đang ở phía bắc.
Điều khiến linh mục ngạc nhiên là phân nửa nguồn sức mạnh này phập phồng lơ lửng, như thể sắp rời khỏi thế giới này bất cứ lúc nào.
So với hai thế giới trước, nguồn sức mạnh này có vẻ yếu ớt hơn.
Linh mục không hề do dự bước về phía bắc. Hắn không biết có phải có thứ gì đó đang giở trò gian lận với mình hay không. Hắn không cho phép liên minh dẫm lên đầu lên cổ hắn. Nhân vật chính là nguồn vui của hắn, chỉ có hắn mới có thể vờn y, chơi đùa với y mà thôi. Nếu ai muốn cướp quyền điều khiển và sử dụng nhân vật chính, vậy thì hắn tuyệt đối sẽ không khách sáo nữa.
Landers kéo thân thể bệnh tật đi lang thang không mục đích, nhưng tất nhiên cũng không hẳn là không có mục đích. Tiềm thức của y vẫn tránh xa những khu vực có người khỏe mạnh sinh sống. Y nheo mắt cố gắng đi đến một góc có ít người hơn trước, và trước khi bị người khác phát hiện, cuối cùng y cũng tìm thấy một căn nhà gỗ nhỏ bị bỏ hoang bên bờ sông, có thể trước đây là nơi ở của một người vô gia cư nào đó, nhưng y không buồn quan tâm đến chuyện đó, lập tức ngã phịch vào bên trong.
Y thực sự kiệt sức rồi, toàn thân đều phản kháng lại hành động tùy hứng của y, xương cốt và cơ bắp rệu rã, y nằm trên mặt đất như nằm bình yên trong một cỗ quan tài.
"Ta sẽ không chết," trong lòng hoàng tử tự nhủ một cách chắc chắn, "Cố chịu thêm 2 ngày nữa ta sẽ khỏi bệnh."
"Đừng để hắn nhìn thấy bộ dạng thảm hại này của ta, hắn sẽ càng xem thường ta."
"Ta có thể làm được, Landers. Ngươi phải tin tưởng chính mình, ngươi là vua của toàn bộ đại lục này, chuyện nhỏ như vậy không thể làm khó được ngươi."
"Eugene..."
Hoàng tử tưởng mình đang lẩm bẩm trong miệng, nhưng thực ra tiếng gọi đã đến lọt vào tai linh mục.
Bước chân của linh mục dừng lại bên ngoài nhà gỗ. Hắn nghe thấy tiếng thở hổn hển của hoàng tử và tiếng gọi đầy đau khổ tràn đầy bất đắc dĩ. Ban đầu hắn còn mỉm cười, nhưng sau đó hắn tiếp tục nghe thấy ngôn ngữ không thuộc về thế giới này.
"Tử Quy..."
"Tiểu Doãn..."
Tiếng gọi mê man lộn xộn của hoàng tử không chỉ vạch trần bản thân y mà còn khiến linh mục bên ngoài nhà gỗ cuối cùng cũng xác nhận rằng sức mạnh của những thế giới nhỏ mạnh mẽ khác thường này đều đến từ cùng một nguồn.
Chẳng lẽ nhân vật chính có thể "tái sinh" sau khi sụp đổ ư?
Nó thực sự giống như bất tử.
Vậy giống như bất tử rồi còn gì.
Linh mục lặng lẽ đứng bên ngoài căn nhà gỗ, hắn cảm thấy mọi chuyện dường như ngày càng thú vị và dễ khám phá hơn. Có lẽ nhân vật chính cũng như hắn, biết rất rõ rằng đây chỉ là một thế giới nhỏ bé và đang ẩn nấp sau lưng các nhân vật để đối phó với hắn?
Tinh thần lực cảm nhận được một nguồn năng lượng hỗn loạn. Hắn nghĩ chắc là nhân vật chính không biết đâu, chỉ là y đang trong thời điểm yếu ớt nên vô tình để lộ bản thân mà thôi.
Ký ức về hai thế giới đầu hiện lên trong tâm trí hắn.
Linh mục khẽ mỉm cười rồi bước vào căn nhà gỗ.
Hoàng tử đã chìm vào hôn mê. Linh mục mù dựa vào cảm giác ngồi xổm xuống, duỗi tay ra đặt lên khuôn mặt nóng bừng của hoàng tử. Thứ hắn chạm vào chính là những vết sẹo phỏng trên mặt y, có cảm giác gồ ghề lồi lõm và thô ráp.
"Cái đồ xấu xí này."
Linh mục thì thầm, vỗ nhẹ vào mặt hoàng tử.
Hoàng tử mơ màng đáp lại một tiếng.
Đôi tay linh mục vòng qua lưng hoàng tử, ôm y vào lòng. Lúc này hắn mới nhận ra thân trên hoàng tử đang cởi trần, nhưng cơ bắp trên người rất cường tráng, rất phù hợp với sở thích của linh mục. Thừa dịp người ta đang hôn mê bất tỉnh, không còn ý thức, linh mục nhân cơ hội hỏi: "Anh là ai?"
Hoàng tử không thể nghe rõ linh mục hỏi gì, chính xác thì y không biết rằng vị linh mục mà mình đang cố gắng trốn tránh đã tìm đến được mình, Y chỉ cảm thấy đầu mình đau buốt, nhíu mi và lẩm bẩm trong vô vọng. Linh mục nghe hoàng tử nói thật rõ ràng, "Đừng rời xa anh."