Nghe Gió Nói Tiếng Yêu Người

Chương 27: Ám hiệu bí ẩn (3)




Nào biết, Kỳ Tư nói ra một câu ngoài dự đoán của mọi người như vậy.

Anh nâng tờ giấy trong tay lên, đối chiếu với căn hộ dưới ánh đèn đường ở phương xa. Khu biệt thự ở nơi xa giống trên giấy vẽ, lẳng lặng đứng đó. Ánh đèn xuyên qua tờ giấy hơi mỏng kia như muốn hòa hai căn hộ tỉ lệ bất đồng với nhau.

“Đạp mòn giày sắt không tìm được!” Kiều Khải Vọng vui mừng khôn xiết, hưng phấn bước nhanh về phía trước.

Kỳ Tư duỗi tay kéo Quý Duyệt Sênh, thay cô vỗ vỗ bụi dính ở lưng, sau đó nắm tay cô chậm rãi đi lên trước. Nếu một ký hiệu cuối cùng ở chỗ này, vậy kế tiếp bọn họ phải làm ngoài xác định tính nguy hiểm ra thì là báo cảnh sát.

“Kiều Khải Vọng, cậu cẩn thận một chút.”

Kỳ Tư hạ giọng nhắc nhở Kiều Khải Vọng nghênh ngang đi phía trước. Hiếm người biết trước nguy cơ tiềm tàng, bởi vậy không cách nào kịp thời áp dụng biện pháp phòng bị thích hợp. Vì thế, anh không thể không cẩn thận, vì bảo vệ tốt cho người bên cạnh.

“Nghe cậu.”

Kiều Khải Vọng cũng không nói nhiều, thả chậm tốc độ, tới khi hai người phía sau theo kịp. Nhưng anh ta quan sát, kiến trúc nơi này như nhau, trên bức tranh sơ sài kia cũng không có vật dư thừa. Thế này mà muốn tìm thì chỉ sợ phải tìm đến sáng.

Nỗi sợ hãi và không xác định trong lòng cộng thêm nhiệt độ không khí đêm đông thấp không chịu nổi, nhiệt độ cơ thể hơi tăng lên sau khi chạy vài bước của Quý Duyệt Sênh nhanh chóng bị cái lạnh vây quanh. Nếu lúc này có gió lạnh thổi tới, chắc cô sẽ bị đóng băng luôn. Không còn cách nào khác, cô cử động cái cổ cứng đờ, giậm giậm chân.

“Ô?” Quý Duyệt Sênh mới nghiêng cổ, ánh mắt liếc sang phải ngay sau đó bị một màu nổi bật trong bóng đêm hấp dẫn. Cô kéo Kỳ Tư, nhỏ giọng hỏi: “Có phải ở đó có thứ gì màu vàng không?”

Kỳ Tư nhìn theo hướng cô chỉ, sau đó anh lập tức gọi Kiều Khải Vọng. Ba người sóng vai đi lên đường dốc bên phải. Chờ khi bọn họ tiếp cận, mới phát hiện thứ màu vàng kia là hòm thư.

Lúc này, ba người không hẹn mà cùng sinh ra một suy nghĩ.

“Là nơi này ư?”

Bọn họ không xác định, nhưng vẫn lấy hết can đảm cẩn thận đi quanh biệt thự, muốn tìm một ám hiệu cuối cùng. Nhưng tìm một lúc ở bên ngoài biệt thự cũng không phát hiện bất kỳ ám hiệu gì, vì thế ba người chống nạnh, trên mặt chất đầy cảm giác thất bại cùng loại với “thất bại trong gang tấc”.

“Thế là sao?”

Kiều Khải Vọng ngẩng đầu sờ chỗ cổ trống không của mình. Khăn quàng cổ bị Quý Duyệt Sênh ngồi bẩn rồi, anh ta vốn định không chê một lần nữa quàng lại, nhưng không biết vì sao lại có cảm giác thẹn. Dứt khoát cầm trong tay, coi như ấm tay.

“Có phải vết màu vàng trên giấy kia làm chúng ta đi sai đường? Có thể nào do chúng ta nghĩ quá nhiều không?”

Cả ngày nay, trên thực tế, bây giờ đã là sang ngày hôm sau. Bọn họ tốn nguyên một ngày để tìm chân tướng về ám hiệu này, nhưng chân tướng luôn lập lờ.

Kỳ Tư cũng bắt đầu sốt ruột. Anh và Kiều Khải Vọng da dày thịt béo thức đêm không sao cả, nhưng từ trước nửa đêm Quý Duyệt Sênh đã bắt đầu không chịu nổi.

Nhìn xem, chỉ đứng như vậy, cô đã như muốn ngủ rồi.

“Ui da!”

Quả nhiên, lo lắng biến thành hiện thực. Quý Duyệt Sênh đang đứng đột nhiên hai chân mềm nhũn, ngã người sang bên cạnh. Kỳ Tư và Kiều Khải Vọng sợ tới mức rối rít vươn tay đón cô, cũng may cô kịp thời ôm lấy hòm thư ở bên cạnh.

“Thiếu chút nữa bị cậu hù chết rồi!” Kiều Khải Vọng thu tay về, ôm ngực.

Quý Duyệt Sênh xấu hổ cười xin lỗi. Sau đó tay cô đột nhiên sờ ra trên hòm thư lạnh băng có dấu khắc gồ ghề. Loại cảm xúc này hơi quen quen...

“Chiếu đèn vào đây một chút.” Quý Duyệt Sênh vội vàng bảo hai chàng trai soi ánh đèn lên chỗ tay cô.

Tuy rằng Kỳ Tư cũng bị Quý Duyệt Sênh làm cho sợ hết hồn, nhưng anh không biểu lộ rõ ràng. Nghe thấy cô nói, anh hiểu có lẽ cô đánh bậy đánh bạ phát hiện cái gì nên phối hợp lấy di động ra.

“Chỗ này.” Quý Duyệt Sênh nhẹ nhàng vỗ vỗ hòm thư, dùng ngón tay gõ ra tiếng vang để thuận tiện chỉ cho Kỳ Tư vị trí cụ thể.

Theo ánh đèn di động, ba người chụm đầu vào nhau. Ở mặt bên trái hòm thư, bọn họ phát hiện ký hiệu xa lạ không có trên tờ giấy.

“Cái hình vẽ trừu tượng giống ngôi nhà này là có ý gì?” Kiều Khải Vọng hoàn toàn trở thành “Mười vạn câu hỏi vì sao”. Anh ta thật sự đã lạnh đến không thể suy nghĩ.

“Ý là ‘người xung quanh nguy hiểm’, nói cách khác mỗi một nhà hàng xóm xung quanh căn nhà này đều có tính nguy hiểm, cũng chính là đối tượng mà ám hiệu cuối cùng nói đến.”

Kết quả là, Quý Duyệt Sênh và Kiều Khải Vọng sôi nổi thẳng người cảnh giác, nhìn quanh bốn phía. Đến giờ này rồi, bọn họ có thể nghe chỉ có tiếng hít thở của mình, có thể thấy cũng chỉ có đồ vật trong phạm vi ánh sáng. Nhưng, đến gần một bước cuối cùng, tâm trạng vừa căng thẳng vừa k1ch thích, làm cho bọn họ phấn chấn tinh thần trong đêm rét lạnh, tỉnh táo lại gấp trăm lần.



“Phân công nhau hành động đi.”

Thời gian không còn sớm, còn lề mề thì trời sáng mất. Để sớm giải quyết việc này, Kỳ Tư chỉ có thể làm ra quyết định như trên. Anh quay đầu lại nhìn Quý Duyệt Sênh nói: “Có phát hiện gì thì gọi anh, đừng hành động một mình.”

“Đã rõ, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.” Quý Duyệt Sênh nhỏ giọng hân hoan nói.

Kỳ Tư không yên tâm vỗ vỗ bả vai cô, cuối cùng vẫn lựa chọn tách ra. Quý Duyệt Sênh đi về hướng phía sau biệt thự, Kiều Khải Vọng và anh đi xuống đoạn dốc trước biệt thự, kiểm tra căn hộ hai bên trái phải.

Lúc đi cùng nhau, Kiều Khải Vọng nói với Kỳ Tư: “Giữa cậu và Quý Duyệt Sênh... làm tớ cảm giác như cậu đang chăm sóc con gái. Cậu chiều cậu ấy vậy, chờ đến tốt nghiệp, cậu ấy sẽ biến thành thiên tài vô dụng.”

“Ngược lại.” Kỳ Tư thở dài với bóng đêm không có ánh trăng: “Tớ tốt với cô ấy thế nào cũng không đủ.”

“Anh Kỳ, anh xong rồi! Cậu hoàn toàn bị Quý Duyệt Sênh trói rồi!”

“Tớ vui.”

“...”

Hai chàng trai vội vàng kết thúc đối thoại, cắm đầu vào “công việc”. Quý Duyệt Sênh lẻ loi một mình đi kiểm tra một loạt nhà ở phía sau. Cô kéo cao khăn quàng cổ, che nửa khuôn mặt, khom lưng rón ra rón rén đến gần những căn nhà đó.

Cô âm thầm may mắn, nơi này không có người nuôi chó, nếu không hơn nửa đêm nó sủa thì người toàn khu này sẽ dậy bắt trộm mất.

“Lạnh quá.”

Quý Duyệt Sênh run rẩy, đôi tay sưng to đến mức không bóp về được. Cô duỗi tay sờ sờ lỗ tai đã mất cảm giác, kết quả lỗ tai thảm hại hơn, trực tiếp nứt da luôn.

Cô nghĩ thầm nhanh kết thúc đi, thật sự quá nhớ chăn bông trong trường rồi. Trong quá trình càu nhàu, cô phát hiện cả loạt căn hộ này, trên cơ bản đều đã ngủ say, không có ánh sáng cũng không có tiếng vang, chỉ có trên gác mái căn hộ thứ hai đếm ngược từ cuối lóe ánh đèn lúc sáng lúc tối.

“Kỳ lạ.” Cô âm thầm đoán xác suất xảy ra ánh đèn khi sáng khi tối thì có ý nghĩa gì, vì thế cô lập tức đi tới chỗ căn biệt thự có phần đáng ngờ này.

Mặt đường dưới chân bằng phẳng, không có thứ gì gập ghềnh, Quý Duyệt Sênh thuận lợi đến trước căn hộ kia, trong lòng lại nảy lên một cảm giác kỳ bí khó lường, như đột nhiên thót tim, đó là điềm báo chuyện xấu.

Đứng trước căn biệt thự này, cô bỗng nhiên nhăn mày lại. Cô nghe thấy được một ít tiếng vang nhỏ vụn khó nắm bắt.

Âm thanh hơi xa, từ trên xuống dưới từ từ truyền vào lỗ tai người. Dần dần, cô phân biệt được là tiếng người hít thở, rất nặng nề rất nhanh lại rất suy yếu. Tiếng giày cọ vào sàn nhà rung động, người trong nhà đang đi qua đi lại. Nhưng Quý Duyệt Sênh lại phân biệt rõ dường như chủ nhà đang đi một đôi giày dày và nặng.

Đây là vì sao?

Cô nghiêng tai lắng nghe, phát hiện trong nhà không chỉ có một người. Những tiếng bước chân đó hỗn loạn có cực kỳ nóng nảy, có thản nhiên tự đắc. Trong nhà có người đang nổi cáu, có người khoanh tay đứng nhìn cười trộm. Ở một hoàn cảnh yên tĩnh như này, Quý Duyệt Sênh đứng ở cửa một ngôi nhà xa lạ nhắm mắt yên lặng nghe, như đang cử hành một nghi thức quan trọng, thần thánh đến cực điểm.

“Choang” một tiếng, tiếng vang bất chợt xảy ra và quá mức kịch liệt khiến cô sợ tới mức giật thót người.

“... Giết anh ta thôi!”

“Đi xuống uống chút rượu đi, dưới lầu còn một cô gái đang chờ chúng ta đấy.”

Cuộc nói chuyện của người trong phòng làm Quý Duyệt Sênh vô cùng kinh hãi. Cô sợ hãi không phải ý nghĩa của những lời mơ hồ này, mà là người nói chuyện mang cho cô một loại trực quan máu lạnh. Chữ “giết” nghiến răng nghiến lợi, không nghe ra chút vui đùa nào.

Cảm giác không rét mà run khiến Quý Duyệt Sênh bịt kín miệng theo bản năng, âm thanh mang đến chấn động quá lớn cho cô, làm cô quên mất che giấu. Cô không hề phòng bị đứng ở cạnh cửa gara, vẫn muốn tiến thêm gần một bước.

Lúc này, đèn tường phòng khách cũng sáng lên. Ánh đèn mờ nhạt, mang theo sắc thái mê ly. Quý Duyệt Sênh tránh ở cạnh gara không thể biết tình hình trong nhà, vì thế cô mạo hiểm tiến lên, bước lên bậc thang trước cửa, từng bước một tới gần cánh cửa kia.

Cô căng thẳng cực độ. Cho dù ở trường đã học nhiều bài chuyên ngành như vậy nhưng cô chưa bao giờ biết trực quan từ hiện trường mang đến lại là sợ hãi đến vậy.

“Không sao, không sao.” Cô thầm tự an ủi mình, cổ vũ bản thân, song không hề muốn đi tìm hai người Kỳ Tư hỗ trợ. Giờ này phút này, cô muốn làm một người độc lập, tự suy xét.

Sau khi làm xong công tác tư tưởng, Quý Duyệt Sênh dán lưng vào tường, chậm rãi dọc theo hành lang tới gần cửa sổ phòng khách. Bức rèm cửa sổ được kéo lên, trong nhà bình thường đều dùng bức rèm hai tầng, một tầng là lụa trắng thấu quang (*), một tầng còn lại là vải dày nặng che nắng.

(*) Thấu quang là khả năng cho phép ánh sáng đi qua chất liệu.



Chờ đến khi cô đi đến cửa sổ, chỉ có thể nhìn thấy ở giữa lọt ra tia sáng. Không có bất kỳ sự may mắn nào, bức rèm kéo kín mít.

Quý Duyệt Sênh khẽ cắn môi, xoay người bám tay vào tường, chậm rãi đứng lên.

Cô cứ như chim sợ cành cong ghé vào trên cửa sổ, muốn nhìn thấy đáp án từ khe hở nhỏ hẹp kia. Nhưng tầm nhìn nhỏ hẹp không cách nào mang cho cô nhiều tin tức, cô chỉ nhìn thấy thật sự có người đi qua đi lại ở bên trong.

Tiếng nói chuyện nhỏ dần, thay vào đó là tiếng r3n rỉ khiến người ta mặt đỏ tai hồng.

Từ đó về sau, Quý Duyệt Sênh không cách nào quên nổi cảnh tượng kia. Cô thông qua tiếng bước chân phán đoán bên trong hẳn có ba người đàn ông. Nhưng cô sai rồi, cô không tính cô gái nằm bất tỉnh nhân sự trên sofa.

Đối diện sofa kia là cánh cửa sổ mà cô đang nhìn trộm.

Có vài thời điểm, chứng kiến tội ác chỉ cần một cái khe hẹp và ánh đèn mờ ảo.

Ba người đàn ông c ởi quần, men say ngà ngà nhìn chằm chằm cô gái với nụ cười d@m đãng. Sau đó bọn họ thay phiên tiến hành quan hệ với cô gái. Quý Duyệt Sênh giận dữ mở to hai mắt bất lực, chỉ cảm thấy trái tim đập thình thịch.

Cô không biết cô gái kia tự nguyện hay là bị bắt, cô lần nữa che miệng lại ép bản thân bình tĩnh. Nhưng cho dù cô gái kia tự nguyện, thì trong đầu cô hình ảnh đó cũng tự động thành “làm nhục”.

“Cầm thú!”

Bàng quan là một loại hành động đáng giận nhất, Quý Duyệt Sênh không muốn mình biến thành như vậy. Cô nhìn bốn phía xung quanh, muốn tìm thứ đồ gì đó phá vỡ tình cảnh này. Trong lúc lơ đãng thoáng nhìn, cô thấy dưới cửa sổ có khắc ám hiệu cuối cùng.

Ba giờ sáng, xe cảnh sát đột nhiên bóp còi đến gần căn biệt thự.

“Sẽ không sao đâu.”

Kỳ Tư khẽ vỗ về lưng Quý Duyệt Sênh đang căng thẳng quá độ, muốn để cô dễ chịu hơn. Ba người một lần nữa tụ ở bên nhau, không ngờ đã qua nửa tiếng.

Nửa tiếng này, khó chịu đựng nhất là Quý Duyệt Sênh.

Từ chứng kiến đến quyết định báo cảnh sát, dường như cô đã vượt qua một thế kỷ. Cô trơ mắt nhìn ánh đèn phòng khách tắt, khi cảnh sát đến, tất cả đã hoàn toàn khôi phục bình thường.

“Em...”

Lại là loại cảm giác này, như nghẹn ở họng, Quý Duyệt Sênh không biết nên biểu đạt thế nào, rồi bỗng nhiên nhớ đến buổi sáng hôm nay nhìn thấy cậu nhóc ăn mày kia. Đúng! Có lẽ là vậy.

Rõ ràng cô có thể tiến thêm một bước tìm hiểu hoặc là trợ giúp đối phương, lại luôn cố tình bỏ lỡ. Cô càng thêm ảo não, sự phẫn uất về bản thân tích tụ trong lòng đã lên tới đỉnh điểm.

Dù vậy, ba bọn họ vẫn ngoan ngoãn tránh ở nơi góc xa, nhìn cảnh sát gõ cánh cửa kia. Nhưng kết quả khiến bọn họ hoàn toàn thất vọng.

Quý Duyệt Sênh báo cảnh sát nói mình thấy có ba gã đàn ông c**ng hi3p một người phụ nữ, nhưng cảnh sát chỉ tìm được một con búp bê bơm hơi trong nhà. Ba người đàn ông trong phòng cực kỳ phối hợp, thái độ lại khiêm tốn.

Việc này cách biệt một trời với Quý Duyệt Sênh nhìn thấy.

“Tại sao lại như vậy?”

Quý Duyệt Sênh khó mà tin được, rõ ràng cô thấy cô gái kia từng giãy giụa rất khẽ. Chẳng lẽ là cô hoa mắt? Hoặc đây mới là sự thật? Cô không nghe thấy tiếng hít thở của người thứ tư trong nhà là bởi vì người nữ kia không phải người sống?

Cảnh sát tìm hiểu hiện trường xong thì rời đi. Không có chứng cứ, không làm được gì. Huống chi, nhìn đối phương không bất kỳ chỗ nào không ổn. Nếu nhất định phải nói kỳ lạ ở đâu thì cô gái báo án khá kỳ lạ. Đêm khuya lảng vảng trước cửa nhà người khác, còn rình coi người ta, thật sự khó hiểu.

Xe cảnh sát rời đi, ba người luống cuống nhìn theo trong đường tối.

“Tiếp theo làm sao bây giờ?” Kiều Khải Vọng lén nhìn Quý Duyệt Sênh đã có phần suy sụp, nghĩ hẳn Kỳ Tư cũng cực kỳ lo lắng bèn nói: “Nếu cuối cùng đã tìm được rồi. Chúng ta vẫn đi về trước thôi. Về phần chủ nhà có thật sự mang theo súng ống hay không, chúng ta cũng không tiện phán đoán.”

Đúng như Kiều Khải Vọng lo lắng, Kỳ Tư đối mặt với Quý Duyệt Sênh rơi vào im lặng thì vô cùng bất an. Một cô gái thấy được hình ảnh như vậy, cho dù mắt thường phán đoán sai lầm, cũng tạo thành tổn thương cho cô. Anh không cách nào an ủi cô bằng lời nói, chỉ có thể duỗi tay ôm cô, ấn cô vào trong ngực.

Quý Duyệt Sênh chui đầu vào ngực anh, bỗng cảm thấy mình đầy uất ức. Sự uất ức này bao hàm cả hoài nghi về những gì mình thấy, đồng thời cũng cất giấu tự trách thật sâu.

Kiều Khải Vọng quay mặt đi, yên lặng mở ứng dụng đặt xe. Ba người ôm tâm tư riêng rời khỏi khu này. Từ lúc bắt đầu hứng thú bừng bừng đến lúc này buồn rầu im lặng, nghĩ trở về ngủ một giấc, chờ tỉnh lại tất cả sẽ tốt.

Biệt thự phía sau vẫn lặng im, bóng dáng ba người bị đèn đường kéo dài. Bọn họ cho rằng lúc này hẳn chỉ có bóng dáng mỏi mệt của bọn họ, không nghĩ tới sau lưng còn có ba đôi mắt đang lặng lẽ nhìn bọn họ chằm chằm.