Nghe Gió Nói Tiếng Yêu Người

Chương 30: Âm thanh của ký ức (2)




Buổi tối, tập hợp điểm danh xong, sau khi giải tán các sinh viên lại chuẩn bị bắt đầu chào đón một tuần mới.

“Duyệt Sênh, hình như thứ năm này phải kiểm tra chạy 800m.”

Mới vừa giải tán, Phó Kiêu Kiêu đã đến cho Quý Duyệt Sênh một đòn thật mạnh.

Trái tim Quý Duyệt Sênh lập tức phát run, suy nghĩ “anh dũng hy sinh” trào lên từ đáy lòng khiến cô cảm thấy bốn ngày tới đây đều tương đương với nước sôi lửa bỏng.

“Nếu các cậu chạy nhanh hơn tớ, tớ sẽ cắt tay áo đoạn tình với các cậu!” Cô cắn răng lập chí muốn lấy lại chút thể diện.

Lục Địch xì một tiếng rồi nói: “Có ai trong bọn tớ chạy chậm hơn cậu à?”

“Thi đi bộ còn nhanh hơn cậu chạy.” Tĩnh Tĩnh cắm đao quả thực muốn mạng người.

Vẻ mặt Quý Duyệt Sênh đưa đám, chỉ kém quỳ xuống với các cô. Cô vừa định khoác tay các cô, lấy lòng xin tha, với tay sang thì lại bị Kỳ Tư bắt được.

“Vội về ký túc à?” Kỳ Tư mở miệng hỏi.

Lục Địch hào phóng phủi tay nói: “Không vội, không vội, cứ việc đưa đi. Dù sao trong phòng ngủ thiếu một người, bọn tớ có thể chia thêm một phần đồ ăn vặt mà Tĩnh Tĩnh mang đến. Quý Duyệt Sênh ăn nhiều quá, khó trách mỗi lần kiểm tra thể lực đều đứng bét.”

“Cậu...” Quý Duyệt Sênh nắm bàn tay, thật sự muốn đánh người.

Tĩnh Tĩnh vỗ vỗ bả vai Quý Duyệt Sênh: “Không sao, sẽ để lại cho cậu một ít.”

“Tĩnh Tĩnh...” Quý Duyệt Sênh cảm động đến rơi nước mắt.

“Trước khi ăn nhớ chụp ảnh, để lại cho cậu ấy ngắm.” Vừa dứt lời, Tĩnh Tĩnh lập tức quay đầu nghiêm túc dặn dò các chị em.

Quý Duyệt Sênh lập tức lại siết chặt nắm tay, lúc này muốn đánh vỡ đầu các cô ấy.

Kỳ Tư buồn cười với phương thức giao lưu của con gái. Tuy rằng bên ngoài châm chọc nhau, nhưng anh vẫn rất tin vào tình nghĩa giữa các cô. Bọn họ có thể thật sự ăn hết đồ ăn vặt, không để lại chút nào cho Quý Duyệt Sênh, nhưng dù vậy, Quý Duyệt Sênh cũng sẽ không tức giận.

Tình hữu nghị giữa các cô gái thật sự đáng yêu và khó đoán.

Mấy cô gái vừa đùa giỡn vừa đi lên phòng ký túc, Kỳ Tư vừa định mở miệng nói rõ lý do thì di dộng lại rung lên.

“Chờ một chút.”

Khi anh lấy di động ra, Quý Duyệt Sênh liếc một cái, sự tò mò lập tức tăng vọt: “Cô gái của anh họ?”

Kỳ Tư nhìn cô và nhận điện thoại: “Đàn chị?”

“Là anh.” Số gọi đến là của Trần Tử Tang, người nghe lại là Cố Sâm: “Di động hết pin, mượn của Tử Tang dùng một chút.”

Kỳ Tư nghe xong, nhướng mày, cố ý hỏi: “Giờ này rồi, hai người còn ở bên nhau, hoặc là cùng bận làm việc hoặc là sống chung.”

“Vế sau.” Cố Sâm dứt khoát trả lời, ngay sau đó nói: “Tạm chưa nói dãy số em đưa cho anh là của ai. Hiện tại anh nói cho em biết thân phận người chủ trước số điện thoại của Kiều Khải Vọng.”

“Vâng, anh nói đi.” Kỳ Tư lập tức tập trung, nghiêm túc nghe.

Trong điện thoại, Cố Sâm nói cho anh. Ban đầu lúc anh ấy sàng chọn thư ở câu lạc bộ của bọn họ thì đã thấy được số điện thoại của Kiều Khải Vọng, dãy số không có vấn đề. Chờ khi anh về đồn cảnh sát thực tập, tùy tiện mở ra thống kê dân cư mất tích, lại ngoài ý muốn phát hiện dãy số này, nhưng thời gian trong danh sách đăng ký lại là một năm trước.

“Thời gian báo án là một năm trước, không đại biểu thời gian mất tích cũng là một năm trước.” Tư duy của Kỳ Tư nhanh nhạy, rất nhanh đã có thể liên hệ những chi tiết trong đó với nhau: “Hơn nữa số di động của Kiều Khải Vọng giống bọn em, đều là trường thống nhất phát sau khi nhập học. Suy ra, người mất tích đã bỏ số này ít nhất ba năm trước.”



“Ừ, em biết rõ là được. Chuyện anh nói tiếp sau đây, em nhớ nghiêm túc nghe.” Cố Sâm nhấn mạnh, nói xong lại che di động, nhỏ giọng dịu dàng nói với người bên cạnh: “Xong ngay đây.”

Kỳ Tư lập tức xấu hổ, lúc nói chuyện đứng đắn còn phải nhét “cơm tró”, thật sự phục ông anh họ này của anh.

“Anh nhìn thấy ghi chép là vậy. Phụ trách xử lí không phải đồn cảnh sát trực thuộc khu chúng ta, cũng không phải chúng ta ghi lại. Anh chỉ thấy được kết quả. Anh không biết người báo án là ai. Nhưng số điện thoại mà người này để lại chính là số mà em yêu cầu anh tra. Nói vậy, có thể hiểu không?”

Kỳ Tư buồn bực, cho nên, hiện tại bọn họ đang tìm hai người, phân biệt là “người báo án” và “người mất tích”?

“Còn có chuyện ngân hàng ở đường Cao Thị...”

“Chiều nay em đã tìm hiểu việc này.” Kỳ Tư lập tức nói.

“Ừ.” Cố Sâm dừng một chút sau thuận tiện nói một câu: “Em biết người năm đó phá án đấy.”

“Ai?”

“Giang Chính.”

Từ trong miệng Cố Sâm tìm hiểu được rất nhiều manh mối. Kỳ Tư không chờ được giây phút nào, không ngờ năm năm trước, Giang Chính đã từng tham dự vụ án này.

“Đàn anh cho tin tức về thân phận người kia à?”

Quý Duyệt Sênh vẫn luôn yên tĩnh chờ Kỳ Tư gọi điện thoại xong, lúc này cô mới chậm rãi thò đầu sang, nhìn kỹ nội dung trên tin nhắn.

Nội dung Cố Sâm gửi đến rất đơn giản, thậm chí anh không dò hỏi cụ thể mục đích Kỳ Tư muốn biết là gì. Nhưng thông minh như anh ấy, dù không hỏi cũng có thể đoán được một ít.

“Người mất tích tên Lê Chân, 25 tuổi, đi du học ở đại học Copenhagen. Người báo án tên Đổng Khiêm Duệ, 26 tuổi, học cùng trường với cô ta. Điều này chứng minh, suy đoán bọn họ cùng sống ở Châu Âu của chúng ta ban đầu là chính xác.”

Kỳ Tư cảm thấy phấn chấn, ít nhất phương hướng ban đầu của bọn họ là đúng.

Quý Duyệt Sênh cũng vui sướng gật đầu, nhưng ngay sau đó lại đọc: “Ba năm trước đây Lê Chân tốt nghiệp đại học, hai năm sau mới bị bạn học phát hiện mất tích. Có phải trong khoảng thời gian này có vấn đề gì không?”

Kỳ Tư nhìn chằm chằm tin tức đơn giản kia, trực giác nói cho anh, rất có khả Lê Chân đã xảy ra chuyện ở kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp kia. Nhưng vì sao lúc đó không có ai báo cảnh sát, thậm chí bao gồm bố mẹ?

Việc này không hợp với lẽ thường.

“Anh còn một tin nhắn chưa đọc.” Quý Duyệt Sênh nhắc nhở.

Kỳ Tư mở tin nhắn Cố Sâm mới gửi đến: “Anh ấy gửi địa chỉ nhà Lê Chân. Địa chỉ này là...”

Bỗng chốc, anh mất khả năng nói tiếp. Mỗi chữ trên đó, anh đều biết, nhưng trên những con chữ màu đen đó như có một cái động nhỏ cắn nuốt hết mọi thứ, nuốt hết tâm trí anh.

Xung quanh vốn tối đen, lúc này lửa nóng lại bùng lên trong lòng, ăn mòn anh.

Phấn chấn không còn tồn tại nữa, Kỳ Tư ý thức được bọn họ gặp gỡ nan đề, đồng thời cũng bi ai mà thừa nhận, bắt đầu từ lúc Kiều Khải Vọng nhận được cuộc điện xa lạ, thời gian đã không kịp.

“Trời ạ, địa chỉ này?” Phản ứng của Quý Duyệt Sênh cũng giống Kỳ Tư. Cô khiếp sợ che miệng, trong ánh mắt toát ra đủ loại cảm xúc phức tạp.

Lo lắng, sợ hãi và hối hận.

“Ý đồ của ám hiệu rất rõ ràng.” Kỳ Tư rũ tay, cảm xúc đầy gợn sóng.

“Coco chính là Lê Chân, ám hiệu dẫn chúng ta tìm được căn nhà kia là bởi vì Coco ở nơi đó. Nhưng bố mẹ Coco đâu? Vì sao trong nhà cô ta lại có ba người xa lạ vào ở? Hơn nữa ba người xa lạ kia rất có khả năng là bọn cướp. Coco bị bắt cóc? Bố mẹ cô ấy cũng bị à? Nếu ba năm trước đã mất tích, vậy bây giờ thì sao? Ở trong điện thoại Đổng Khiêm Duệ nói với Kiều Khải Vọng đã tìm được rồi là có ý gì? Tìm được Coco, hay là tìm được...”

Thi thể?



Quý Duyệt Sênh không nói được. Cô không hy vọng mỗi lần hỗ trợ, kết quả cuối cùng đều thế này, một thi thể lạnh băng, một đoạn chuyện xưa dây dưa không rõ. Cô không muốn nghe phần ly kỳ khúc chiết phía sau câu chuyện, cô chỉ muốn kết thúc nó vào lúc còn kịp. Mà mỗi lần đều không như mong muốn.

“Ngày khác chúng ta lại đi một chuyến, hỏi hàng xóm quanh đó xem, có ấn tượng nào về gia đình Lê Chân không.” Lúc Kỳ Tư nói chuyện, tay đặt ở trên vai Quý Duyệt Sênh, khẽ vỗ vỗ: “Tuy rằng rất nhiều chuyện nỗ lực sẽ không thể đạt được hiệu quả mà chúng ta muốn, nhưng ít nhất chúng ta đã từng nghiêm túc.”

Lời an ủi luôn là một cách vòng vo để diễn đạt hiện thực một cách rõ ràng. Kỳ Tư vốn không muốn làm Quý Duyệt Sênh có tâm lý hổ thẹn, nhưng nếu chuyện đã xảy ra, cô có phản ứng tình cảm thế nào cũng không thể tránh được.

Quý Duyệt Sênh im lặng gật đầu. Cảnh mà cô nhìn thấy lúc rạng sáng kia như một cơn ác mộng, khiến người ta buồn nôn. Tuy rằng cảnh sát không có phát hiện gì, nhưng cô không cách nào tin tưởng thứ cô thấy chỉ là một con búp bê bơm hơi. Nếu thật sự là búp bê bơm hơi, vậy người đàn ông kia nói “Dưới lầu còn có cô gái chờ chúng ta đấy” chỉ là câu nói đùa à?

Cô không tiếp nhận được, cũng không tin.

Nhưng lúc này, cô lại tình nguyện đấy chỉ là con búp bê bơm hơi.

Đêm đông rét lạnh cực kỳ dài, hai người đứng ở chỗ dễ thấy dưới lầu, sinh viên cũng lục tục về phòng ngủ. Bên ngoài, trừ gió lạnh, cũng chỉ còn lại tâm trạng không ngừng lung lay của bọn họ.

“Ngày mai là thứ hai, chúng ta không có thời gian ra khỏi cổng trường.” Quý Duyệt Sênh vẫn vấn vương chuyện này. Muốn ra cổng trường vậy phải chờ tuần sau, biến số quá nhiều, luôn làm người ta không cách nào yên tâm.

Kỳ Tư cũng cảm thấy khó giải quyết, nhưng anh bỗng nhiên nhớ tới Cố Sâm nói cho anh một tin khác. Anh lập tức trấn an Quý Duyệt Sênh: “Chuyện này giao cho anh giải quyết, bây giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của em là nghỉ ngơi thật tốt.”

“Dạ, anh cũng thế nhé.” Quý Duyệt Sênh cũng muốn góp sức, nhưng lời Kỳ Tư như thuốc an thần, làm cô cảm thấy không cần nghĩ gì cả chỉ cần nghỉ, đến ngày hôm sau sẽ có thể giải quyết dễ dàng tất cả vấn đề.

Kỳ Tư nhìn theo Quý Duyệt Sênh lên phòng ký túc rồi mới xoay người về phòng ngủ nam. Anh gọi điện thoại cho Giang Chính.

“Khéo thật, đang muốn gọi cho cậu đây.” Vừa nối máy, giọng Giang Chính lập tức truyền tới, nghe ra có vẻ rất bất ngờ và vui mừng.

Kỳ Tư vốn nên cảm thấy sung sướng, nhưng chuyện xảy ra làm anh không thể không nghiêm túc thay đổi tính chất của cuộc điện thoại này. Song, anh còn chưa mở miệng nói mục đích, Giang Chính đã nói.

“Ngày mai tôi đến trường của các cậu huấn luyện, thời hạn một tuần. Đã lâu không gặp, mời hai người ăn bữa cơm. Bên đội trưởng Uông, tôi cũng sẽ báo một tiếng, đến lúc đó đi cùng luôn.”

“Vâng.” Nhắc đến ăn cơm, Kỳ Tư không cách nào từ chối, bởi vì Quý Duyệt Sênh rất thích ăn.

Giang Chính tạm dừng một chút, sự mẫn cảm của nghề nghiệp khiến anh ta cảm thấy kỳ lạ với phản ứng bình tĩnh của Kỳ Tư: “Cậu biết tôi sắp tới à?”

“Mới biết vài phút trước.” Kỳ Tư không ngắt lời. Nếu đã hỏi tới đây, như vậy anh cũng dứt khoát nói tiếp: “Tôi còn biết vụ cướp năm năm trước ở ngân hàng đường Cao Thị.”

Lúc này Giang Chính đang ngồi ở văn phòng hút thuốc, sau khi nghe Kỳ Tư nhắc đến vụ cướp, bàn tay kẹp thuốc lá mất tự nhiên run rẩy một cái. Tàn thuốc rơi xuống máy tính bảng trong tay, anh ta cũng không chú ý.

Vụ án năm năm trước, hai mạng người, tài sản tổn thất đạt hơn hai triệu nhân dân tệ, có thể nói rúng động cả nước. Ngay lúc đó Giang Chính cũng chỉ là cảnh sát được điều động đến tổ chuyên án. Sau khi vụ cướp xảy ra, bọn họ đã xem video giám sát không biết bao nhiêu ngày đêm, cũng tra xét hơn trăm người khả nghi. Toàn cục gần như vận dụng tất cả lực lượng hợp lực điều tra vụ án này, nhưng cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì.

Chớp mắt, đã qua năm năm. Thỉnh thoảng anh ta vẫn nhận được điện thoại của người nhà người bị hại, anh ta không dám nhấc máy, rồi chỉ có thể mặt dày nghe máy. Thời gian không thể xóa nhòa đi ảnh hưởng của vụ án này với xã hội, với người bị hại. Ngày nào chưa phá được án thì ngày đó anh ta chưa thể bình yên đi vào giấc ngủ.

Cho dù việc tham gia phá án không chỉ có mình anh ta, nhưng anh ta tin tưởng, suy nghĩ của tất cả mọi người đều như nhau. Án treo như một cái gai trong lòng, càng đâm càng sâu.

Hồi ức mãnh liệt, Giang Chính mệt mỏi nhéo sống mũi, dập thuốc lá.

“Ngày mai gặp rồi nói.”

“Vâng.”

Hai bên ngắt máy, Kỳ Tư đi vào phòng ngủ.

Giang Chính ngồi một mình trong bầu không khí căng thẳng. Nhiệt độ trong văn phòng thấp, trên người anh ta mặc đồng phục cảnh sát còn chưa thay, cổ tay áo đã bẩn tới bóng lên. Anh ta nóng lòng muốn biết lý do Kỳ Tư nhắc đến chuyện này, nhưng anh ta lại sợ đấy chỉ là một lần mừng hụt.

Anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ, rơi vào trầm tư, vô thức đốt thêm một điếu thuốc.