Cái gì? Kỳ Tư sợ ngây người, trong đầu lập tức chạy qua một vạn con lạc đà Alpaca (*) tự mình đa tình. Đây là kiểu gì? Bởi vì muốn làm người thân của Trần Tử Tang, cho nên cô muốn gả cho anh? Nghĩa là anh thua bởi Trần Tử Tang?
(*) Lạc đà Alpaca: hay Cǎonímǎ (chữ Hán: 草泥马, phiên âm Hán-Việt: thảo nê mã) là một meme mạng tại Trung Quốc được sử dụng rộng rãi.
nghe-gio-noi-tieng-yeu-nguoi-32-0 “Anh không được nói cho đàn chị, đàn anh cũng không được.” Cuối cùng, Quý Duyệt Sênh còn thần bí bắt anh thề.
Kỳ Tư chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, cẩn thận ngẫm lại, vẫn bỏ đi vậy. Dẫu sao nói ra thì Trần Tử Tang là người đứng đầu chuỗi thức ăn. Nếu chị ấy có thể chinh phục Cố Sâm, vậy chị ấy là vua.
‘Bại bởi chị ấy, vẫn chịu phục.’
Kỳ Tư an ủi bản thân như vậy, trên mặt vẫn treo nụ cười ngọt ngào.
Giang Chính kéo rèm ra, ngồi ở trên ghế trước cửa sổ, tiện tay châm điếu thuốc. Dậy sớm hai tiếng, dù thế nào cũng không ngủ được. Năm giờ sáng, thế giới bên ngoài còn chìm trong bóng đêm.
Anh ta theo ánh đèn trong phòng, thấy chú chim nhỏ đậu trên nhánh cây ngoài cửa sổ, sau khi rung đôi cánh thì uyển chuyển nhẹ nhàng bay đi. Trong giây phút nhìn theo chú chim nhỏ bay đi, anh ta thấy được quang cảnh mùa hè năm năm trước…
Ngày 5 tháng 7, Giang Chính được cục điều động đến tổ phụ trách chuyên án cùng điều tra vụ cướp. Ngày đó anh ta lái xe đi vào cục, khi xuống xe thấy một con chim sẻ bay lướt qua đầu vai anh ta. Bóng đen lướt qua khiến anh ta sợ tới mức giật mình. Sau khi xác nhận chỉ là chim sẻ nhỏ, anh ta lại ngượng ngùng tự mình cười nhạo mình, sau đó đi vào tòa nhà của đội trinh sát hình sự.
Trước khi đến, anh ta đã tìm hiểu về vụ án cướp ngân hàng ở khu Đông Giang ngày mùng 3 tháng 7. Lúc ấy đường Cao Thị còn chưa được gọi là “Cao Thị”, ngày xưa cũng không phồn hoa như bây giờ.
Không khí trong tổ chuyên án nặng nề, cấp trên ra chỉ thị, yêu cầu không tiếc tất cả toàn lực phá vụ án này. Khi mọi người trong tổ ngồi ở phòng họp, dường như trên vai đều là tảng đá nặng ngàn cân. Đáng tiếc, dù bọn họ điều tra ra sao thì vụ án gần như không có bất cứ tiến triển nào.
Camera giám sát trong ngân hàng hôm đó vừa khéo bị tắt vì dữ liệu đầy. Việc này khiến mấy người Giang Chính mất đi manh mối điều tra quan trọng, thứ duy nhất có thể lợi dụng chỉ có ghi âm trong di động của nhân viên. Âm thanh ngắn ngủi mười mấy giây, lúc ấy không ai có thể tìm được người dựa vào âm thanh.
Sau khi ra khỏi ngân hàng, ba tên cướp như bốc hơi khỏi nhân gian, không thể tìm thấy tung tích.
Không ngờ, chớp mắt đã qua năm năm.
Anh ta nhả ra một làn khói, khói thuốc lượn lờ vấn vít trước mắt. Nếu không nhờ Quý Duyệt Sênh, chỉ sợ có cho bọn họ thêm mười năm cũng chưa chắc có thể tìm được cơ hội như này. Nhưng lưới trời lồ ng tuy thưa khó lọt, mặc dù không phải năm năm sau ngày cướp thì mười năm nữa, phần tử tội phạm này chắc chắn cũng sẽ sa lưới.
Buổi chiều thứ tư, cả trường nghỉ.
Kỳ Tư trở lại phòng ngủ còn đang suy nghĩ buổi chiều làm gì thì nhận được điện thoại của Giang Chính, nói là đã lấy được ghi âm.
“Đi đâu đấy?” Nhìn thấy Kỳ Tư thu dọn chuẩn bị ra cửa, Kiều Khải Vọng gọi anh: “Cùng về phòng chơi game không?”
“Các cậu chơi đi.” Kỳ Tư vội vàng trả lời rồi cầm di động đi mất.
Kiều Khải Vọng gãi gãi đầu, xoay người nhìn mấy chàng trai rảnh rỗi khác trong phòng ký túc, cảm thán: “Có bạn gái thích thật.”
À, phải là có bạn gái đáng yêu như Quý Duyệt Sênh thích thật.
“Duyệt Sênh, em ở đâu?”
Đi xuống cầu thang, Kỳ Tư gọi điện thoại cho Quý Duyệt Sênh. Mà ở đầu dây bên kia, Quý Duyệt Sênh đã đi ra ngoài dạo phố với nhóm bạn cùng phòng, chưa về ngay được.
Trong văn phòng của đội trưởng Uông, Giang Chính đã ngồi đó đợi rất lâu. Nhìn thấy Kỳ Tư lẻ loi một mình, anh ta không khỏi hỏi: “Quý Duyệt Sênh đâu? Sao không tới với cậu?”
Kỳ Tư đi đến ngồi xuống đối diện anh ta: “Cô ấy đi ra ngoài dạo phố với bạn.”
‘Đi dạo phố quan trọng hơn vụ án?’ Giang Chính thiếu chút nữa buột miệng thốt ra, nhưng vừa nhìn Kỳ Tư thì lại chỉ có thể bấm bụng nhịn. Anh ta nghĩ thầm, cướp đoạt thời gian tự do của sinh viên đúng là quá không phúc hậu rồi.
“Cô ấy đi ra ngoài mua đồ dùng sinh hoạt.” Kỳ Tư giải thích cho Quý Duyệt Sênh, trong lời nói đầy giữ gìn: “Gần đây có nhiều chuyện, đã lâu cô ấy không ra ngoài đi dạo với bạn.”
Giang Chính tỏ vẻ chịu phục với việc Kỳ Tư đổi cách cưng chiều Quý Duyệt Sênh. Anh ta bất đắc dĩ gật đầu tiếp nhận lý do như vậy: “Nếu không phải tôi gọi điện thoại cho cậu, có phải cậu sẽ đi cùng em ấy không?”
“Đương nhiên.” Kỳ Tư không kiêng dè, thản nhiên nói: “Nhưng cô ấy cũng phải có không gian riêng của mình. Cho dù tôi ích kỷ muốn chiếm lấy cô ấy ra sao thì cũng phải tôn trọng thế giới riêng của cô ấy.”
Thế giới bảo thủ hướng nội của Giang Chính bị lời này của Kỳ Tư phá thành mảnh nhỏ. Trước nay, anh ta không nghĩ tới một người thổ lộ còn có thể thoải mái đến vậy, như đang nói chuyện rất bình thường. Trên mặt Kỳ Tư không thể thấy chút lúng túng và mất tự nhiên nào, trong ánh mắt đều là thích Quý Duyệt Sênh.
Loại thích này có sức sát thương lớn, lại rất hợp lý khi anh biểu đạt, không quá đột ngột, cũng không khiến người ta khó có thể tiếp thu. Bình thản và khắc sâu vào lòng hơn cả thói quen của một người.
“... Vậy chờ em ấy về thì nghe bản ghi âm.” Giang Chính không biết nên nói gì, chỉ có thể xấu hổ chuyển câu chuyện về vấn đề chính. Nhưng trong lòng anh ta lại thầm may mắn. May mà thằng nhóc này sinh sau đẻ muộn, nếu không có khi anh ta độc thân mất thôi.
Kỳ Tư nhìn chằm chằm màn hình di động, lo lắng cho Quý Duyệt Sênh, lại ngại lý luận “phải cho đối phương không gian riêng” kia của mình nên chỉ có thể kiềm nén lo lắng, cố gắng bình tĩnh.
Trên thực tế, ai mà không muốn ở cạnh nhau mỗi ngày? Phải cho đối phương không gian riêng gì chứ! Đều là lừa người thôi! Hận không thể mỗi phút đều dán vào nhau, ăn cơm ngủ chơi đều ở bên nhau.
Xong rồi! Cảm giác phút cuối tận thế đến rồi.
Kỳ Tư không chịu nổi suy nghĩ miên man của mình, vội ngẩng đầu hỏi Giang Chính: “Theo lý lúc xảy ra vụ cướp, camera của ngân hàng hẳn phải mở chứ? Vì sao lại không có chút manh mối nào, thậm chí đến bức vẽ cũng không có?”
“Chuyện khéo vậy đấy.” Giang Chính khom lưng duỗi tay lấy gạt tàn thuốc cách anh ta hơi xa trên bàn, phủi phủi khói bụi: “Bộ nhớ video của ngân hàng đầy, nhân viên mới tiện tay tắt đi. Hơn nữa năm năm trước, camera an ninh ngoài đường mới ở giai đoạn đầu, manh mối có thể lợi dụng đã thiếu lại càng thiếu. Sau tối hôm đó, ba người kia dường như bốc hơi khỏi trái đất, có tìm thế nào cũng không thấy.”
“Buổi tối?”
Kỳ Tư nhặt ra trọng điểm từ lời của anh, thời gian này lệch với điều anh biết. Anh nhíu mày ngẫm nghĩ rồi đứng dậy rút một tờ giấy A4 từ máy in trên bàn của đội trưởng Uông, vùi đầu vẽ.
“Vụ án xảy ra lúc gần 7 giờ tối, lúc ấy ngân hàng vẫn còn làm việc. Ba người kia vọt vào, sau đó dùng súng trong tay uy hiếp bọn họ, còn g iết chết bảo vệ tiến lên ngăn cản. Dùng búa sắt đập vỡ kính, cướp hai triệu nhân dân tệ tiền mặt. Thời gian tổng cộng không tới năm phút, thật là cùng hung cực ác.”
Giang Chính không giải thích nghi vấn của Kỳ Tư, mà kể cho anh về những gì xảy ra hôm đó. Ngay lúc anh ta kể lại quá trình, Kỳ Tư đã vẽ xong một hình người.
“Từng thấy ông ta chưa, đội trưởng Giang?” Kỳ Tư hỏi.
Giang Chính hoài nghi nhìn anh một cái, nhận bức tranh, nhìn chăm chú, lộ ra vẻ kinh ngạc. Anh ta thật sự chưa từng gặp ông cụ khô quắt gầy ốm trong tranh, đặc biệt là đôi mắt già nua lại có thần này, làm anh ta khắc sâu ấn tượng.
“Ông cụ này nói ông ta ở hiện trường khi vụ án xảy ra. Căn cứ tin tức ông ta cung cấp, lúc ấy hẳn là vào ban ngày.” Kỳ Tư bổ sung.
Giang Chính buông bức tranh, đã có đáp án với tất cả nghi hoặc của Kỳ Tư. Sở dĩ thời gian điên đảo, là bởi vì ông ta nói dối. Ông ta không tận mắt nhìn thấy, chẳng qua người thân của ông ta đã bỏ mạng trong vụ án đó.
“Nhân viên ngân hàng bị chết là cháu gái ông lão này. Hôm đó cũng là sinh nhật cô ấy, ông cụ đi mua đồ ăn, kết quả chờ đến tối thì nhận tin dữ cháu gái qua đời. Ông lão không chịu nổi cú sốc, hôn mê rất lâu. Lúc tỉnh lại, ông nhất định không chấp nhận sự thật cháu gái đã chết. Sau đó, ông ấy cảm thấy ngày đó mình cũng ở ngân hàng, không phải cháu gái ông chết, người trong nhà khuyên thế nào cũng không được. Theo tôi được biết từ đó về sau ông lão này sống một mình. Mỗi ngày đều sẽ đi qua ngân hàng, sau đó nói cho người khác tất cả những gì ông ấy tưởng tượng ra trong đầu.”
Kỳ Tư nhìn Giang Chính nói xong lại hút thuốc, cũng không nói gì. Mỗi câu chuyện luôn có bất ngờ vậy đấy. Không ai hy vọng như vậy, sợ thứ gì thì thứ đó sẽ đến.
Ông cụ kia vẫn kể chuyện với người qua đường. Ông không hy vọng cháu gái mình gặp phải kết cục bi thảm này nhưng vẫn là người miêu tả lại câu chuyện bi thảm giống vậy. Ông chỉ đổi người chết thành người khác, không cách nào thay đổi thực tế.
Người bi ai, kể chuyện bi ai, muốn một lần nữa được quan tâm yêu thương. Đáng tiếc, thời gian đã đưa người trong quá khứ đi, lưu lại mình ông cố chấp với quá khứ, còng lưng mỉm cười kể lại từng lần một.
“Thấy nhiều rồi, dần sẽ có suy nghĩ không bình thường.” Im lặng đã lâu, Giang Chính chậm rãi nói. Thấy nhiều, vốn nên quen. Nhưng anh ta lại cảm thấy người như vậy rất khác thường. “Cậu biết chuyện khó nhất trên đời này là gì không?”
Kỳ Tư lắc đầu, anh không tưởng tượng được là vì anh chưa từng trải qua, anh không cách nào cho ra một câu trả lời. Cho dù đáp án này không tồn tại tính thống nhất, nhưng anh cảm thấy có lẽ Giang Chính có thể đưa ra một tiêu chuẩn.
“Khó nhất là một lần nữa bắt đầu.”
Giọng điệu của anh ta bình thường, lại khó nén mất mát.
Nhược điểm của con người quá rõ ràng, tình cảm quá dồi dào, luôn vây mình sâu trong ngục tù, không thể tự kiềm chế. Như Tôn Ngộ Không vẽ cái vòng kia, vừa là bảo vệ, vừa là giam cầm.
Kỳ Tư bị những lời bình thản của Giang Chính đánh vào cảm xúc. Cuộc đời thường là vậy, thứ mà bạn cho rằng bình thường, không đáng giá nhắc tới lại là thứ xúc động lòng người nhất.
“Lúc gió êm sóng lặng, không ai nghĩ đến chúng ta.”
Giang Chính lại châm điếu thuốc, lấy một tư thái tùy ý mà không thả lỏng ngồi ở trên sofa. Xuyên qua khói thuốc, có thể nhìn thấy đôi mắt vẫn giữ cảnh giác của anh ta.
“Nhưng tôi vui với thời đại hòa bình này, tốt nhất không ai nhớ tới chúng ta.”
Kỳ Tư nghe ra sự cô đơn trong lời anh ta, cũng cảm nhận được niềm tin kiên định với nghề cảnh sát của anh ta. Dù có yêu nghề cỡ nào thì cũng sẽ sinh ra cảm giác mỏi mệt. Nhưng sau mỏi mệt lại là làm việc nghĩa không chùn bước.
“Uống nước không?” Kỳ Tư đứng dậy hỏi.
Giang Chính quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy hôm nay mình cảm khái hơi nhiều, nói xong lại thẹn thùng đến hoảng, chỉ có thể ậm ờ lên tiếng, chột dạ tiếp tục nhìn cái cây trụi lủi ngoài cửa sổ.
Buổi chiều, đội trưởng Uông cũng ra ngoài. Nghe nói người trong nhà nhất định phải lôi anh ấy đi xem mắt. Anh ấy thật là…, đường đường một trung đội trưởng bị bố mẹ ép cho chỉ có thể đi xem mắt. Trước khi ra cửa, anh ấy dặn dò Giang Chính, không được dạy hư học sinh của mình.
Giang Chính thẳng thừng đáp: “Thế muốn giống anh, sắp ba mươi mà còn chưa có người yêu à?”
Đội trưởng Uông không nói lại Giang Chính đang ngọt ngào trong tân hôn, chỉ có thể thay thường phục, không tình nguyện lái xe đi ra ngoài xem mắt. Nếu hiện tại đội trưởng Uông ở đây, có lẽ không khí sẽ tốt hơn.
Kỳ Tư rót nước xong, ngẩng đầu nhìn đồng hồ quả lắc trong văn phòng, đã là 3 giờ chiều.
Không biết Quý Duyệt Sênh sắp về chưa. Trong lúc anh và Giang Chính nói chuyện, cô hoàn toàn không liên hệ với anh. Không biết phải hình dung cảm giác nôn nóng xuất hiện vào giờ phút này ra sao, có phần khác lạ khiến người ta bất an.
“Duyệt Sênh, chúng ta đi siêu thị xong thì về trường.” Phó Kiêu Kiêu đi ở đằng trước, gọi Quý Duyệt Sênh ở phía sau theo kịp.
Nhóm bạn cùng phòng sải bước phía trước hoàn toàn không cảm thấy mệt khiến Quý Duyệt Sênh ở phía sau phục sát đất. Đến năm thứ ba trường cảnh sát, cô mới tin, thể lực thật sự quyết định một người có thể đi xa đến đâu lúc dạo phố.
“Tớ không muốn mua gì, tớ có thể ngồi ở chỗ này chờ các cậu không?” Quý Duyệt Sênh thật sự đi không nổi nữa, trong tay xách theo một túi đồ to, đặt mông ngồi xuống băng ghế ở cửa siêu thị, có thế nào cũng không chịu đi nữa.
Lục Địch lắc đầu, chế nhạo cô: “Ai bảo bình thường cậu không chịu vận động.”
“Không phải cậu ấy không chịu vận động, chỉ là đối tượng cùng vận động không nên là chúng ta.” Tĩnh Tĩnh bật chợt bắn tên, còn cười mờ ám với cô.
Quý Duyệt Sênh bĩu môi, vẫy vẫy tay, ý bảo các cô nhanh tốc chiến tốc thắng. Vì thế, chỉ còn lại một mình cô ngồi nghỉ ngơi trên băng ghế. Bên cạnh còn một cậu bé cầm hamburger, ăn ngấu nghiến, khóe miệng còn dính nước salad.
“Lau miệng đi.” Quý Duyệt Sênh lấy khăn giấy ra, đưa sang: “Sao chỉ có mình em, người lớn đâu?”
Cậu nhóc cảnh giác nhìn cô một cái. Sau khi tin chị gái xinh đẹp dễ thương này không có bất kỳ nguy hiểm gì, cậu mới nhận khăn giấy, dỡ bỏ lòng đề phòng.
“Mẹ em đi lạc.” Lời cậu nói khiến người ta ngạc nhiên.
Quý Duyệt Sênh khẽ “ồ” một tiếng, ngay sau đó nói: “Để chị giúp em báo cảnh sát nhé.”
“Không sao! Mẹ mà cãi nhau với bố là sẽ chạy mất. Em biết mẹ sẽ đến siêu thị mua một thùng mì gói về, sau đó bóp nát cho hả giận. Cho nên em ở chỗ này chờ mẹ.”
Sau khi nghe cậu nhóc giải thích, Quý Duyệt Sênh cảm thấy đứa nhỏ này ấm áp tới bất ngờ. Cô không nhịn được duỗi tay sờ sờ đầu cậu, lại bị cậu né tránh.
“Tuy rằng chị đẹp, nhưng không thể chạm vào tóc em.”
Tôn nghiêm của đàn ông đúng là khó hiểu! Quý Duyệt Sênh không khỏi buồn cười thầm cảm thán trong lòng, sau đó không nói chuyện với cậu nhóc nữa. Hai người duy trì khoảng cách, nhưng vẫn chú ý đến nhau.
“Trông đồ hộ chị nhé, chị đi toilet một chút.” Năm phút qua đi, Quý Duyệt Sênh nhờ cậu nhóc.
Cậu nhóc nhìn một đống đồ, rất ông cụ non nói: “Vâng, chị đi đi.”
Quý Duyệt Sênh cảm kích sờ sờ đầu cậu thêm cái nữa. Lần này cậu nhóc không né tránh, mà lẩm bẩm về phía Quý Duyệt Sênh đã đi xa: “Khá hơn mấy bạn nữ điệu đà trong lớp nhiều.”
Từ toilet ra, Quý Duyệt Sênh vẩy nước trên tay, đi ra ngoài. Vừa bước ra ngoài, phía sau có người không cẩn thận đụng vào cô.
“Ngại quá.”
Là giọng nam.
Quý Duyệt Sênh ngẩng đầu, lại chỉ thấy bóng dáng một người đàn ông đỡ một cô gái vội vàng rời đi. Mới đầu, cô cho rằng cô gái này say rượu, nhưng ngẫm lại, ban ngày ban mặt ai lại uống thành thế này?
“Cứu tôi...”
Cùng lúc đó, tai cô còn bắt giữ được một âm thanh kỳ lạ khác. Âm thanh này rõ ràng nói ra từ trong miệng phụ nữ, rất nhỏ, mỏng manh, giống như đang gặp nguy hiểm.
Quý Duyệt Sênh nhìn xung quanh, nhưng người đến người đi, mỗi gương mặt đều không giống nhau. Bọn họ cắm đầu đi về chỗ mình muốn đến, không ai phát ra tín hiệu cầu cứu như vậy.
“Ngại quá.”
Tiếng cầu cứu kỳ lạ không biết từ đâu mà đến và giọng đàn ông trước đó quanh quẩn trong đầu cô. Tuy rằng chỉ có hai chữ, nhưng tiết tấu và phát âm khi nói của ông ta chậm rãi tiến vào trong trình tự ghi nhận âm thanh của cô. Trình tự tự động mở ra từng con chữ, phát âm mỗi chữ đều có thể phân biệt rõ ràng. Thậm chí cô còn có thể cảm nhận yết hầu ông ta lên xuống và râu bên mép chuyển động khi nói chuyện.
Ký hiệu âm thanh này như rải rác mà có dấu vết để lại, cuối cùng chiếu thành hình trong đầu cô. Cô đột nhiên hiểu ra, theo bản năng đi tìm người đàn ông phía trước.
Cô hiểu mình đã gặp được ai.