Nghe Gió Nói Tiếng Yêu Người

Chương 39: Tư pháp công chính (3)




“Không đâu.” Quý Duyệt Sênh vốn đang ngủ say, không biết đã tỉnh lại khi nào, nghe được bọn họ nói chuyện, cố căng mí mắt giải thích cho bản thân: “Rõ ràng em bị thương nghiêm trọng, không phải kinh hãi quá độ.”

Kỳ Tư chú ý từng chút về cô, thấy cô tỉnh lại, lập tức đứng dậy giúp cô ngồi dậy: “Hôm nay nhìn có vẻ ổn hơn mấy hôm trước.”

Quý Duyệt Sênh thẹn thùng nhìn Giang Chính đứng ở cuối giường: “Đội trưởng Giang, lần đầu tiên anh xử lý án giết người, buổi tối có gặp ác mộng không?”

Đề tài xoay chuyển quá nhanh, Giang Chính cúi đầu cười, trả lời: “Đương nhiên. Đã từng cứ mãi đuổi theo hung thủ ở trong mơ. Làm thế nào cũng không đuổi theo được, cảm giác như gặp quỷ dựng tường vậy.”

“Đúng thế. Mấy ngày nay, em mơ thấy trong quan tài toàn đầu người, quả thực muốn cho em ngạt thở.” Quý Duyệt Sênh cau mày càu nhàu, “Mỗi đêm đều mơ cảnh này, ngủ say còn bị bóng đè. Làm thế nào cũng không tỉnh được.”

“Uống nước.” Kỳ Tư xoay người cầm nước ấm trong tay, dừng một chút sau đó hỏi: “Cần đút cho em uống không?”

Quý Duyệt Sênh trừng mắt nhìn Kỳ Tư, vội xua tay giải thích với Giang Chính: “Em không yếu đuối như vậy! Chỉ là mấy ngày hôm trước váng đầu đến hoàn toàn không biết đông nam tây bắc, cho nên...”

“Có thể hiểu, mau uống đi.” Giang Chính mỉm cười gật đầu, “Bố mẹ em đã đến chưa?”

“Đến rồi.” Người trả lời là Kỳ Tư: “Chẳng qua hôm cô chú đến thì Duyệt Sênh chưa tỉnh, hôm nay sẽ đến muộn một chút.”

Quý Duyệt Sênh không để ý cái này, uống xong nước thì tò mò hỏi Giang Chính: “Vụ án sao rồi? Bọn chúng khai rồi chứ? Người còn lại đã bắt được chưa?”

“Ừm. Tên đánh em bị thương là thủ phạm chính trong vụ án cướp ngân hàng vào năm năm trước, gã cũng đã khai ra hai người còn lại. Năm đó bọn chúng cướp hai triệu nhân dân tệ, sau khi ba người chia tiền thì đường ai nấy đi. Có người phát tài làm ông chủ lớn, cũng có người thích đánh bạc như tên thủ phạm chính, kết quả một đêm thua sạch, đi trở về đường xưa.”

“Hai tên còn lại trong vụ án của Lê Chân gia nhập với gã như nào vậy?” Tuy rằng Quý Duyệt Sênh bằng sự may mắn đoán trúng hai tên kia không phải đồng lõa với Lê Chân trong vụ cướp, nhưng thật sự khó hiểu với việc sao bọn họ có thể tụ tập ở bên nhau.

“Vật họp theo loài, người phân theo nhóm. Người trong lòng có quỷ đi ở trên đường nhìn nhau cũng đã biết tính nhau, em nói xem loại ‘duyên phận’ này nên giải thích thế nào?”

Trong giọng của Giang Chính như có trào phúng.

Quý Duyệt Sênh khẽ gật đầu, phá được vụ án là được.

“Đúng rồi, có một vấn đề còn muốn hỏi em.” Giang Chính đổi chủ đề, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Quý Duyệt Sênh buồn cười hỏi: “Hỏi?”

“Lúc ấy súng nhắm ngay vào em, em làm cách nào chuyển bại thành thắng?”

“Hả?”

Cái này... Quý Duyệt Sênh hoàn toàn không ý thức được việc này sẽ trở thành một vấn đề. Cô cướp được khẩu súng kia thế nào? Cho dù bây giờ nhớ lại thì trong đầu cũng trống rỗng, giây phút đó thật sự quá mức ngắn ngủi, khó có thể dùng đơn vị thời gian để suy xét.



“Em chỉ nhớ lúc ấy em nghe được giọng Kỳ Tư.”

Vào giây cuối cô chỉ còn nhớ rõ chuyện này, có lẽ tranh thủ thời gian tự cứu mạng mình hoàn toàn xuất phát từ bản năng, nhưng bản năng cũng bao gồm cả sợ hãi cực độ. Nếu lúc ấy không xuất hiện giọng của Kỳ Tư, cô nghĩ chắc chắn mình sẽ chết.

Kỳ Tư duỗi tay, dùng mu bàn tay cọ cọ mặt cô, trong lòng có cảm động và áy náy không nói nên lời. Nhìn cô mới nằm viện mấy ngày đã gầy yếu, anh đau lòng nói: “Đừng nghĩ, chút nữa lại đau đầu.”

“Không sao.” Quý Duyệt Sênh lắc đầu, lại nhìn về phía Giang Chính: “Vừa rồi anh nói Đổng Khiêm Duệ đã tỉnh à? Em đi thăm với, tốt nhất gọi cả Kiều Khải Vọng, coi như cậu ấy đã làm chuyện tốt.”

“Không được đi.” Ai ngờ, Kỳ Tư nghe cô nói vậy, thay đổi dáng vẻ ôn hòa trước kia thành thái độ cứng rắn.

Quý Duyệt Sênh ngây ra, vẫn hỏi một câu: “Vì sao?”

“Hiện tại em chỉ phải làm một việc, đấy là ngoan ngoãn nghỉ ngơi.” Kỳ Tư nói chuyện không cho phản bác.

Giang Chính đứng ở cuối giường xấu hổ gãi gãi cánh mũi, nghĩ lúc bằng tuổi này, mình còn đang rầu rĩ về những bài thi năm bốn. Đúng là mỗi người một mệnh.

“Vậy anh đi thay em đi.” Quý Duyệt Sênh nhẹ nhàng đẩy Kỳ Tư, “Chúng ta phải cho Kiều Khải Vọng một câu trả lời hài lòng.”

Đã nhận lời nhờ vả thì phải làm hết sức mình. Kỳ Tư hiểu điều này, nhưng nhiều lần cái tên Kiều Khải Vọng xuất hiện trong miệng Quý Duyệt Sênh làm trong lòng anh sinh khúc mắc. Tuy rằng lúc này, hiển nhiên không nên ghen, nhưng anh còn có thể làm sao được chứ?

Vì thế, Giang Chính ở vào thế khó xử dẫn theo Kỳ Tư rầu rĩ không vui đến phòng bệnh khác thăm Đổng Khiêm Duệ.

Phòng bệnh 208.

Trên thực tế, Đổng Khiêm Duệ bị thương nghiêm trọng hơn Quý Duyệt Sênh nhiều. Nhưng anh ta đã sớm tỉnh, chỉ chưa hết kinh sợ.

Bị cầm tù thời gian dài làm chức năng cơ thể của Đổng Khiêm Duệ đều bị hỏng, vì bảo vệ anh ta, bác sĩ lựa chọn băng mắt anh ta lại, lo lắng anh ta tỉnh lại sẽ không chịu được ánh sáng trong ngưỡng bình thường.

Mãi cho đến hôm nay, anh ta mới được bỏ bịt mắt. Cũng đến hôm nay, Giang Chính và Kỳ Tư mới thấy rõ khuôn mặt thật của Đổng Khiêm Duệ, khác một trời một vực với khuôn mặt trên chứng minh thư. Hiện tại anh ta gầy như que củi, hai má hõm sâu, trên người chằng chịt vết thương, cả người đau đớn, nằm cũng không được, đứng cũng không xong.

Dù thế nào anh ta vẫn cứ cảm thấy mình như đang trên bàn chông.

Giang Chính nhìn Đổng Khiêm Duệ vẫn luôn bất an mà lẩm bẩm không ngừng, dường như đang tìm kiếm một đối tượng lắng nghe thì kéo ghế ra ngồi xuống.

“Đổng Khiêm Duệ, khá hơn chút nào không?” Giang Chính ghé sát vào anh ta, nhẹ giọng hỏi.

Anh ta hơi nghiêng người, chua xót phát ra một tiếng: “Lê Chân...”

Rốt cuộc cái tên không cách nào gọi bằng giọng dịu dàng làm Đổng Khiêm Duệ trở về hiện thực đau đớn muốn chết. Cuối cùng anh ta lại thấy ánh mặt trời, mà Lê Chân thì không về được nữa.



Giang Chính và Kỳ Tư liếc nhau, mặc cho một tiếng “Lê Chân” như mộng như ảo kia, đồng loạt đưa bọn họ về ba năm trước.

Đó là năm tốt nghiệp, giống như phần lớn các đôi yêu nhau, Lê Chân và Đổng Khiêm Duệ nảy sinh khúc mắc bởi vì lựa chọn sau khi tốt nghiệp sẽ về nước hay ở lại.

Lựa chọn trong lúc kích động luôn cất giấu một sức mạnh thần bí, đó có lẽ là hối hận.

Mà trong cơn tức giận, Lê Chân đề nghị chia tay, hơn nữa cố chấp về nước. Không ai biết, lần chia ly này sẽ đẩy cô ấy vào vực sâu vạn kiếp bất phục, cũng sẽ làm Đổng Khiêm Duệ bứt rứt cả đời.

Lê Chân không chào hỏi đã về nhà dĩ nhiên không chờ bố mẹ ra sân bay đón, cô kéo hành lý trở về địa chỉ nhà mới mà trong cuộc gọi video bố mẹ nhắc đến, vui sướng gõ cửa.

Nhà mới rất đẹp, điều này khiến tâm trạng Lê Chân thoải mái hơn nhiều. Nhưng ấn chuông vài lần, cô không nghe được bất kỳ đáp lại nào. Vì thế, cô lại lần nữa ấn chuông cửa.

Cùng lúc đó, cô còn lấy di động gọi cho bố mẹ.

Cửa không ai mở, ngay cả điện thoại cũng không có ai nhấc máy. Lê Chân có phần buồn bực, bây giờ là giờ cơm chiều, bố mẹ đi đâu được chứ?

Đại khái còn đắm chìm trong đau buồn sau khi chia tay người yêu, Lê Chân bắt đầu tức giận. Cô cảm thấy bạn trai không thông cảm cô thì thôi, sao cả bố mẹ cũng như vậy?

Không thể kịp thời đưa cho cô sự ấm áp, không thể mở cửa ôm cô ngay khi cô ấn chuông, cô thiếu chút nữa bật khóc trước cửa nhà mình.

Ngay khi cô không biết làm sao, cửa nhà khẽ mở ra một khe hẹp, từ trong lộ ra một đôi mắt. Đôi mắt kia xa lạ khủng hoảng, lại trộn lẫn chút may mắn.

“Cô là Lê Chân hả?” Người trong nhà hỏi cô.

Lê Chân gật đầu, trả lời đúng sự thật.

Giọng kia không thuộc về bất cứ ai mà cô biết, lúc này lại xuất hiện ở nhà cô. Sự khác thường làm cô ôm lòng nghi ngờ nhưng không có thời gian suy xét người trong nhà là ai.

“Chúng tôi đến sửa đường nước, nhà cô bị rò nước. Mau vào đi, bố mẹ cô đang ở trên gác giúp đỡ. Tôi vừa xuống dưới lấy dụng cụ, nghe thấy chuông cửa nên mở cửa.”

Với lời giải thích rò nước, Lê Chân tin tưởng không nghi ngờ, cô cứ như vậy vào nhà. Cô biết chắc chắn bố mẹ ở nhà, tuy rằng nguyên nhân không mở cửa khá gượng ép nhưng cũng hợp lý.

Đúng, cô không đoán sai, bố mẹ cô ở nhà. Nhưng ba tiếng trước khi cô đứng ở cửa nhà, bố mẹ cô đã đau đớn mà chết bởi gặp phải tra tấn không phải con người có thể chịu được.

Bây giờ, thi thể còn chưa lạnh, đang yên lặng nằm trên sàn nhà ở gác mái. Máu tươi ồ ạt chảy ra từ đầu bọn họ, những người đó lấy rìu chặt đầu bọn họ, chơi đùa nhìn bọn họ chết đi mà không chút giãy giụa.

Đáng thương Lê Chân không thấy cảnh này, bởi vậy khi cô vừa bước vào nhà, người vốn hòa ái dễ gần ở phía sau lập tức trở mặt. Cô chỉ đi một bước đã bị đánh cho hôn mê. Thậm chí cô còn không biết mình chết thế nào, vì sao lại chết, đến gặp bố mẹ lần cuối, cô cũng không làm được.

Cuối cùng, tủ đông trở thành phần mộ của cô và bố mẹ.