Nghe Nói Cậu Chỉ Xem Tôi Là Bạn

Chương 26: Len Lỏi




Sắp tới cuối tuần, Quý Vãn muốn mời Phong Tiến và Khổng Lập Ngôn ra ngoài ăn một bữa, nhưng Khổng Lập Ngôn sực nhớ, cuối tuần cũng là sinh nhật một người bạn nối khố của họ.

“Tôi hỏi xem tên kia sinh nhật định làm gì, chờ chút nhé.” Khổng Lập Ngôn lấy điện thoại gõ chữ một lúc rồi ngước đầu nói với Quý Vãn, “Hôm đó cậu ấy muốn mời chúng ta ăn sinh nhật. Bảo Vãn Vãn cũng tới!”

Quý Vãn hỏi: “Tôi đi có ổn không?”

Thấy dáng vẻ hơi hoang mang của Quý Vãn, Khổng Lập Ngôn giải thích: “Không sao Vãn Vãn, cậu cũng từng gặp cậu ấy rồi, là cái tên có mùi táo hồi chơi bóng rổ lần trước… À không, cậu không ngửi được mùi pheromone, là cái tên phơi nắng đen nhẻm đó. Cậu ấy nói vừa gặp cậu đã thấy thân thương, nên mời cậu đến góp vui.”

Nghe Khổng Lập Ngôn nói thế, Quý Vãn cũng có ấn tượng đại khái. Cậu nhớ đó là một Alpha hoạt bát cởi mở, do lời mời nhiệt tình khó từ chối, Quý Vãn bèn đồng ý.

Tiệc sinh nhật tổ chức vào Chủ nhật, Quý Vãn bàn bạc với Phong Tiến và Khổng Lập Ngôn một lúc, cảm thấy ăn hai bữa lớn vào hai ngày thứ Bảy và Chủ nhật thì hơi quá, nên cuộc hẹn của họ được lùi ra sau.

Bàn xong, Khổng Lập Ngôn ra net chơi, Phong Tiến ngồi lên giường hỏi: “Không ra ngoài ăn, cũng không cùng tôi mua quần áo?”

Bấy giờ Quý Vãn đang nằm trên giường, cậu ngước mắt nhìn sang, thấy Phong Tiến ngồi ngay ngắn, nói với vẻ hơi bất mãn: “Đúng lúc mặc đồ mới ăn sinh nhật, hôm nay chúng ta đi mua là vừa.”

Quý Vãn không ý kiến, cậu đứng dậy mặc đồ chỉnh tề, cùng Phong Tiến ra ngoài.

Sau khi bắt xe tới trung tâm thương mại, Quý Vãn dẫn Phong Tiến đi dạo bên trong.

Nhiều cửa hàng quá, Quý Vãn quyết định hỏi sở thích của Phong Tiến trước.

“Cậu có thích thương hiệu nào không?” Quý Vãn hỏi.

“Không.” Phong Tiến đáp một cách biếng nhác.

Quý Vãn nghĩ ngợi, đổi cách diễn đạt khác: “Giá chiếc áo khoác lông vũ kia của cậu là bao nhiêu?”

Lúc trước cậu từng thử tra giá chiếc áo khoác lông vũ mà Phong Tiến cho mình để mua lại một cái tương tự, nhưng mãi mà chẳng thấy.

Phong Tiến chưa bao giờ quan tâm mấy thứ này, thuận miệng: “Không đáng tiền, hai trăm thôi.”

Quý Vãn: “…???”

Giữa cậu và Phong Tiến chắc chắn có một người bị điên rồi.

Phong Tiến bổ sung: “Áo đó được tặng lúc mua thứ khác, hàng tặng kèm vốn chẳng có giá trị gì.”

Quý Vãn còn hơi nghi ngờ, nhưng bây giờ dù cậu không tin lời Phong Tiến đi chăng nữa cũng đâu biết giá thật của chiếc áo đó, thế là cậu suy nghĩ một lúc, quyết định mua một chiếc áo trông thật đẹp trai thật ngầu cho Phong Tiến.

Phong Tiến có bờ vai rộng và đôi chân dài, là giá áo điển hình, mặc gì cũng đẹp cả. Quý Vãn thấy nhiều áo đều ổn, nhưng Phong Tiến cứ xoi mói mãi, cái nào cũng chê bai.

“Không mặc được.” Sau khi Quý Vãn lại chọn một chiếc áo ra, Phong Tiến nhíu mày, “Tôi không thích kiểu này.”

Quý Vãn không tức giận, vẫn ôn hòa hỏi: “Vậy cậu thích kiểu gì?”

Ánh mắt Phong Tiến đảo một vòng trong cửa hàng, chỉ vào chiếc áo khoác màu đỏ rượu mà mình đã ưng ý từ trước: “Xem cái kia.”

Sau khi nhân viên đưa áo sang, Phong Tiến ướm thử lên người mình, trầm ngâm một lúc, lại ướm thử lên người Quý Vãn.

“Cậu chàng này có mắt thẩm mỹ ghê!” Nhân viên khen ngợi, “Áo này làm bật tông da lắm!”

Phong Tiến: “Ừ.”

Da Quý Vãn trắng, mặc áo màu đỏ trông năng động hơn hẳn, rất đáng yêu.

Quý Vãn nghe Phong Tiến bảo: “Tôi thích cái này.”

Quý Vãn gật đầu, đang định thanh toán thì bị Phong Tiến cản lại.

“Đúng là tôi thích nó thật, nhưng hình như cậu mặc đẹp hơn tôi.” Phong Tiến nhíu mày.

Câu này hơi khó hiểu, sao nghe cứ như đang nói mình không vui vì chuyện này. Quý Vãn trả lời một cách thận trọng: “Cậu mặc đẹp hơn.”

“Vậy à.” Phong Tiến hời hợt, “Vậy cậu cũng mua một cái đi, chúng ta cùng mặc vào so sánh.”

Quý Vãn: “…”

Không ngờ Phong Tiến lại để ý ngoại hình như vậy, còn muốn so bì với cậu nữa?

Nhưng việc mua thêm áo không nằm trong dự tính của cậu, Quý Vãn xoa ấn đường, đang định nói chỉ mua một chiếc thôi, thì chợt thấy nhân viên cửa hàng nở nụ cười tươi tắn, cầm tấm bảng giảm 60% ra treo lên dãy áo nọ.

Quý Vãn: “Đây là…?”

Nhân viên nhìn sang, nụ cười chân thành hơn: “Chào quý khách, chúng tôi đang có chương trình khuyến mãi tri ân khách hàng, mua hai áo thì mỗi áo sẽ giảm 60%!”



Món hời từ trên trời rơi xuống đập lên đầu Quý Vãn.

Mua không?

Mua!

Bước ra cửa hàng, Quý Vãn vui lắm, nụ cười hài lòng vẫn đang rạng rỡ trên gương mặt.

Phong Tiến cũng nhếch môi, hắn nhìn thoáng qua hai chiếc áo cùng kiểu dáng vừa mua, mắt tối lại.

… Mặc áo cùng kiểu, dù Quý Vãn đang đứng trên sân khấu, đứng ở một góc sân trường, hay đứng ở bất kỳ nơi nào trên thế giới chăng nữa, hắn cũng đã để lại một chút dấu vết trên người cậu.

Khoảng trống trong tim được lấp một ít, nhưng… chưa đủ.

Trong cửa hàng.

Nhân viên lấy bảng giảm 60% xuống, nói với một nhân viên tóc ngắn khác: “Cậu chủ tự dưng đến đây, làm tớ giật cả mình.”

“Ai mà không giật mình, tớ vừa làm xong tấm bảng giảm 60% này đấy, chúng ta có bao giờ giảm mạnh thế này đâu.” Nhân viên tóc ngắn gãi đầu, nhìn theo hướng Phong Tiến và Quý Vãn rời đi.

Không biết chàng trai kia có quan hệ gì với Phong Tiến, cô chưa thấy Phong Tiến làm thế với ai bao giờ.

Quý Vãn mua áo xong định về trường, chợt bị Phong Tiến kéo lại.

“Hiếm lắm mới ra ngoài một chuyến, chẳng lẽ mua rồi về ngay à?” Phong Tiến hỏi.

“Hả?” Quý Vãn thắc mắc, “Vậy đi đâu?”

Phong Tiến mỉm cười.

Khó khăn lắm họ mới ra riêng, như đang hẹn hò vậy, hắn không thể để ngày hôm nay trôi qua trong nhạt nhẽo được.

“Dạo phố, ăn uống, xem phim, những việc làm khi ra ngoài chơi.” Phong Tiến gợi ý, “Đây là chuyện bình thường.”

Quý Vãn không phải người có sở thích này, thực ra trước mỗi lần ra ngoài dạo phố, cậu sẽ lên kế hoạch xem lần này cần mua những gì. Tới nơi cứ đến thẳng điểm đích, mua xong về ngay chứ không lãng phí thời gian cho việc vui chơi.

Nhưng đúng là cậu cũng từng nghe về kiểu giải trí này, nhiều người sẽ ra chơi một lần luôn cho thỏa thích.

Bởi mục đích chuyến đi là để cảm ơn Phong Tiến trước đó đã cho cậu mượn áo, thế nên Quý Vãn cũng không ý kiến gì, cậu hỏi: “Vậy cậu muốn…?”

Phong Tiến giả vờ nhìn đồng hồ, sau đó nói ra kế hoạch mà mình đã dự tính sẵn: “Còn sớm, đi xem phim, xem xong ăn, ăn xong vừa đúng giờ về.”

Kế hoạch này nghe rất hợp lý, hai người bèn vào rạp chiếu phim gần đó.

Phong Tiến đã tính giờ họ xuất phát, đến nơi đúng lúc chiếu bộ phim tình cảm, mấy phim khác thì hoặc là kinh dị, hoặc là phim hoạt hình thiếu nhi.

Quý Vãn bệnh tim, chắc chắn sẽ không chọn phim kinh dị, phim hoạt hình thiếu nhi trẻ con quá cũng không, tất nhiên họ sẽ phải cùng xem bộ phim tình cảm còn lại rồi.

“Hay chờ thêm?” Quý Vãn nhìn danh sách trên màn hình, “Thêm hai mươi phút nữa có bộ phim hài.”

“Tôi xem rồi.” Phong Tiến dửng dưng.

Quý Vãn: “… Chẳng phải mới chiếu à? Sao cậu xem rồi?”

“Ở nhà.” Phong Tiến điềm nhiên, “Nhà có phòng chiếu riêng, ký hợp đồng với rạp ngoài, có thể xem những bộ phim mới nhất, như vậy không cần chạy ra rạp xem.”

Phong Tiến không nói dối hẳn, đúng là bình thường hắn sẽ làm vậy, có điều hắn chưa xem bộ phim hài Quý Vãn vừa nói thôi.

Mục đích của hắn là phim tình cảm, ngồi xem phim cùng các cặp tình nhân, không chừng Quý Vãn sẽ bị bầu không khí lây nhiễm rồi cũng thấy hồi hộp đỏ mặt, tim đập nhanh thì sao?

Quý Vãn: “…”

Quý Vãn như bị sốc, cậu im lặng. Chẳng biết rốt cuộc tại sao Phong Tiến lại muốn xem phim, bởi nhìn sao cũng thấy cậu ấy có vẻ không hứng thú.

Phong Tiến chỉ vào bộ phim tình cảm nọ: “Phim này đi, dù sao cũng để giết thời gian, thấy có vẻ hay.”

Hai người bạn cùng xem phim tình cảm cứ gường gượng, Quý Vãn ngẫm nghĩ, chỉ vào bộ phim kinh dị: “Cậu thấy phim này thế nào.”

Phong Tiến: “Không hay lắm, sức khỏe của cậu…”

Quý Vãn hiểu ra, cậu giải thích: “Không sao, tôi không sợ cái này. Thật ra tôi đã xem nhiều phim kinh dị lắm rồi, thấy… không cảm giác gì cả, vui thôi.”

Phong Tiến đồng ý, xoay người mua hai vé phim kinh di.

Quý Vãn không sợ, vậy cứ để hắn sợ.



Cơ hội là do con người tạo ra, không chừng hiệu quả còn tốt hơn phim tình cảm.

Phong Tiến đã mua vé phim, Quý Vãn đành mua thức ăn vặt. Nhìn một lượt ở quầy bán đồ ăn, Quý Vãn nhận ra mua lẻ đắt hơn, mua combo tên “combo tình nhân” thì giá ưu đãi nhiều.

Cậu mua gì cũng được cả, nhưng sợ Phong Tiến không thích.

Ai học cùng trường đều biết Phong Tiến cực ghét những tin đồn về mình, đây cũng là nguyên nhân mặc dù rất nhiều người thích Phong Tiến, nhưng chẳng ai nghe ngóng được chuyện gì của hắn cả. Nếu chỉ vì chút chuyện mà khiến Phong Tiến mất hứng thì không hay lắm.

“Lấy hai phần nhỏ…” Quý Vãn chưa dứt lời, một bàn tay đã vươn tới vỗ vai, cắt ngang lời cậu.

Quý Vãn quay đầu, thấy Phong Tiến đang đứng sau lưng.

“Một combo tình nhân.” Phong Tiến nói.

Nam sinh bán thức ăn vặt hơi đỏ mặt, đưa phần họ gọi sang.

Phong Tiến cầm đồ trả tiền, dẫn Quý Vãn vào rạp.

Quý Vãn nhìn combo tình nhân trong tay mình, vẫn thấy khó tin: “Cậu không để bụng à?”

“Để bụng gì?” Phong Tiến hỏi ngược lại.

Hắn nhìn Quý Vãn một lúc, thở dài: “Ra ngoài chơi với tôi đừng nghĩ nhiều quá, chúng ta thân nhau như vậy, tôi sẽ không để bụng những việc cậu làm đâu.”

Ánh mắt Phong Tiến mang sự nuông chiều khó tả thành lời, Quý Vãn sửng sốt, chưa kịp lên tiếng, đèn đóm xung quanh đã tắt ngóm, bóng tối bao trùm lên từng người.

Chẳng hiểu sao Quý Vãn chợt thấy nhẹ nhõm, cậu vừa ngẫm lại những lời Phong Tiến nói, vừa vươn tay định lấy bỏng ngô đặt ở giữa, nào ngờ chạm trúng ngón tay Phong Tiến cũng đang muốn lấy.

Ngón tay nọ thon dài đầy sức mạnh, bấy giờ chúng duỗi thẳng nên chạm trúng các đốt ngón tay của Quý Vãn, khiến cậu thấy ngưa ngứa.

Nếu là trước đây, Quý Vãn chạm trúng tay Phong Tiến sẽ rụt về, vì trông Phong Tiến không phải người sẽ chấp nhận động tác này. Song, cậu sực nhớ đến những lời Phong Tiến nói.

Không để bụng cậu làm gì?

Thật à?

Quý Vãn dằn xuống suy nghĩ rút tay về, thử giữ tay tại chỗ, chờ Phong Tiến lấy bỏng ngô rồi đến lượt cậu.

Ấy vậy mà bàn tay thon dài kia lấy rồi mà chẳng chịu rút ra, ngược lại còn đưa bỏng ngô đến cạnh tay cậu, xòe ra tạo thành tư thế chờ.

Quý Vãn ngập ngừng một lúc, nhận mấy viên đó.

Quý Vãn vừa ăn vừa cảm thán.

… Hình như Phong Tiến rất bao dung với bạn bè.

Phim đang chiếu, những tiếng hét nối tiếp nhau vang lên trong rạp, Quý Vãn ngồi ngay ngắn, chăm chú xem.

Phong Tiến ngồi cạnh lén liếc nhìn cậu, ăn hai viên bỏng ngô.

Thấy bộ phim đã bắt đầu đến đoạn gay cấn, Phong Tiến giả vờ run bắn lên, nắm chặt cổ tay Quý Vãn đang đặt bên cạnh, sau đó lập tức buông ra, giả vờ kiên cường.

Quý Vãn vươn sang vỗ cánh tay Phong Tiến như đang an ủi, nghiêng người đến gần, nói khẽ: “Cậu sợ thì chúng ta không xem nữa?”

“Không được.” Phong Tiến bác bỏ phương án này ngay tắp lự.

Hắn cũng đâu ngờ Quý Vãn sẽ đề nghị rời khỏi, bèn tỏ vẻ vừa sợ lại vừa muốn xem: “Tôi phải liếc để xem.”

Quý Vãn: “… Thôi được, nếu sợ cứ nắm lấy tôi.”

Phim vẫn tiếp tục chiếu, hai người đều im lặng.

Hắn nói sẽ liếc để xem, thế nên bấy giờ tầm mắt có thể chuyển sang chỗ khác một cách đường hoàng.

Phong Tiến nhìn tay Quý Vãn, cứ cách một lúc, hắn sẽ lấy vài viên bỏng ngô đưa cho Quý Vãn.

Một lần, hai lần, ba lần, bốn lần, ban đầu Quý Vãn không thích ứng, sau đó cũng quen dần.

Đầu ngón tay lại chạm vào nhau, lần này Quý Vãn không tránh nữa, cậu nhận thức ăn một cách tự nhiên.

Người đưa người nhận, nhịp nhàng ăn ý.

Quý Vãn đã dần quen với sự tiếp cận của hắn.

Rồi sẽ có một ngày, hắn len lỏi trong từng ngóc ngách… len lỏi vào cuộc sống cậu.