Lục Nhất ngồi đối diện hai người, nghe thấy lời Tạ Hoài nói suýt nữa phun nước tại chỗ.
Vội vàng rút khăn giấy bên cạnh ra lau miệng.
Giang Tự bật cười, hắn biết hồi nãy Tạ Hoài thất thần.
Hỏi lại một lần nữa: “Tôi là muốn hỏi cậu muốn uống cái gì?”
Giang Tự dừng một chút, ý tứ không rõ lại nói: “Cậu chắc chắn muốn uống … tôi?”
Nghe Giang Tự nói xong Tạ Hoài mới biết bản thân đã làm ra trò cười gì, cậu lộ vẻ có chút không biết phải làm sao, đặc biệt là sau khi hiểu rõ tâm tư của mình đối với Giang Tự, sự luống cuống lại càng rõ ràng.
“Cái đó, vừa nãy tôi cũng muốn hỏi xem cậu muốn uống gì,” Tạ Hoài vội vàng bổ sung, sắc mặt có chút quẫn bách, “Cậu đừng có nghĩ nhiều.”
Không biết Giang Tự có tin hay không, chỉ nhẹ “Ừm” một tiếng: “Trà chanh, uống không?”
“Uống.” Tạ Hoài nói xong liền không lên tiếng nữa.
Trà chanh là một trong những số ít đồ mà Tạ Hoài thích, mấy năm cấp hai hầu như tuần nào cậu cũng mua một cốc uống, chua chua ngọt ngọt, Tạ Hoài thích vị này.
Giang Tự quay người đi vào cửa hàng lấy nước.
Tạ Hoài liếc thấy Giang Tự đã đi vào trong cửa hàng, thừa dịp không có ai chú ý, giơ tay lên che ngực mình, tim đập nhanh quá.
Cậu giống như bị bỏng vậy, rất nhanh đã bỏ tay xuống, tiếp tục cầm một xiên thịt lên ăn, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Lục Nhất nhìn anh Hoài của mình một cái, thở hổn hển dịch ghế lại gần Tạ Hoài.
Tạ Hoài liếc Lục Nhất một cái, hỏi cậu ta: “Làm cái gì vậy?’
Lục Nhất nhìn trái nhìn phải, những bạn học khác đều ngồi ở mấy bàn bên cạnh, bàn của bọn họ tính cả Giang Tự đã đi lấy trà chanh thì mới có năm người.
Hai người khác thì đang ăn đồ ăn của mình, không ai chú ý đến bọn họ.
Lục Nhất liền nói: “Anh Hoài, dạo này anh thay đổi rồi.”
“Thay đổi cái gì cơ?” Tạ Hoài dừng một chút, nửa giây sau lại như không có chuyện gì tiếp tục ăn xiên thịt trâu.
Lục Nhất nói: “Anh bắt đầu yêu học tập, chơi game cũng không cùng bọn em khai hắc* nữa rồi.”
(*) Từ gốc “开黑/ Khai hắc” là ngôn ngữ mạng TQ, có nghĩa là khi game bạn có thể mở voice hoặc trao đổi mặt đối mặt khi chơi cùng một trò chơi. Phổ biến trong các game chiến đấu như CrossFire (Đột kích), PUBG Mobile, 3C, DOTA, Vương Giả Vinh Diệu, Liên Minh Huyền Thoại, …Tạ Hoài: “...”
“Tôi muốn bắt đầu chăm chỉ học tập, không được?” Tạ Hoài hỏi ngược lại.
“Được được được. Ấy! Anh Tự về rồi.” Lục Nhất lại kéo ghế của mình về vị trí cũ.
Giang Tự đi tới, đặt một cốc trà chanh ở trước mặt Tạ Hoài: “Thêm một ít đá.”
Tạ Hoài sờ một chút, không lạnh, nhiệt độ bình thường, bên trên chỉ có hai cục đá, tốc độ tan nhanh đến mức không nhìn thấy.
Thật sự là thêm một ít.
“Uống nhiều nước đá không tốt cho sức khỏe.” Giang Tự vừa nói vừa ngồi xuống.
Sau đó bưng trà chanh lên uống một ngụm, đầu của hắn hơi ngước lên, yết hầu cũng theo đó mà lên xuống.
Tạ Hoài thu hồi tầm mắt, cũng lấy cốc trà chanh trước mặt uống một ngụm lớn.
Vị của cốc trà chanh này cũng được đấy.
Cậu thấy Giang Tự tối nay không ăn gì, hồi nãy chỉ uống mấy ngụm trà chanh, liền hỏi một câu: “Cậu không thích ăn đồ nướng?”
“Không, tôi không đói.” Giang Tự nhàn nhạt nói.
Tạ Hoài “Ồ” một tiếng, sau đó thì không nói chuyện nữa.
Bọn họ ăn đến chín giờ, đám người mới bắt đầu tạm biệt nhau ra về.
Thời gian này đã không còn xe bus nữa rồi, Tạ Hoài và Giang Tự đứng ở bên đường gọi xe taxi.
Lên xe, tài xế hỏi hai người đi đâu, Giang Tự nói một cái địa chỉ xong thì không nói chuyện nữa.
Tạ Hoài vừa ngồi vào trong xe không bao lâu thì híp mắt ngủ mất rồi.
Đầu của Tạ Hoài dựa vào vai Giang Tự, con đường này có khá nhiều khúc ngoặt, Giang Tự vì để Tạ Hoài ngủ thoải mái một chút liền đưa một cánh tay ra ôm vai của cậu.
Tạ Hoài thật sự ngủ thoải mái suốt cả đường.
Tạ Hoài vừa mới tỉnh vẫn còn hơi mơ hồ, sau khi xuống xe cũng chỉ biết đi theo Giang Tự, Giang Tự cũng không nhắc nhở cậu.
Đợi đến khi đến nhà Giang Tự, cậu vẫn chưa phản ứng lại.
Giang Tự mở cửa, nhìn thấy Tạ Hoài đi vào trước, ở huyền quan đổi giày xong thì đi vào phòng tắm.
Trán Giang Tự giật giật: “...”
Cuối cùng có hơi không yên tâm, Giang Tự cũng vào theo.
“Tạ Hoài?” Hắn gõ cửa phòng tắm.
Giờ phút này Tạ Hoài đang sững sờ trong phòng tắm, cậu nhìn phòng tắm xa lạ này, mới kịp phản ứng lại bản thân đã làm gì.
“Đệt,” Tạ Hoài đã hoàn toàn tỉnh táo, nhớ lại mấy phút trước bản thân đã làm gì, cậu có chút sụp đổ, chỉ muốn trở lại lúc đó tát cho mình một cái, “Tạ Hoài, mày thật sự là một thiên tài.”
Tạ Hoài lúng túng mở cửa lần nữa, ngượng ngùng nhìn về phía Giang Tự cười cười: “Cái gì nhỉ, tôi có phải vào nhầm nhà rồi không?”
Giang Tự dựa tường, cười như không cười nhướng mi: “Ừm, cậu có thể tiếp tục.”