"Bọn họ sẽ còn tới nữa đó." Phương Chi mơ mơ màng màng nói: "Em sẽ chắn trước mặt anh cho."
Đoạn Khinh Trì hôn lên trán cậu, hắn đưa tay gạt mấy sợi tóc ướt đẫm mồ hôi của cậu ra, dịu dàng nói: "Cảm ơn Chi Chi."
"Dạ! Không cần phải cảm ơn." Phương Chi đưa tay ôm lấy eo của Đoạn Khinh Trì, cậu dựa vào trên người hắn, cằm cọ cọ vào bờ vai rộng của người đàn ông. Cậu hơi hé miệng lẩm bẩm gì đó.
"Tắm à?" Đoạn Khinh Trì nghe không rõ.
"Ôm một lát..." Cậu thủ thỉ bên tai hắn rồi nâng chân lên quấn lấy Đoạn Khinh Trì, cả người nhanh chóng dán chặt lên cơ thể của người đàn ông. Cậu mềm nhũn nằm sấp trên người hắn, môi chụt chụt hôn nhẹ lên lồng ngực của Đoạn Khinh Trì.
Đoạn Khinh Trì bế cậu lên đi vào nhà tắm để rửa sạch mồ hôi và tinh dịch trên người. Dòng nước ấm nóng xả lên sau lưng, Phương Chi mềm mềm vòng tay qua ôm cổ Đoạn Khinh Trì, cậu tựa đầu lên vai hắn thở dốc, đuôi mắt cong cong như mê hoặc đối phương.
"Mở chân ra." Đoạn Khinh Trì ghé vào bên tai cậu nói.
Phương Chi ngẩng đầu lên, nhịn không được bảo: "Nhức quá, không dùng sức nổi."
"Mới làm có một lần thôi mà." Đoạn Khinh Trì đưa tay nâng một chân của cậu lên, cười nói: "Chi Chi sao lại chịu chịch kém như vậy rồi?"
"Ưm..."
Tia nước nóng hổi bắn lên cọ rửa cái lồn non mềm sưng đỏ, ngón tay của Đoạn Khinh Trì đâm vào trong cơ thể cậu nong miệng lồn ra để nước ấm chảy vào trong. Phương Chi thở dốc một tiếng, nơi bị cọ rửa lại bắt đầu căng trướng khiến cậu nhịn không được uốn éo người trước mặt Đoạn Khinh Trì.
"...Tại chồng mạnh quá đó." Phương Chi liếm liếm môi, đôi mắt và lông mi ướt sũng nước nhìn về phía Đoạn Khinh Trì đang cúi đầu rũ mắt nhìn xuống dưới.
Đoạn Khinh Trì nhận ra cậu đang ngẩn người bèn cọ cọ bên môi cậu, đánh thức Phương Chi đang thẫn thờ.
"Sao vậy?" Giọng nói của người đàn ông vẫn êm tai như cũ, thậm chí còn ấm áp hơn bình thường. Tuy là cảm thấy như thế nhưng Phương Chi cũng biết đây chỉ là suy nghĩ chủ quan của mình thôi, Đoạn Khinh Trì bây giờ không có nhục thể, không có hô hấp cũng không có độ ấm, hắn chỉ là một đống âm khí tụ lại và một sợi hồn phách bên trong, chỉ là một con ma mà thôi.
Cậu không nên ở bên cạnh Đoạn Khinh Trì quá lâu, không nên để cho Đoạn Khinh Trì bắn vào trong, cũng không nên hôn môi với Đoạn Khinh Trì. Phương Chi cũng không phải là không thể đoán được mục đích Đoạn Khinh Trì muốn rời xa cậu, thậm chí cậu đã đưa ra dự tính xấu nhất là dù cho ở bên cạnh hắn tiếp thì sẽ chết bất đắc kì tử vào một ngày nào đó, thì cậu cũng không thể nào rời xa hắn thật.
Đoạn Khinh Trì rất tốt với cậu, hắn cũng rất dịu dàng. Tuy Phương Chi không rõ bản thân mình có phải là người đặc biệt nhất đối với hắn hay không, nhưng điều đó vẫn không thể ngăn cản được cậu tham luyến tình yêu và sự bảo bọc mà hắn đem lại.
Cậu khao khát có thể được che chở, được nắm tay, được ôm vào lòng, dường như chỉ cần ở bên cạnh Đoạn Khinh Trì thì cậu không cần phải lo mình sẽ bị vấp ngã. Cậu ao ước bị Đoạn Khinh Trì nắm giữ, bị chiếm lấy, bị xâm phạm, muốn ở bên cạnh người đàn ông này ở mọi lúc mọi nơi, chiếm hết toàn bộ sự chú ý của hắn.
So với làm tình thì có lẽ là cậu lại càng thích những động tác cẩn thận xử lý cho cậu sau cuộc vui của người đàn ông. Đoạn Khinh Trì lúc này rất yên tĩnh, lãnh đạm, tỉ mỉ nhưng không hề lạnh lùng. Cậu thích lòng bàn tay của người đàn ông vuốt ve từng bộ phận trên cơ thể mình, nó làm cho cậu cảm thấy hình như ngoài sữa tắm ra thì còn có mùi hương của Đoạn Khinh Trì vương ở khắp nơi trên người mình, cả bên trong lẫn bên ngoài đều có.
Phương Chi nghiêng nghiêng đầu, chợt cười nói: "Em thích anh quá đi mất."
Đoạn Khinh Trì sửng sốt ngây ra hai giây, lồng ngực khẽ rung động. Hắn nhìn Phương Chi rồi bất giác bật cười. Đột nhiên, hắn xông qua hung hăng đè người ta vào trong một góc, cúi đầu cắn lên khoé môi của Phương Chi ra sức mút mát.
Phương Chi giật nảy mình, cậu đưa tay vịn lấy vai của Đoạn Khinh Trì, cố gắng nghênh đón nụ hôn đồn dập này. Nhưng người đàn ông hôn quá kịch liệt, Phương Chi không hề biết là chỉ hôn môi thôi cũng có thể khiến người ta sướng tới chết đi sống lại thế này. Cả khoang miệng cậu bây giờ hệt như vừa bị chịch nát, nó bị đầu lưỡi của người đàn ông liếm tới mức không khép lại được. Nước bọt không ngừng trào ra bên khoé môi cậu, hơi thở hổn hển loạn cả lên, tim đập mạnh tới mức như thể muốn nhảy ra ngoài. Cậu vừa ngạc nhiên vừa hoảng hốt.
Đoạn Khinh Trì giữ chặt gáy của Phương Chi, từng chút từng chút tách mở khoé môi của cậu, tiếng hôn môi nhóp nhép mập mờ vang lên khiến người ta choáng đầu hoa mắt. Đoạn Khinh Trì nhắm chặt hai mắt, quấn lấy môi đối phương theo bản năng của mình.
Anh ấy đẹp thật đấy. Phương Chi thầm nghĩ, cậu trừng to hai mắt say sưa ngắm Đoạn Khinh Trì. Đường nét gương mặt của hắn rất sắc sảo, ngũ quan vừa khéo rất hợp với vẻ lạnh lùng, hai hàng mi vừa cong vừa dày lúc này có lẽ do cảm xúc quá kích động nên khẽ run run. Trước giờ Phương Chi chỉ từng bắt gặp được bộ dạng này của Đoạn Khinh Trì lúc hắn cao trào, không ngờ giờ phút này hắn cũng đang vui sướng như thế, thậm chí còn có thể vui sướng hơn nhiều nữa là đằng khác.
"Chồng muốn làm một vài chuyện quá đáng." Đoạn Khinh Trì vẫn nhắm chặt hai mắt, giọng nói rất khẽ như thể đang nói hai chuyện chẳng liên quan gì tới nhau: "Vì quá thích Chi Chi rồi."
Phương Chi chắc là cũng cảm nhận được có gì đó nguy hiểm, nhưng đầu óc cậu bây giờ đã hoàn toàn bị sắc đẹp trước mắt và lời ngon tiếng ngọt mê hoặc rồi. Bây giờ cho dù Đoạn Khinh Trì có muốn cậu đi chết để làm một đôi ma uyên ương với hắn thì chắc là Phương Chi cũng sẽ không thể từ chối được.
Phương Chi gật gật đầu, ngây thơ nói: "Nghe chồng hết ạ."
Đoạn Khinh Trì mở mắt ra, ngón tay cọ cọ khoé môi đỏ thẫm của Phương Chi, khen ngợi nói: "Ngoan quá."