Nghe Nói Em Nói Chúng Ta Không Chung Đường

Chương 13




Trong một hộp đêm xa hoa giữa lòng thành phố, mọi người đang buông thả để giải toả một thứ gì đó, mùi nước hoa nồng nặc hoà quyện vào mùi rượu nồng nàng cùng tiếng nhạc sập xình khiến con người ta đê mê, trầm luân.

Hứa Giai Tình một mình ngồi trong một góc tối chẳng bắt mắt, cô điên cuồng uống rượu có lẽ vì rượu hung cũng có lẽ cô đã say, cô đưa đôi mắt mờ sương nhìn về những đôi trai gái đang điên cuồng nhảy nhót trên sân khấu. Cô cười khổ nhớ về mọi thứ xảy ra trong những năm này. Cô vốn dĩ không nhu nhược và dễ điều khiển như hiện tại, cô những năm đó là một cô gái vô tư, yêu đời và cả yêu một người.

Năm đó, khi có biết mình có một cậu em trai, cô rất rất vui vẻ, ngày đó Hứa Gia Văn vẫn còn nhỏ cô thất sự thích đứa em trai này nhưng mẹ bày xích cùng ghét Hứa Gia Văn vì cậu chính là một vết nhơ, vết nhơ to lớn chắn giữa bà và bố cô. Cũng chính vì vậy trước mặt mẹ cô đều là một cô chị gái đáng ghét cùng cay nghiệt nhưng khi không có mẹ cô sẽ lén lút mang cho cậu em trai nhỏ của mình một ít socola mà cô yêu thích nhất hoặc những thứ nhỏ bé chẳng mấy bắt mắt đến phòng nhỏ của Hứa Gia Văn. Cô rất vui vẻ vì đều đó, vì cô là con một nên có em trai hiển nhiên sẽ rất cưng chiều nhưng đối với người ngoài và có lẽ trong mắt của cậu em trai nhỏ của cô, cô luôn là một người xấu xa, một người chị ghen tị luôn giành thức ăn với em trai mình. Nhưng mà chẳng ai biết được rằng vốn dĩ cô giành thức ăn của em trai vì cô biết cậu dị ứng với quả hạnh hay hải sản vì thế vì sức khoẻ của cậu nên cô phải làm như thế để em trai không bị tổn thương, hay năm Hứa Gia Văn 10 tuổi ở trường bị người theo dõi vừa hay cô vô tình trong thấy đã giả vờ đụng phải Hứa Gia Văn trong lúc tan trường sau đó gây chuyện với cậu để kéo cậu trở về. Cô không hề hối hận về những việc cô đã làm với Hứa Gia Văn cho dù mọi người hay cả Hứa Gia Văn chỉ trích những lúc đó cô sẽ không bao giờ bị tổn thương vì không làm vậy cô sẽ không thể bảo vệ được cậu. Sau đó, cô cũng chứng kiến tình yêu đầu đời của em mình, một chàng trai không tồi hình như họ gì ấy nhỉ hình như họ Lục thì phải, cũng từ lúc đó em trai của cô đã có người bảo vệ nó, cô rất rất vui.

Những năm đó, cô cũng thầm mến một chị gái khoá trên, phải cô cũng là một người của thế giới khác so với những người trong xã hội này. Người kia cao ráo, làn da trắng noãn hơn nữa có một mái tóc dài màu đen rất đẹp, cô bị say người kia bởi một nụ cười dưới giảng đường đầy nắng, cũng từ lúc đó cô vận dụng nhiều mối quan hệ biết được tên cùng lớp học của người kia. Mỗi lần tan lớp cô đều lén lúc đi theo người kia, hoặc giả vờ vô tình gặp nhau. Sau đó nhiều lần cô cũng bị người kia phát hiện thật bất ngờ người kia cười với cô và nói có thể làm bạn được không?, cô vui mừng thứ mà cô cầu còn chẳng được rơi thẳng xuống người còn gì cưỡng cầu nữa.



Từ đó, họ cũng trở thành bạn bè thân thiết với nhau, như thế đối với cô là quá đủ. Họ có đã một khoảng thời gian rất vui vẻ, người kí rất thích cười, nụ cười đẹp đến nỗi cô mỗi đêm đều nhớ nụ cười kia. Nhưng mọi chuyện dù giấu kỹ đến nước nào đi chăng nữa ắt hẳn cũng có một người lộ dưới ánh sáng. Ngày đó cô về đến nhà, mẹ cô đãng lẳng lặng ngồi trước ghế sofa trong phòng khách trước mặt bà là những bức ảnh của cô và người kia. Cô như sụp đổ trước mọi thứ, hơn hết mẹ cô còn đe doạ nếu cô còn tiếp tục mối quan hệ kia bà sẽ không để chị gái đó tồn tại. Cũng chính vì như vậy cô trở thành con rối dưới tay bà, cô trở thành kẻ thứ ba trong cái vở kịch tồi tàn mà chính mẹ cô là đạo diễn, cô chia rẽ em trai cùng chàng trai nó yêu nhất trên đời, có trời mới biết cô rất ngưỡng mộ tình yêu của em cô nhưng cũng chính tay cô huỷ đi cái hạnh phúc mà em trai luôn nâng niu, cô thật sự không có lựa chọn, cô cũng có người để bảo vệ. Ngày đó, chính tay cô, chính tay cô huỷ đi một tình yêu, cũng chính tay mình huỷ đi tình yêu của mình nhiều đêm sau đó cô sống trong giày vò cùng hối hận không lối thoát, cũng chính năm đó cô có dấu hiệu trầm cảm nặng.

Sẽ có lúc cô ngồi ngay ngốc trong phòng nhìn về một nơi chân trời, cô sẽ lẩm nhẩm một cái tên trong vô thức, tình trạng đó của cô diễn ra suốt hai năm, cho đến một ngày cô vô tình thấy một quyển tập chí trên bàn trong phòng khách. Trên bìa cuốn tạp chí là hình ảnh một người phụ nữ, ngũ quan sắc sảo, máy tóc đen thẳng, trên người người kia là sự lãnh đảm cùng chính chắn. Cô không khỏi giật mình, tưởng rằng mình hoa mắt, cô dụi dụi mắt mình vài cái sau đó cầm quyển tập chí xem kỹ hơn. Cùng là một người nhưng sao khí chất lại hoàn toàn khác biệt, chẳng còn nụ cười trong trẻo toả sáng mà năm đó cô say đắm, cũng chẳng phải cái dáng vẻ dịu dàng hiền hoà năm đó nữa. Nhưng đều cô không ngờ tới là người kia cư nhiên lại là con gái độc nhất của chủ tịch tập đoàn Việt Dã – Lý Vân Nhiễm. Cho dù khó tin nhưng tất cả mọi thứ dường như đưa đến trước mặt cô. Năm đó, cô đã đi không để lại cho người đó một câu tạm biệt, cô cũng biết người kia hẳn hận cô đến xương, nhưng thế thì sau, từ đầu đến cuối họ vốn dĩ chỉ là một đôi bạn bè thân thiết.

Những dòng ký ức của xưa cũ từng chút từng một lướt qua trong tâm trí cô như một dòng thuỷ triều chẳng thể ngăn nỗi, cô cứ thế uống ly này đến ly khác, giống như chỉ có như vậy cô mới cảm thấy thoải mái, cảm thấy an yên một chút vậy. Bỗng dưng, cánh tay cầm ly rượu của cô bị ai giữa lấy, trong cơn say mờ ảo, cô nhìn thấy bóng dáng của người trong lòng mình suốt nhiều năm qua, cô cười nhạt sao đó lắc lắc đầu lẩm bẩm "Thật chẳng có tiền đồ, Vân Nhiễm chị ấy hẳn không nên xuất hiện ở đây mới phải"

Cô bị người nọ nắm lấy tay siết chặt khiến cô nhăn mặt nói "Buông"

Người nọ một mực không buông cũng chẳng lên tiếng "Cút, bà đây không thích đùa"



Người nọ vẫn đứng bất động, không có ý định lên tiếng hoặc buông tay, cô thật sự tức giận, cô dùng cánh tay còn lại gở mạnh cái tay đang siết chặt mình nói "Cút"

Người kia không nói gì, cứ thế dùng cái khí thế bức người mà lành lạnh kéo mạnh cô vào người cắn mạnh lên môi cô khiến nó bật máu, cô bị đau mà đẩy mạnh người đó ra "Mẹ nó, có bệnh à"

Cô tức giận chửi thề, dùng tay lau đi vệt máu trên môi

"Em nói thêm một chữ cút nữa, tôi thề ngày mai người cầu xin tôi ở lại chính là em"



"Nực cười, mày là ai chứ? Biến Biến Biến"

Cơn say kéo đến khiến đầu óc cô quay cuồng, bước chân hơi lảo đảo, người kia cũng chẳng để cô đi mấy bước, dùng tư thế bế công chúa ôm người vững vàng ra khỏi hộp đêm.

Trên trời sao giăng khắp chốn, từng tinh tú như soi sáng dẫn đường đưa lối cho những người lạc lối tìm đúng đường về nhà.

Trời đêm nay không trăng nhưng thật sáng, cũng thật đẹp.