Nghe Nói Em Nói Chúng Ta Không Chung Đường

Chương 8




Tại cao ốc Thịnh Cẩn, Hứa Gia Văn ngồi ở phòng tiếp khách rất lâu, thư ký đã thay cho anh một cốc café mới. Cậu hiện tại đã đợi được 2 tiếng đồng hồ, trong lòng cậu đã chửi 7749 lần Lục Bạch Cẩn, nếu không phải đến nhờ người ta cậu thật sự cũng chẳng muốn đến cái chỗ này một chút nào.

Hứa Gia Văn thật sự tức giận, cậu nới chiếc cà-vạt trên cổ cầm thêm chiếc áo khoát của mình đứng dậy nói với thư ký bên cạnh.

"Thật thất lễ, tôi còn có việc hôm khác sẽ đến xin lỗi với Lục tổng"

Giọng nói êm tai cùng nụ cười mỉm khiến cho cô thư ký bên cạnh thất thần một chút, sau đó vô thức gật gật đầu.

"Được... được, tôi tiễn ngài"

Mà lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, người đàn ông mang theo một cổ khí lạnh trên người bước vào.



"Thế nào, chẳng phải muốn tìm anh hay sao? Vì sao lại muốn đi? Hửm"

Theo giọng nói của người đàn ông Hứa Gia Văn quay đầu lại nhìn anh nở một nụ cười châm biếm

"Lục tổng bận rộn nên tôi muốn rời đi, hôm khác sẽ đến bàn việc sau"

"Cô đi ra ngoài trước đi, không có sự cho phép của tôi không để ai được tiến vào"

Lục Bạch Cẩn hướng thư ký của mình ra lệnh, nữ thư ký nhìn tổng tài nhà mình một cái sau đó đáp lại rồi lui ra ngoài sau đó khép cửa lại.

Lục Bạch Cẩn tiến đến trước mặt Hứa Gia Văn ánh mắt đen láy lạnh lùng nhìn Hứa Gia Văn nhưng bên trong đó thoáng nhẹ một chút nhu hoà, anh nói:

"Thế nào? Em lại muốn chạy?"

Hứa Gia Văn treo một nụ cười, gương mặt không cảm xúc nào nhìn người đàn ông trước mặt. Anh chẳng khác lần đó gặp lại ở Pháp vẫn gương mặt động lòng người đó, vẫn khí chất lạnh lùng đó khiến trái tim sâu thẳm trong tâm khảm cậu khẽ lay động, nhưng mà cái đêm đó là sao? Bố thí? Tình cũ không rủ cũng tới à... mẹ nó, cậu thầm chửi một tiếng trong lòng nhưng trên mặt cũng chẳng biểu lộ cảm xúc gì, cậu bình tĩnh nói:

"Lục tổng nói đùa, tôi chẳng làm gì có lỗi với ai, hà cớ chi phải chạy?"



Lục Bạch Cẩn nhìn người đàn ông trước mặt là gương mặt má lúng đồng tiền của thiếu niên năm đó nhưng dù trong đôi mắt trong veo đó dù đang chiếu ngược hình ảnh của anh vậy mà chẳng có một chút tình cảm nào. Gương mặt anh khẽ biến, trái tim anh khẽ rơi vào một cái động băng hàn không lối thoát.

"Ồ, em đến đây vì lụa Hà Đông đi?"

"Trước khi đến đây thì là như vậy, hiện tại thì không cần, tôi còn có việc xin phép Lục tổng vậy"

Hứa Gia Văn lách qua người anh bước đi nhưng động tác của Lục Bạch Cẩn rất nhanh đã nắm lấy cánh tay của cậu kéo mạnh một cái, theo lực đạo quá mạnh Hứa Gia Văn mất thăng bằng bị kéo lảo đảo ngã vào người Lục Bạch Cẩn.

"Em đây là thế nào, dê béo dâng miệng cọp sao?"

Lục Bạch Cẩn vô sỉ không thôi vừa ôm lấy người vừa trêu chọc. Mà lúc này, Hứa Gia Văn càng thập phần bình tĩnh hơn, cậu đẩy con bạch tuột đang dùng cái xúc tu của mình quấn chặt cậu môt cái cười đáp.

"Nói đùa, Lục tổng hẳn là một con cọp già rụng răng đi?"

"Ồ, em thấy sao?"

"Tôi thấy sao thì quan trọng lắm hay sao, Lục tổng tôi nhắc cho anh nhớ thân phận của mình một chút, anh hiện tại là anh rể của tôi đi, đừng có mà không cần mặt mũi như vậy"

Hứa Gia Văn dù tức giận sắp tắt thở rồi nhưng mà trên mặt cũng cố duy trì một chút cao lãnh và kiêu ngạo vốn đã ăn vào xương của cậu.

Lục Bạch Cẩn nhìn Hứa Gia Văn một chút, cảm thấy cậu đã triệt để bị chọc đến xù lòng rồi nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh mà cười khẽ. Sau đó anh nâng tập tài liệu trong tay khẽ búng vào nó mấy cái.

"Ồ, xem ra người anh rể như tôi hẳn là nên chiếu cố cậu em vợ này một chút nhỉ, nể mặt một chút cậu ngày hôm đó thể hiện không tệ vậy"

"Anh.... Vô sỉ, mẹ nó chứ Lục Bạch Cẩn, anh là có gì hả?"

"Như em mong muốn, đây là giấy chuyển nhượng lụa Hà Đông, tôi thấy cái giá với em quá hời rồi còn gì?"

Lúc này, Hứa Gia Văn hoàn toàn bộc phát cậu đấm mạnh vào mặt Lục Bạch Cẩn sau đó tức giận rời khỏi. Lục Bạch Cẩn nhìn người đàn ông đã rời đi tâm trạng phức tạp, anh lau đi vết máu nơi khé miệng của mình khẽ mỉm cười.