Nghe Nói Mỗi Ngày Đều Phát Kẹo

Nghe Nói Mỗi Ngày Đều Phát Kẹo - Chương 16: Viên kẹo thứ mười sáu




“Trường An?”

Nhìn thấy Thích Trường An không biết đã đứng bên cạnh piano từ lúc nào, rõ ràng đã nghe được một lúc rồi, Từ Lạc Dương dừng đôi tay đang ấn phím đàn lại, giọng điệu hơi lo lắng: “Anh có muốn ngủ thêm một lúc nữa không?” Nói xong chỉ chỉ mặt mình: “Sắc mặt anh rất kém.”

Thích Trường An vì sức khỏe không tốt, bình thường màu môi trông cũng rất nhạt, hôm nay giữa lông mày còn hiện ra chút mệt mỏi, ngay cả cảm giác sắc bén nơi đuôi mắt cũng trở nên yếu đi một chút.

Nhưng chính dáng vẻ hơi yếu ớt này, lại khiến Từ Lạc Dương cảm nhận được một loại vẻ đẹp —— lần này rốt cục cậu cũng biết, vì sao lại có cách nói “bệnh mỹ nhân” như vậy rồi. Đối mặt với một Thích Trường An như vậy, giọng điệu Từ Lạc Dương cũng mềm mại không ít ——

(Bệnh mỹ nhân: cụm này là để chỉ những người đẹp khi bị bệnh có vẻ càng đẹp hơn, vẻ đẹp yếu đuối ấy.)

Thật sự rất sợ chỉ cần thở hơi mạnh một chút là Trường An đã bị thổi ngã!

“Tôi uống thuốc rồi, không cần lo lắng đâu.” Thích Trường An nhẹ lắc đầu, khóe môi nhạt màu khẽ cong lên.

Từ Lạc Dương lập tức bị nụ cười này đánh trúng, cậu cảm thấy nụ cười của Thích Trường An vào khoảnh khắc này, giống như sương mù sáng sớm trên núi cao rừng rậm vậy. Cậu chăm chú nhìn thêm một lúc nữa, rồi bỗng đứng dậy nói: “Anh đợi tui một chút, tui quay lại ngay!” Nói xong liền chạy đi.

Lúc Từ Lạc Dương quay lại, trên tay nhiều thêm một cái áo khoác mỏng màu đen, cậu đưa cho Thích Trường An: “Hay là anh mặc thêm cái áo này đi? Chỉ mặc sơ mi hình như quá mỏng, cái áo này là đồ mới, tui chưa mặc lần nào đâu.”

Thích Trường An nhận lấy, trực tiếp khoác luôn lên vai. Cái áo này không có túi, cổ áo còn có cả sợi bạc thêu rất tỉ mỉ, khéo léo làm nổi bật lên đường nét của cằm. Từ Lạc Dương càng nhìn càng cảm thấy cái áo này mặc trên người Thích Trường An đẹp hơn mình mặc rất nhiều!

Cảm thấy mỹ mãn ngồi lại trên ghế chơi đàn, Từ Lạc Dương theo bản năng hơi dịch người qua, nhường ra một nửa chỗ: “Anh có muốn ngồi cùng tui không?”

Nhưng cậu vừa hỏi xong đã cảm thấy hối hận, cậu cũng biết Thích Trường An không thích tiếp xúc thân thể với người khác, đang nghĩ xem phải làm sao để cứu vãn, Từ Lạc Dương đã nhìn thấy Thích Trường An vô cùng tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cậu.

Hai người đàn ông trưởng thành cùng ngồi trên một cái ghế chơi đàn, không thể tránh khỏi việc ngồi rất sát nhau, vai thỉnh thoảng còn cọ vào nhau mấy lần, Từ Lạc Dương thậm chí còn ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người đối phương —— là mùi sữa tắm trong nhà.

Rõ ràng đã ngửi quen từ lâu rồi, nhưng cứ cảm thấy lần này mùi hương rất dễ chịu!

“Cậu đang viết bài hát hả?” Giọng nói Thích Trường An rất gần, còn vì thân thể không thoải mái, nên khàn khàn nữa.

Từ Lạc Dương gật đầu, xoa xoa cái lỗ tai bỗng tê dại của mình, tự nhiên cảm thấy hơi không thoải mái. Nhưng từ trước đến giờ cậu đều rất phóng khoáng, rất nhanh đã quẳng cái cảm giác không thoải mái này ra sau đầu. Chỉ tờ giấy vẽ loạn đặt trên kệ phổ, Từ Lạc Dương mỉm cười nói: “Ban nãy đang đọc kịch bản, chợt có chút linh cảm, nên muốn đánh một đoạn thử cảm giác xem thế nào.”

“Linh cảm tới từ Hứa Trạm hả?”

“Anh nghe ra ư?” Từ Lạc Dương hơi ngạc nhiên và vui mừng nhìn Thích Trường An, tốc độ nói nhanh hơn không ít: “Đúng vậy, lúc tui đọc lời thoại của Hứa Trạm thì nghĩ ra, với cả ban nãy lúc tui viết bài hát cũng nghĩ tới hắn.”

Từ Lạc Dương đã nói là không dừng được, cậu có loại cảm giác tìm được tri âm: “Hứa Trạm là người có thân thế rất phức tạp, lúc đầu hơi trầm mặc nội liễm, chín chắn hơn bạn cùng tuổi, tương phản rất rõ nét với Tần Triều do tui đóng.

Sau này người nhà của hắn chết thảm, hắn tự tay giết chết hung thủ, sau đó tiếp tục làm một thợ mộc bình thường. Nếu như không phải Tần Triều quay về trấn nhỏ đó, có lẽ hắn sẽ sống an ổn như vậy cho đến hết đời, cũng sẽ giấu cái bí mật này cả đời.”

Thích Trường An nói tiếp: “Vậy nên trong bài hát của cậu, mới truyền tải tâm tình tuyệt vọng cực hạn hả?”

“Đúng vậy, bởi vì vào khoảnh khắc mà hắn giết người, hắn liền biết, mặc dù hắn báo được thù, nhưng đã mất đi người nhà, giờ cũng sắp mất luôn người bạn duy nhất cùng nhau lớn lên từ nhỏ.”

“Ừm,” Thích Trường An đồng ý nói: “Tần Triều là một cảnh sát đầy tinh thần trọng nghĩa, vậy nên hắn chẳng thể thản nhiên đối mặt với Tần Triều được.”

Từ Lạc Dương gật đầu liên tục: “Đúng là như vậy!” Tâm tình của cậu kích động, tay trái đặt trên phím đàn, tự do nhàn nhã đàn ra mấy âm. Âm cuối còn chưa dừng, liền nhận ra tay phải của Thích Trường An cũng đã phủ lên phím đàn, khớp ngón tay rõ ràng hơi dùng sức, tự nhiên mà đắm chìm vào trong tiết tấu của Từ Lạc Dương, một chút cảm giác không phù hợp cũng không có.

Hai người đều không nói chuyện, mà vô cùng ăn ý, cùng trôi chảy đàn ra một đoạn ngắn ca khúc mà trước đó Từ Lạc Dương đã viết xong. Nốt nhạc cuối cùng tiêu tan, ngón tay Từ Lạc Dương kề bên ngón tay Thích Trường An, cậu không nhịn được mà nghiêng đầu, mỉm cười với đối phương.

****

Sau tết trùng cửu, nhiệt độ bắt đầu giảm.

Trước đó một tuần, bọn họ mới vừa trở lại trấn Tần Lí, đã nhận được tin tức của đạo diễn Trương, bộ phim sẽ khởi công vào ngày 23 tháng 10, kịch bản sau cùng cũng đưa tới cùng lúc, so với bản lúc trước thì sửa đổi không nhiều lắm.

Từ Lạc Dương từ đồn cảnh sát về, lực chú ý cũng hơi mất tập trung, hơn nữa bữa tối lúc gọi món ăn, cậu còn vô cùng khác thường mà không gọi thịt.

Thích Trường An giúp cậu múc một chén canh nguội nhỏ, trong mắt có một chút lo lắng: “Lạc Dương, cậu không khỏe hả?”

Mấy giây sau, Từ Lạc Dương mới phản ứng lại, tay cậu chống cằm, lắc lắc đầu: “Không phải không khỏe, mà là không muốn ăn thịt lắm.” Nói xong, cậu thở dài, giống y như hoa bị héo.

Tình trạng như vậy vẫn cứ tiếp diễn cho đến lúc về nhà, Thích Trường An tắm xong đi ra, thì nhìn thấy Từ Lạc Dương nằm sấp trên sô pha trong phòng khách, trong ngực ôm bồn tiên nhân chưởng mang từ thành phố B tới, không biết đang ngẩn người làm gì, nhiều lần đều suýt chút nữa đem mặt đâm lên tiên nhân chưởng, Thích Trường An nhìn mà hết cả hồn.

“Lạc Dương?”

Nhìn thấy Thích Trường An đi tới, Từ Lạc Dương ôm tiên nhân chưởng “vụt” một cái ngồi dậy: “Trường An, tui có thể ——” cậu nói được một nửa, lại nuốt ngược trở vào: “Thôi bỏ đi, tui phải kiên cường dũng cảm một chút, hay là chúng ta đối diễn đi!”

Nhận ra Từ Lạc Dương không muốn nói, Thích Trường An cũng không hỏi lại nữa, anh phối hợp lấy kịch bản ra, bắt đầu nghiêm túc đối diễn.

Qua hừng đông một chút, Từ Lạc Dương oán niệm nhìn chằm chằm đèn treo trên trần nhà, lần thứ bảy cầm điện thoại lên, lần này cuối cùng cũng gửi tin nhắn đi: “Trường An, anh đã ngủ chưa?”

Cậu tự nói với mình ở trong lòng, nếu như Thích Trường An ngủ rồi không trả lời, vậy cậu sẽ từ bỏ, nếu như chưa ngủ ——

Chưa tới mười giây, tin nhắn trả lời của Thích Trường An đã tới: “Tôi vẫn chưa ngủ, sao vậy?”

Lần này Từ Lạc Dương không xoắn xuýt nữa, cậu ngồi xếp bằng trên giường, vẻ mặt đau khổ, bùm bùm gõ chữ: “Xin anh cứu lấy tui! Tối nay tui có thể tới phòng anh ngủ không? Ngủ một mình tui sợ lắm!”

Ngay sau đó lại giải thích nguyên nhân: “Hôm nay không phải tui thông báo với anh Hướng, bắt đầu từ ngày mai sẽ không tới đồn cảnh sát nữa sao? Kết quả ảnh tóm lấy cơ hội cuối cùng, dẫn tui đi nạp thêm một đống kiến thức. Cái gì mà vụ án giết người phân thân nè, treo cổ nè, dùng sáp đỏ niêm phong thi thể nè, tất cả đều đầy đủ ảnh chụp và hồ sơ, còn miêu tả rất tỉ mỉ nữa, đến giờ tui vẫn chưa trở lại bình thường, mắt cũng không dám nhắm lại, anh Trường An cầu xin thu lưu!”

Sau khi nhấn gửi đi, Từ Lạc Dương còn nhắn thêm một tin: “Tui sẽ tự mang gối, đệm chăn tơ tằm qua, ngủ dưới đất ở bên cạnh anh là được rồi! Không ngáy không mộng du, không nghiến răng không đá chân, trước khi ngủ còn có thể tâm sự với anh, nửa đêm đắp chăn giúp anh nữa!”

Lần này, một hồi lâu sau, cậu mới nhận được tin nhắn trả lời của Thích Trường An: “Được, cậu qua đi.”

Từ Lạc Dương kích động đến mức suýt chút nữa nhảy nhót ở trên giường!

Ba phút sau, Từ Lạc Dương xỏ dép lê ôm chăn đến phòng cách vách, bên trong chỉ bật một cái đèn tường, ánh sáng hơi tối.

Cậu trở tay đóng cửa lại, nhìn thấy dưới ánh đèn lờ mờ, Thích Trường An đang ngồi dựa vào đầu giường, nhìn về phía cậu. Tóc đối phương hơi lộn xộn, đồ ngủ màu đen làm nổi bật làn da vô cùng trắng, ống tay áo thêu kim tuyến che khuất mu bàn tay, chỉ để lộ ngón tay thon dài, đẹp giống như một bức tranh sơn dầu vậy.

Từ Lạc Dương hai ba phát đã trải xong cái ổ tạm thời của mình, sàn nhà hơi cứng, nhưng chịu đựng một chút là được rồi, bởi vì biết Thích Trường An là yêu quái, nên Từ Lạc Dương nhắm mắt lại, các loại tranh ảnh phân vụn thi thể trong đầu đều biến mất sạch sẽ, chỉ có dáng vẻ ban nãy Thích Trường An mặc đồ ngủ đang tuần hoàn gửi tin nhắn.

Quả nhiên, năng lực của đại yêu quái thật sự rất lợi hại!

Từ Lạc Dương bày xong tư thế ngủ, tự giác gọi một tiếng “anh Trường An”, sau đó nghiêm túc chúc ngủ ngon.

“Ngủ ngon.” Giọng nói Thích Trường An mang theo ý cười, sau một tiếng “tách”, ánh sáng tối sầm.

Trong phòng rất yên tĩnh, Từ Lạc Dương nghe thấy tiếng hít thở của một người khác trong bóng tối, vô cùng có cảm giác an toàn, cậu đang định nhắm mắt ngủ, chợt nghe thấy giọng nói của Thích Trường An.

“Lạc Dương.”

“Hả?” Từ Lạc Dương đáp một tiếng, tiếp đó cậu liền nghe Thích Trường An nói: “Cậu có muốn… lên đây ngủ chung không?”

Từ Lạc Dương đúng là rất muốn ngủ chung, nhưng vẫn hơi do dự: “Nhưng mà, không phải anh không thích người khác áp sát quá gần anh sao?” Nếu như cậu lên chen chúc với Thích Trường An, chắc là cả đêm đối phương sẽ chẳng ngủ ngon được nhỉ?

“Cậu thì khác.” Giọng nói Thích Trường An hơi nhẹ.

Cũng đúng nha, bọn họ là cộng sự với nhau, trong kịch bản, Tần Triều và Hứa Trạm từ nhỏ đã cùng ăn cùng ở, sau này Tần Triều trở lại trấn nhỏ, cũng ở trong nhà Hứa Trạm mấy ngày, ngủ cùng một cái giường.

Coi như diễn tập là được rồi!

“Vậy tui lên đó nha.” Đèn tường một lần nữa được mở lên, Từ Lạc Dương ôm gối của mình đứng dậy, mà trên chiếc giường không rộng lắm, Thích Trường An đã dịch vào trong, chừa cho cậu một nửa cái giường.

“Ngủ chung thật hở?”

“Ừm.”

Động tác lưu loát đặt gối mình song song với gối của Thích Trường An, giống như là lo lắng Thích Trường An sẽ đổi ý vậy, Từ Lạc Dương lại nhanh chóng để chăn mình lên giường, sau đó thân thủ nhanh nhẹn tiến vào trong chăn, một mạch tắt đèn rồi nằm ngay ngắn.

Cảm giác mình được năng lượng của đại yêu quái che chở, yêu tà không phạm bách độc bất xâm, sau khi Từ Lạc Dương nói tiếng “ngủ ngon”, chẳng bao lâu sau đã ngủ thiếp đi.

(Yêu tà không phạm bách độc bất xâm: nghĩa là yêu quái tà ma không đụng được tới bạn Lạc Dương, trăm loại độc cũng không xâm phạm được)

Thích Trường An nghe tiếng hít thở thuộc về Từ Lạc Dương trong bóng tối, cảm thấy tiếng hô hấp này dường như hóa thành sợi tơ, bện thành một tấm lưới tinh mịn, mang theo nhiệt độ nóng bỏng, hoàn toàn bao phủ trái tim anh, chẳng chừa một khe hở nào.

=======

Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo:

Ngủ một mình, sợ đến biến dạng QAQ