Hôm sau đi làm tôi cố gắng cư xử như bình thường. Chào hỏi rồi vắt đầu vào công việc, mọi thứ diễn ra hết sức nhuần nhuyễn, không mắc vào đâu cả.
Ấy vậy mà, Âu Dương Thành, tôi vội sửa lại, Tô Thanh Lam vừa được nhắc tới... tôi lơ đãng vẽ chệch, vội lấy cục tẩy xóa đi đường vẽ xấu xí vô tình xuất hiện trên giấy, cũng là xóa đi sự căng thẳng trong lòng.
Tôi có hơi tò mò, không rõ tối qua Âu Dương Thành có quay trở lại bữa tiệc hay không.
Bộ dạng kia... chẳng biết ngoài tôi ra có ai nhìn thấy không nữa.
Nhưng tôi nghĩ, với khả năng của anh ta, nếu anh ta đã không ngại cho tôi thấy thì chắc chắn nghĩ xong đường lui luôn rồi.
Không loại trừ trường hợp anh ta có người giúp đỡ và chỉnh trang lại vẻ ngoài.
Một người như vậy có bao phần đáng sợ?
Tôi lo lắng không yên, tâm loạn như ma, thậm chí không cả dám thở mạnh.
Mình nên dùng vẻ mặt nào để đối diện Âu Dương Thành? Lát nữa gặp mặt chào hỏi, nếu cứ vì chuyện tối qua mà thất thần liệu có bị trách mắng không đây?
Tôi lắc đầu tự trấn an bản thân.
Dù sao ở đây anh ta dùng thân phận Tô Thanh Lam để làm việc, dĩ nhiên không thể nào xảy ra việc giống tối qua là tìm tôi trêu chọc.
Trong lòng thầm yên tâm một chút, tôi tiếp tục chuyên tâm làm việc.
Bỗng một cái bóng đen cao lớn che mất ánh sáng, tôi bực bội ngẩng đầu lên.
Là Âu Dương Thành!
Nhìn người đàn ông mặc bộ vest cao cấp gọn gàng, lông mày tôi không hẹn nhíu lại thành một dãy núi nhỏ. Tại sao là Âu Dương Thành mà không phải là Tô Thanh Lam? Anh ta ngông nghênh xuất hiện không sợ thân phận bị bại lộ à?
Ngoài mặt tôi tỏ ra bình tĩnh nhưng nội tâm bên trong không ngừng gào thét.
Nên xưng hô thế nào cho đúng?
Mà thôi, tốt nhất tôi nên ngậm miệng lại thì hơn, tránh những nghi ngờ không đáng có.
Xét theo tình tiết thông thường, tôi chưa gặp Âu Dương Thành thì làm sao biết được anh ta là cậu chủ nhỏ của công ty này.
Vì vậy, giả bộ không biết gì là cách tốt nhất tôi có thể làm.
Trông thấy khẩu hình Âu Dương Thành cong lên, mắt trái tôi giật giật miệng nhanh nhảu quay sang hỏi trợ lý Kỳ:
"Anh Kỳ, quý ngài đây là...?"
Là người được hỏi, nhưng trợ lý Kỳ làm ra vẻ mắt điếc tai ngơ coi tôi như là không khí, anh ta đi ngang qua tôi, vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người:
"Cả phòng mau lại đây, tôi có chuyện cần thông báo"
Đúng lúc đó, người không nên xuất hiện ở đây nhất bước vào phòng, giọng nói kiêu kỳ vô cùng quen thuộc cất lên.
"Chuyện gì đây? Tôi đến muộn một hôm mà mọi người lười biếng hết lượt với nhau rồi à?"
Tim tôi ngừng đập một nhịp, tại sao Tô Thanh Lam lại ở đây? Chẳng phải chị ta là cái người đang đứng lặng lẽ đằng kia hay sao?
Theo phản xạ, tôi xoay đầu nhìn người đàn ông, anh ta cũng đang nhìn tôi, bốn mắt nhìn nhau, quấn quýt không rời.
"E hèm!" Tô Thanh Lam giả vờ húng hắng họ.
Cả hai không hẹn nhìn đi chỗ khác.
Cô ấy vừa hung dữ vừa khó chịu lườm người đàn ông một cái, rồi lại đổi sang vẻ dịu dàng khi nhìn tôi.
Tôi "???"
Làm ơn ai đó xuất hiện giải cứu tôi với!!!
Vốn là người rất tinh tế khi xử lý mọi tình huống trong công việc, nhưng không hiểu tại làm sao trợ lý Kỳ không phát giác bầu không khí giữa ba chúng tôi đang rất kỳ quặc. Có thể anh ta không biết thật hoặc có thể anh ta lựa chọn mình bị mù, nhìn mọi người bằng ánh mắt trịch thượng, tuyên bố:
"Chị Thanh Lam, có lẽ chị không biết chủ tịch đích thân chỉ tôi đưa cháu trai ngài ấy xuống phòng ban mình tham quan, học hỏi kinh nghiệm."
Đích thân xuống tham quan, học hỏi kinh nghiệm?
Có quỷ mới tin ý!
Trong văn án đã nói rõ, Âu Dương Thành là tổng giám đốc thần bí chưa một lần lộ diện trước công chúng. Cho nên càng không có chuyện công khai thân phận một cách trắng trợn như thế này.
Vậy, đến tột cùng chuyện gì đã xảy ra?
Cái người đương giữ chức tổng giám đốc là ai?
Tôi thử cố nhớ lại thông tin, CEO là ai nhỉ? Sao đầu tôi chẳng nhớ gì hết trơn vậy?
Đúng rồi...
Đầu óc tôi chợt bừng tỉnh, mọi thứ vốn nên đi đúng hướng nay đi lệch khỏi sắp đặt ban đầu nên đương nhiên Âu Dương Thành không nhất thiết là vị tổng tài quyền lực kia.
Nhưng mang danh con cháu nhà tài phiệt ít ra phải có chút tăm tiếng nào đó chú.
Tôi huých nhẹ vào người Nhi rồi rỉ tai nó hỏi:
"Eh mày! Âu Dương Thành ngoài cái tiếng xấu là thích trai đẹp ra còn có gì không?"
"Con cháu thế gia, mày nghĩ sao?"
"Chỉ thế thôi?"
Yến Nhi nhìn tôi rồi lại nhìn Âu Dương Thành, ánh mắt đầy ý tứ sâu xa.
"Mày còn muốn thế nào? Hay mày muốn khoe cho thiên hạ biết người yêu cũ của mày là tình nhân bé nhỏ hiện tại c...
Tôi vội bịt miệng nó lại.
"Được rồi, mày nói đúng tao không còn gì để cãi."
Hên là tôi phản ứng nhanh, chậm thêm tí nữa là cả phòng có tin bát quái để tám rồi.
Không, chắc mọi người đã sớm biết Âu Dương Thành thích đàn ông. Vì khi nãy có mấy chị gái chụm đầu nói chuyện với nhau, tôi đứng cạnh vô tình hóng chuyện được.
"Đó là thiếu gia trong lời đồn bấy lâu nay đây hả?"
"Ừ, trông đẹp trai quá mà lại là gay. Tiếc thật!"
Sau đó mấy cô còn suýt xoa không ngừng cảm thán chàng trai nào tốt số được lọt vào mắt xanh của Âu Dương Thành.
Tôi nghiến răng.
Vâng. Mấy người muốn biết chàng trai nào tốt số thì đi hỏi tôi đây này! Không cần bàn tán sau lưng người ta thế đâu, tôi nghe thấy hết đấy.
Đương nhiên bọn họ nào nghe thấy tiếng lòng của tôi, còn ra vẻ tiếc hùi hụi nữa mới ghê.
May cho tôi không có lá gan đi trêu chọc mấy bà tám lắm lời, không á, tôi đảm bảo ngay trong ngày hôm nay tên của tôi sẽ "được" rêu rao khắp cái công ty này.
"Ồ? Vậy ra đây là vị thái tử gia trong lời đồn của công ty ta?"