Nghe Nói Nam Thần Bị Lưu Ban

Chương 1




Mùa tốt nghiệp vừa xong, Tứ Trung Lê Dương lại tiễn một lứa học sinh tốt nghiệp, chào đón một lứa mới chập chững bước vào cấp 3.

Sáng sớm tháng 8 ở phương bắc, nắng vẫn gay gắt nhưng đã có thêm hơi thở mùa thu nhè nhẹ.

Ngày khai giảng đầu tiên, toàn trường xếp hàng dưới sân theo khối, đồng phục sơ mi trắng quần xanh, nhìn qua như là một đại dương xanh nhạt.

Trên bục giảng, hiệu trưởng nói liên tục, từ nhân văn, lịch sử đến lời dạy của Khổng Tử, Mạnh Tử cho đến phương châm học tập của Tứ Trung, ông nói suốt nửa tiếng đồng hồ, nói đến khát thì lại uống một ngụm nước rồi nói tiếp.

Chỉ khổ học sinh đang đứng dưới sân, mặt trời thiêu đốt đỏ cả tai, đầu nóng đến bốc khói.

Lớp mười một đứng sau, thừa dịp chủ nhiệm lớp đi ra, mấy học sinh nghịch ngợm ngay lập tức trùm áo sơ mi qua đỉnh đầu chống nắng.

Lý Mậu Dương phàn nàn: "Hiệu trường nói nhiều ơi là nhiều, tao cảm thấy mình say nắng đến nơi rồi."

Trần Vận đứng sau cười haha: "Hiệu trường đang tổng kết kinh nghiệm giảng dạy từ năm trước, mày không cùng chí hướng, nghe không vào là chuyện bình thường."

"Mày nghe lọt, mày trâu bò." Lý Mậu Dương ngoáy lỗ tai.

Tiếng nói chuyện của hai người rất nhỏ vì chủ nhiệm của bọn họ vẫn đang đi tuần ở phía trước.

Hiệu trưởng diễn thuyết cực kì hăng hái, chỉ về phía bãi tập của trường, quảng bá về khuôn viên của Tứ Trung.

"....Trường ta luôn tuân thủ triết lý 'Hướng tới con người, cả đạo đức và trí tuệ, sức khỏe, thể chất và tinh thần'... Trong nửa đầu năm nay, trường ta đã giành được nhiều giải thưởng trong các cuộc thi cấp tỉnh, đặc biệt là trong các cuộc thi Olympic. Năm ngoái, Du Bác Viễn lớp 12-1 đã xuất sắc đạt điểm tuyệt đối trong cuộc thi Olympic Toán học, giành giải nhất..."

"Du Bác Viễn? Tên này nghe cứ quen quen nhở?" Lý Mậu Dương lặp lại cái tên này.

Trần Vận đập đầu cậu ta mắng: "Ngu."

Cậu kéo đầu Lý Mậu Dương, đẩy một nam sinh khác mặc đồng phục học sinh phía sau: "Hôm nay chưa nhìn bảng vàng dán ngoài kia à? Ảnh anh trai mày ở ngoài cùng luôn, bây giờ thành người nổi tiếng của trường rồi."

Cậu trai đứng ở hàng cuối cùng, so với Lý Mậu Dương cao 178cm còn cao hơn 3, 4cm.

Áo sơ mi của hắn cũng trùm lên đầu, gần như che hết khuôn mặt, dưới ánh nắng mơ hồ nhìn thấy đường nét xinh đẹp từ sống mũi đến quai hàm. Bên trong hắn mặc áo bóng rổ màu xanh nhạt. Do còn đang trong độ tuổi phát triển, xương quai xanh hiện lên cực kì rõ ràng, dáng người thon dài nhưng không gầy chút nào.

Du Thụ đút hai tay vào túi quần, nhìn Trần Vận mặt mày hớn hở nói chuyện, hoàn toàn tỏ ra thờ ơ.

Dù sao hắn với Du Bác Viễn cũng không có quan hệ máu mủ.

Lý Mậu Dương chen vào, mặt lộ vẻ khinh thường: "Thôi đi, tốt nghiệp rồi còn đâu, nổi cái đếch ý."

"Nhắc mới nhớ, tao lại nghĩ đến nam thần nửa năm trước nghỉ học đấy. Lúc có nam thần, Du Bác Viễn cũng chỉ là 'mãi mãi về nhì'." Trần Vận nói.

Hai người nói chuyện không hề cấm kị trước mặt Du Thụ. Dù sao thì bọn họ biết Du Thụ chưa từng chào đón anh trai từ gia đình "xây dựng tạm bợ" này.

Ấy vậy mà, bọn họ lại nhắc đến nam thần.

Dưới lớp áo sơ mi, lông mi của thiếu niên hơi run lên, trên khuôn mặt tuấn tú không chút biểu cảm hình như có vết nứt, nhưng rất nhanh đã biến mất.

Trần Vận tiếp tục nói: "Lúc trước nam thần cứ kì kì sao đó, trước khi nghỉ học còn đưa cho Du Thụ 'thư khiêu chiến', không biết đầu óc anh ta phát triển kiểu gì."

Lý Mậu Dương nghe cậu nói xong cũng giật mình: "Nam thần chắc chỉ muốn nhìn xem uy danh người đã từng là đại ca Tam Trung thôi. Dù sao hiện tại vẫn có người không sợ sống chết, dám cản anh Thụ nhà mình trước cổng trường cơ mà."

Mặc dù Lý Mậu Dương và Trần Vận không học cấp 2 ở Tam Trung nhưng danh đại ca Tam Trung ở chốn trường học này cực kì nổi tiếng.

Trần Vận gật đầu, buổi sáng nay cậu gặp được một đám lưu manh trước cổng trường, gặp ai cũng hỏi Du Thụ học lớp nào, trông rất đáng sợ.

"Du Thụ, cái đám kia mày có định thu dọn không?"

Du Thụ lạnh lùng nhìn hắn một cái, nói: "Liên quan gì đến tao đâu."

Trần Vận bị ánh mắt hắn nhìn sợ đến mức sửng sốt.

Ngay sau đó bèn cười gượng chuyển đề tài: "Lúc trước không biết tại sao nam thần bị nghỉ học nhỉ?"

Lý Mậu Dương nói: "Còn làm sao nữa, không phải là yêu sớm bị bắt hả?"

Đột nhiên vai phải của cậu bị người phía sau nắm lấy. Cậu còn tưởng là Trần Vận trêu cậu, đang muốn đập tay cậu ta xuống thì nghe thầy Trần Vận ở phía sau nơm nớp lo sợ hô lên: "Thầy....thầy Lâm...."

Lý Mậu Dương cứng đờ cả người.

Chủ nhiệm lớp, lão Lâm, lắc lắc mái tóc xoăn tự nhiên của mình, thả lỏng xương khớp, trông hệt như một con sư tử vừa săn mồi thành công.

Ông nhìn chằm chằm ba người bằng đôi mắt nâu xám, quát: "Lý Mậu Dương, Trần Vận, Du Thụ! Sau khi khai giảng xong, lên văn phòng ở tầng 3 gặp tôi!"

Sự tức giận lấn át cả tiếng loa ở trên bục, gần như đánh thủng màng nhĩ của ba người.

"..."

"..."

"..."

Bên ngoài hàng rào của sân tập, hiệu phó Doãn Xuân dẫn một thiếu niên đội mũ lưỡi trai đúng lúc đi ngang qua, xa xa đã nghe thấy tiếng sư tử hống ở lớp 11-2.

Ông cảm thán: "Lâm Hán Tùng không đi luyện giọng nam cao thật đáng tiếc."

Sau đó quay lại nhìn thiếu niên sau lưng mình: "Dương Dương, muốn xuống lớp 11-2 học thật hả? Lấy thành tích của cháu, lớp 12 chọn phù hợp hơn nhiều."

Ánh mắt Phùng Tùng Dương ngẩn ngơ dừng ở bên trong sân tập, giống như là đang tìm kiếm người nào đó, nghe thấy hiệu phó Doãn gọi tên mình mới thu tầm mắt lại.

"Chú Doãn, cháu nghỉ học nửa năm rồi, lớp chọn sẽ hơi quá sức đối với cháu."

Hiệu phó Doãn vẫn muốn khuyên cháu mình một chút: "Không thì lớp 11 chọn nhé?"

Dù sao trước khi Phùng Tùng Dương nghỉ học vẫn là học sinh top đầu. Nếu không phải nghỉ học mất nửa năm thì đang học ở đại học C rồi, không đến lượt cái đứa nhóc tên Du Bác Viễn kia.

Phùng Tùng Dương khẽ nhướng mày, anh không định thay đổi ý định.

"Lớp 11-2 hợp với cháu hơn."

Hiệu phó Doãn thở dài một tiếng, nhìn ván trượt kẹp ở cánh tay anh, nói: "Hôm nay báo danh, gặp chủ nhiệm lớp. Ngày mai đi học chính thức, không được đem đồ chơi đến, hiểu chưa?"

"Vâng."

_

Tầng ba, hành lang ngoài cửa phòng làm việc.

Ba thiếu niên đứng dựa vào tường, xếp thành một hàng từ cao đến thấp, y hệt tín hiệu wifi trên điện thoại di động. Cúc áo sơ mi đóng lên tận trên cùng, ngay ngắn đứng nghiêm trang.

Mỗi thầy cô vào phòng làm việc sẽ cực kì 'thân thiết' hỏi han một câu. Du Thụ với Lý Mậu Dương sớm đã là thành viên của 'đội canh gác' ngoài cửa phòng giáo viên, da mặt dày hơn cả tường thành.

Chỉ có Trần Vận hơi mất mặt, năm ngoái vất vả lắm mới vào được Hội học sinh. Giờ hay rồi, chính mình trở thành tài liệu giảng dạy tiêu cực cho Hội học sinh luôn.

"Ai trong hai đứa mi đeo đồng hồ? Sao 15 phút dài như vậy hả?" Trần Vận liếc hai tên to cao bên cạnh, âm thanh nhỏ như muỗi kêu.

Du Thụ không để ý đến cậu ta, Lý Mậu Dương lại nghiêng đầu nhìn cậu một cái.

"Không mang, tự tính nhẩm đi."

Trần Vân lại trợn mắt nhìn: "Mày hay, mày tự tính nhẩm cho tao xem nào?"

Đang lúc hai người bọn họ đang nhỏ giọng tranh chấp, Lâm Hán Tùng bước từ phòng giao viên ra, trong tay cầm sổ liên lạc đập hai người đến mức đầu nở đầy hoa.

Trần Vận và Lý Mậu Dương ôm đầu, không dám nói chuyện nữa.

Lâm Hán Tùng quở trách hai người bọn họ mấy câu, mới nhìn tới người còn lại, Du Thụ đang lơ mơ muốn ngủ.

Ông hít một hơi thật sâu, chọc vào vai hắn.

Du Thụ nhíu mày lại, híp đôi mắt mơ mơ màng màng buồn ngủ, ngẩng đầu.

Khuôn mặt vẫn còn hơi trẻ con nhưng đường nét rõ ràng, nhất là đôi mắt đen nhánh, lười biếng nói: "Thầy Lâm, sao vậy?"

Vừa rồi, Lâm Hán Tùng dành 15 phút xem hết sổ liên lạc của học sinh trong lớp, chỉ có mỗi Du Thụ là không có phụ huynh kí.

Ông đưa sổ liên lạc cho Du Thụ: "Hôm nay về nhà bảo bố mẹ ghi nhận xét vào, với cả bài tập hè chưa làm xong, nộp trước thứ năm tuần này."

Du Thụ nhận lấy: "Đã biết.", sau đó cất cuốn sổ vào trong túi quần.

Thấy Du Thụ cất sổ đi, lòng Lâm Hán Tùng cũng nhẹ nhàng đi một chút. Ngay cả khi Du Thụ không nộp kịp trước thứ năm, ông cũng không bắt hắn nộp được.

Đứa trẻ này, mẹ nó không thèm quan tâm.

Ông làm chủ nhiệm lớp cũng chỉ có thể đốc thúc giám sát.

Sau đó, Lâm Hán Tùng nhìn đồng hồ, thấy đã qua thời gian phạt đứng bèn giao cho ba người xuống dưới tầng 1 lấy sách giáo khoa năm học mới.

Cả ba vừa bước xuống cầu thang thì thấy hiệu phó Doãn dẫn một nam sinh lên tầng. Bọn họ đi ngang qua, đột nhiên nam sinh đụng vào bả vai của Du Thụ.

Du Thụ dừng bước, nhìn anh một cái.

Hai người phía trước vừa định quay xuống tầng, thấy Du Thụ phía sau không đi theo nên cũng nhìn sang.

Trần Vận bị cách ăn mặc của thiếu niên thu hút, nhỏ giọng nói với Lý Mậu Dương: "Oa, bộ quần áo cậu ấy mặc phải hơn vạn, tay còn cần ván trượt "Old Flower" bản giới hạn nữa chứ."

"Móa, cái trường cấp 3 tồi tàn này của chúng ta mà cũng có rich kid chuyển tới ấy hả!" Giọng của Lý Mậu Dương ngập vị giấm chua.

Lúc này, nam sinh đã theo hiệu phó Doãn lên cầu thang tầng 3.

Lưng tựa như được ánh nắng chiếu vào, khuôn mặt tuấn mỹ thanh tú ẩn dưới vành mũ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy đường cong xinh đẹp của khóe miệng.

Anh nhìn Du Thụ, vu vơ chào hỏi: "Bé khóa dưới, lâu rồi không gặp."

Du Thụ chỉ cảm thấy lông mày giật giật, sắc mặt trở nên lạnh lùng.

Đầu cầu thang, Trần Vận cùng Lý Mậu Dương còn chưa hoàn hồn, người kia đã vào văn phòng cùng thầy hiệu phó.

Lý Mậu Dương tiến lên mấy bước, hỏi Du Thụ: "Vừa rồi rich kid nói gì với mày đấy?"

"Nói nhảm."

Lúc ba người xuống dưới tầng, Du Thụ nhận được một đoạn voice chat.

Là lão Lý ở phố đối diện nhắn.

Hắn nghe xong nội dung tin nhắn, lập tức chuyển sách lên trên tầng thật nhanh chóng, sau đó nói với Trần Vận và Lý Mậu Dương: "Tao ra ngoài có chút việc, xin cho tao nghỉ nhé."

Trần Vận hỏi: "Lấy lí do là gì cơ?"

Du Thụ nhét điện thoại vào trong túi, hướng về phía cổng trường nói: "Nói là ông tao ngã từ trên cầu thang xuống, gãy chân."

"Ông mày? Gãy chân?" Lý Mậu Dương vô cùng nghi ngờ, hỏi Trần Vận, "Nó có ông à?"

Trần Vận nghĩ một lát, đoán: "Hình như là hàng xóm, ông Vương thì phải."

Du Thụ không đi bằng cổng chính, bây giờ không có giấy phép nghỉ bảo vệ sẽ không cho ra.

Vẫn phương pháp cũ vậy, trèo tường bên khu nhà giáo viên.

Hắn dựa vào cây nhãn già để trèo lên thành tường, đang định nhảy xuống thì thấy mấy tên côn đồ đang ngồi xổm trong ngõ hẹp hẻo lánh phía sau bức tường hút thuốc.

Một tên trong số đó ánh mắt nhanh nhạy, nhìn thấy Du Thụ ở trên tường bèn hưng phấn nói với người bên cạnh: "Đại ca, anh Thụ ra kìa!"

Người được kêu là đại ca kia chỉ trạc tuổi Du Thụ, dáng dấp xấu xí, trông y như một con khỉ, ngược lại mắt sắc cực kì.

Sau khi nhìn thấy Du Thụ lập tức cười đắc ý: "Sáng nay thằng nhãi kia không lừa tao, chỗ này hợp để trốn học thật."

Du Thụ khẽ nhíu mày, từ trên cao nhảy xuống. Hắn định bỏ qua nhóm côn đồ, bước ra khỏi con hẻm.

A Xương mang thêm 3 tên đàn em, đi sau hỏi: "Thụ, đi đâu đấy? Đi với."

"Đường chúng mày chúng mày đi, đường tao tao đi." Du Thụ quay đầu liếc A Xương.

A Xương biến sắc, nhưng cũng không buồn, tiếp tục đi theo hắn nói: "Sau khi mày lên cấp 3 thì không đi với bọn tao nữa, không coi bọn tao là anh em nữa à? Từng là đại ca cả phố mà, còn phải sợ lão già kia hả?"

Nếu không phải ngày xưa ông Vương lăm le cầm gậy sắt đuổi theo Du Thụ bắt hắn thi cấp 3, thì bây giờ mấy tên này cũng không phải ngồi xổm trước cổng trường chờ hắn.

Từ lúc Dụ Thụ lên cấp 3, hắn như biến thành một người khác vậy. Đầu vàng về lại đầu đen, mấy cái khuyên tai cũng tháo xuống, giống hệt một cậu học sinh cấp 3 nghiêm túc.

Mẹ, trông không còn tí đẹp trai ngầu lòi gì.

Du Thụ không dừng bước, nói với A Xương: "Đi học rất tốt."

Không đi học thì không gặp được anh ấy.

A Xương thấy Du Thụ đi xa, thở dài.

Đàn em phía sau đuổi theo, hỏi hắn ta: "Đại ca, anh Thụ muốn tuyệt giao với chúng ta hả?"

"Xui xẻo!"

A Xương khó chịu ném điếu thuốc lá xuống đất, dùng chân dập tàn thuốc, nhổ nước bọt.

Đàn em lại nói: "Gần đây các anh em không còn tiền, hay mình kiếm đứa nào ăn chặn tí đi."

Bọn hắn nói xong lập tức đi tới trước cổng trường Tứ Trung, đúng lúc này gặp một học sinh mặc quần áo đắt tiền đi ra.

Người đi một mình, lại gầy gò cao cao, không giống mấy đứa lợi hại.

Anh giẫm lên ván trượt, đi ngang qua trước mặt bọn hắn, A Xương nháy mắt ra hiệu cho đàn em lặng lẽ đi theo.