Nghe Nói Thái Hậu Với Thái Hậu Là Thật Sao

Chương 14: Tiểu tình nhân của ai gia cắn




Thay vì giao những việc quan trọng như yến tiệc cho người khác thay mặt mình làm, Khương Xu càng lo lắng làm sao lấy lòng Thích Trường Ninh.

Từ trước đến nay nhiều nhân vật như Thích Trường Ninh, đều là tâm trạng thất thường, âm tình khó dò.

Ví dụ như ngày hôm đó nàng cắn Thích Trường Ninh, vết sẹo hiện rõ, nếu nàng không biết tình huống lúc đó thì chỉ nhìn vị trí vết cắn sẽ có chút mơ hồ. Làm Thái hậu thủ tiết khi còn trẻ tuổi, coi như vì tránh những lời đàm tiếu của mọi người xung quanh, cũng nên hết sức che lấp.

Nhưng mà mấy ngày kế tiếp, Thích Trường Ninh lại cố tình đổi một bộ y phục cổ áo thấp, mang theo vết thương trên cổ nàng phơi bày ra, khắp nơi ai ai cũng bị thu hút mà nhìn đến. Hết lần này tới lần khác Khương Xu với nàng như hình với bóng không tách rời.

Lúc cùng nàng tay nắm tay đi dạo Ngự Hoa Viên, các cung nữ và thái giám đều đưa mắt nghênh đón. Khi cùng nàng vào triều nghe chính sự sau bức màn, các cận thần không khỏi trố mắt nhìn cổ của Thích Trường Ninh.

Khương Xu suy đi nghĩ lại Thích Trường Ninh làm như vậy chắc chắn là có âm mưu. Nghĩ đến chỉ có một khả năng, chính là muốn nhắc nhở vết cắn là do nàng ra! Vì thế Thích Trường Ninh, cái nữ nhân xấu xa độc ác này, sẵn sàng trả giá để trở thành tâm điểm thảo luận trước hậu cung. Nàng ở trong Khôn Ninh cung có thể nghe thấy có người đang thảo luận xem ai đã cắn vào cổ Thích Trường Ninh...

Là thủ phạm, Khương muội tất nhiên là mười phần chột dạ.

Sau khi Khương Ngự Sử nhậm chức, hắn thường xuyên ra vào cung điện để dạy học cho Hoàng đế nên thường xuyên gặp Khương Xu. Lời đồn đại lên men sau hai ngày, Khương Ngự Sử tự mình cùng đối thoại với Khương Xu.

"Ngươi có biết nguyên do của vết thương trên cổ Thích Thái hậu là thế nào?'

"Con không biết."

"Hai người chẳng phải ăn chung ngủ chung sao, cả ngươi cũng không biết à?"

"Ha ha... Phụ thân nói vậy đó, phụ thân nhìn con hiện tại đang cùng người một chỗ đó sao?"

Khương Ngự Sử tưởng tượng, cũng không có cảm giác nữ nhi đang giấu mình cái gì, chỉ là thật sâu cau mày nói: "Có phải thật... trước khi thân thể tiên hoàng nguội lạnh, Thích Thái hậu liền không chịu đựng được nỗi cô đơn và nuôi dưỡng nam sủng sao?"

Khá lắm, lời đồn đại đã truyền thành dạng này, Khương Xu khó có thể nói. Sau khi Thích Trường Ninh nghe được những tin đồn này, liệu sau này nàng ta có trách móc nàng và tính sổ vấn đề với nàng không?



Khương Xu cẩn thận nói: "Dù không phải thời thời khắc khắc như hình với bóng, nhưng nếu như nàng nuôi dưỡng nam sủng, làm sao có thể nào hoàn toàn tránh mặt con? Không có khả năng. Mà con lại xem vết cắn kia... giống như là vết cắn của nữ tử.

"Nữ tử? Chẳng lẽ là cái cung nữ nào gan to bằng trời?" Nghe nói không phải Thái hậu không chịu được nổi cô đơn nuôi nam sủng, Khương Ngự Sử đối với chuyện này liền không có gì hứng thú, không tiếp tục truy vấn.

Sau khi Khương Xu trở lại Khôn Ninh cung, Thích Trường Ninh cũng tình cờ ở đó, nàng mặc một váy đỏ với cổ áo khoét sâu, làm nổi bật làn da trắng như tuyết, vết cắn trên cổ cũng không có dấu hiệu biến mất.

Khương Xu rốt cục không giữ được bình tĩnh, tiến lên.

"Tỷ tỷ, ngươi nghe lời đồn đại trong hậu cung không?"

Thích Trường Ninh đặt chén trà trong tay xuống, "Lời đồn đại gì?"

"Chính là...... Chính là liên quan tới vết cắn trên cổ tỷ tỷ, một số tin đồn bị thêu dệt không đúng."

"Ồ?" Thích Trường Ninh nhíu mày, mắt phượng tràn đầy hứng thú, nhìn chằm chằm nàng nói: "Có phải là nói, chỗ tình nhân cắn ai gia? Bọn hắn phỏng đoán tình nhân của ai gia là ai à."

Cái gì mà tình nhân? Đó không phải là nàng cắn sao!

Làm kẻ cầm đầu, sắc mặt Khương Xu là có một chút khó coi.

"Là lỗi của muội muội mà muội muội đã cắn tỷ tỷ, nhưng tại sao tỷ tỷ lại không che đậy đi. Mấy lời đồn đại nhảm nhí này đối tỷ tỷ không tốt.

"Ngươi quan tâm đến ai gia?"

"Ta đương nhiên quan tâm tỷ tỷ."

"Tốt." Thích Trường Ninh cười, "Vì loại bỏ lời đồn đại, lần sau lại có người thăm dò, ai gia liền nói cho hắn biết, cái vết cắn bên trên cổ ai gia, là Thánh Mẫu Hoàng Thái hậu gây nên."

Sắc mặt Khương Xu càng khó coi hơn.

"Vậy nếu là mọi người hỏi, vì cái gì mà ta cắn?"

"Sẽ không hỏi tới." Ý cười Thích Trường Ninh dường như càng sâu, "Bọn hắn không phải sớm có đáp án sao?"

"Tiểu tình nhân của ai gia cắn ~"

"Cái gì?!" Khương Xu kinh ngạc, "Đây chẳng phải là lời đồn đại truyền càng tà ác, càng kỳ quái hơn?! Tỷ tỷ, tuyệt đối không thể!"

Nụ cười trên mặt Thích Trường Ninh phai phai nhạt nhạt, hừ nhẹ một tiếng.



"Thánh Mẫu Hoàng Thái hậu đã dám làm mà không dám chịu, không dám ở trước người thừa nhận, vậy thì chuyện này không cần hỏi nữa."

Cái gì vậy? Lời nói này, giống như nàng là tên cặn bã không chịu trách nhiệm! Lúc ấy hai người bọn họ rõ ràng là cắn lẫn nhau, còn là Thích Trường Ninh mở miệng động thủ trước. Thế nhưng nàng cũng không phải đứa nhỏ mới lên ba, lại không thể phán xét người khác vì những điều trẻ con như vậy.

Thích Trường Ninh đi về Ngự Thư Phòng chuyên cần chính sự yêu dân. Khương Xu cảm thấy mình rời đi trong lòng không vui, tuy rằng không biết vì sao trong lòng lại không vui.

Bất quá Thích Trường Ninh không cao hứng, nàng đành phải dỗ dành người kia, chắc chắn nàng không biết phải dỗ dành nàng ấy như thế nào.

Đương nhiên chó liếm vuốt mông ngựa loại thì phải có chiến lược, vì có thể vô tình tát vào móng ngựa sẽ phản tác dụng, chưa kể người có tâm tư khó lường như Thích Trường Ninh càng phải chú ý hơn.

Nói ngắn gọn chính là muốn hợp ý.

Là kẻ thù truyền kiếp luôn chống lại Thích Trường Ninh, nàng không biết Thích Trường Ninh thích gì, nhưng nàng biết rất rõ Thích Trường Ninh ghét gì.

Nếu nói trong cung hiểu rõ tâm tư Thích Trường Ninh nhất, chính là người thân cận nhất với Thích Trường Ninh, đại thái giám Kính Chi.

Khương Xu đi tới Ngự Thư Phòng, Kính Chi ngăn chặn đường đi của nàng.

"Thái hậu nương nương, nương nương nhà ta đang họp với quan viên triều đình.

Khương Xu nhìn hắn nói: "Ai gia không phải đến tìm tỷ tỷ, là tìm đến công công."

"Ta?" Con mắt của Kính Chi lộ vẻ kinh ngạc.

"Mượn ngươi một chút theo ta nói chuyện."

Thật khó để Kính Chi vi phạm sự tôn trọng nên đành phải đi theo nàng.

Đi vào chỗ hẻo lánh, Khương Xu đi thẳng vào vấn đề: "Ai gia hàng ngày nhìn tỷ tỷ bận rộn với việc triều chính. Tuy nhiên, ai gia bất tài, không thể chia sẻ nỗi lo lắng với tỷ tỷ. Ta liền muốn làm gì đó để xoa dịu mệt mỏi của nàng, vì nàng làm một vài loại điểm tâm ngon miệng. Cho nên cố ý đến tìm ngươi hỏi một chút, tỷ tỷ có yêu thích hương vị gì?"

Kính Chi nghiêm khắc cự tuyệt.

"Bây giờ nương nương nhà ta làm phụ Hoàng Thái hậu, là nền tảng lập quốc, thói quen ăn uống vì thế đều cực kỳ tinh tế, càng không được phép để sở thích của mình để người khác biết. Nương nương đừng làm khó ta, trách nhiệm này ta không gánh nổi nương nương. Chi bằng ngài đi hỏi nương nương nhà ta thì hơn."

"Ta hỏi, còn có thể gọi là kinh ngạc sao?" Khó trách hắn là thái giám, hắn có hay không biết tặng quà??

"Người bên ngoài cũng không biết, ta là người bên ngoài sao? Đây chỉ là đề phòng một số người có âm mưu bất chính, ta sao có thể hạ độc nàng? Kính Chi, đây chính là ngươi suy đoán ai gia sao?" Nàng lấy ra thân phận Thái hậu của mình và ép hắn, "Vẫn nên nói ngươi chính là đơn thuần muốn làm khó ai gia?"



"Nô tài không dám." Sắc mặt Kính Chi biến hóa,"Thói quen ăn uống của nương nương nhà ta không tốt, nô tài cũng không biết nương nương cực kỳ yêu thích cái gì, nhưng đoán không sai chính là khẩu vị thanh đạm chút."

"Được thôi." Hỏi cùng không có hỏi không có khác gì nhau.

Khương Xu trở lại Khôn Ninh cung, còn đang suy nghĩ làm một chút điểm tâm, Lương Ngọc sau khi hết giờ học liền cực kỳ vui vẻ đi tìm nàng.

"Mẫu hậu, Ngọc nhi muốn ăn sữa chua hấp đường, có thể dặn Ngự Thiện Phòng làm cho Ngọc nhi được không?

Đôi mắt Khương Xu chớp chớp, nàng chậm rãi mỉm cười nhìn đứa trẻ trước mặt, cố gắng hết sức để tỏ ra tử tế.

"Không làm phiền Ngự Thiện Phòng, mẫu hậu tự mình làm cho ngươi ~"

Sắc mặt Lương Ngọc tái nhợt đi.

"Trẫm có thể... từ chối được không?"

Mẫu hậu làm đồ ăn, có thể ăn được sao?

Khương Xu lập tức trở mặt: "Vậy mà dám cả gan ghét bỏ mẫu hậu của ngươi? Triều ta lấy hiếu trị thiên hạ, ngươi thân là Hoàng đế của một nước, xem như làm gương cho thiên hạ, ngươi không được ngỗ nghịch, có hiểu hay không?"

Năm nay Lương Ngọc chỉ vẻn vẹn mới năm tuổi: "... "

- -----

Tác giả có điều muốn nói:

Bài viết này là một bản chuyển thể từ truyện tranh, dự án đã tạm dừng do biên tập viên truyện tranh từ chức, gần đây, một biên tập viên truyện tranh mới đã tiếp quản và bắt đầu tiếp tục cập nhật ~