Edit: DiDi
Beta: Bull
------------------------------------------------
Chương 13: Tiền bạc không thành vấn đề.
Ngày hôm sau, trước khi hội đấu giá bắt đầu, Tiêu Chỉ và Teague đã tiến vào hội trường đấu giá bằng lối đi ngầm.
Bởi vì Tiêu Chỉ đặc biệt yêu cầu ẩn danh, nên đường hầm này là dành riêng cho cậu, có thể thông thẳng đến một căn phòng bí mật trên hội trường, mà trên đường đi không một ai có thể quấy rầy cậu.
Trong phòng có một lá chắn phép thuật, người bên trong có thể nhìn thấy rõ những gì diễn ra bên ngoài, nhưng người ở bên ngoài thì hoàn toàn không thể nhìn thấy tình huống bên trong, ngay cả tiếng động trong đó cũng chẳng nghe thấy được.
Vì để đảm bảo sự riêng tư cho khách hàng, trong phòng cũng không có người hầu, chỉ có một cái chuông nhỏ được đặt trên bàn. Khi khách hàng bên trong có yêu cầu gì, thì chỉ cần rung chuông là sẽ có người hầu đi vào gian phòng nhỏ bên cạnh để phục vụ ngay.
Việc đấu giá được thực hiện thông qua Tấm Pha Lê Ma Thuật trên mặt bàn, cũng không cần người khác giúp đỡ, còn được cấp một số tiền tạm ứng trị giá ba triệu, đúng là ân cần khủng khiếp.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Chỉ được hưởng thụ sự đãi ngộ cao cấp này, thế là không khỏi thầm thán phục, cuộc sống của các ông lớn có lẽ đơn giản và nhàm chán như vậy đấy.
Cậu đi đến gần cửa sổ rồi nhìn xuống phía dưới, cửa sổ trong phòng có tầm nhìn vô cùng tốt, vừa vặn đối diện với đài đấu giá.
Hội trường bên dưới đã có không ít người ngồi đợi, bọn họ đến từ mọi nơi trên lục địa.
Ngoại trừ Tịch Nguyệt Tộc và Nhân Tộc, còn có Mộc Linh Tộc, Thú Nhân Tộc, cũng có một ít người khoác áo choàng đen không nhìn rõ hình dáng, thỉnh thoảng còn để lộ làn da tái nhợt, Tiêu Chỉ đoán có lẽ bọn họ là xác sống của Hessen.
Tiêu Chỉ cũng nhìn thấy người chơi ở trong đó, bọn họ cầm theo một quyển sách, trông có vẻ rất đứng đắn. Nhưng Tiêu Chỉ vừa thấy dáng vẻ kia là biết ngay, đám người này nếu không phải đang lượn lờ trên Kênh Thế Giới thì cũng đang lướt diễn đàn.
Cậu cũng móc sổ thông tin ra xem, quả nhiên hội đấu giá đã phủ sóng khắp Kênh Thế Giới.
"Tôi mới hỏi bọn cơ hội xong, có một tấm thư mời thôi đã đòi lấy của tôi ba trăm nghìn! Sao không đi cướp luôn đi!"
"Đừng để bị lừa, chắc chắn là giả đấy, tôi tốn tận sáu trăm nghìn mới mua được thư mời trong cửa hàng."
"Xin quỳ lạy phú ông, sự nghèo hèn đã nhốt tôi ngoài cửa lớn của hội đấu giá..."
"Mạnh dạn đoán tên cơ hội là Tịch Nguyệt tộc."
"Tịch Nguyệt Tộc +1."
"Á Á Á, muốn tìm phú bà xách tôi đi hội đấu giá để mở mang đầu óc quá!"
"Phú bà hiện ra và nói: Cút, mày xấu đến mức ảnh hưởng trải nghiệm chơi game của bà."
"Tôi đang phát sóng trực tiếp [ hiện trường hội đấu giá Tinh Hải ], mời quý vị đến xem [link]."
"Đội ơn đại lão đã cho em cơ hội trải nghiệm!"
"Đội ơn đại lão đã cho em cơ hội trải nghiệm! +1"
"Đội ơn đại lão đã cho em cơ hội trải nghiệm! +2"
....
Chẳng bao lâu sau, hội đấu giá chính thức bắt đầu.
Người chủ trì hội đấu giá mặc một bộ lễ Phục Tịch Nguyệt Tộc bước lên đài đấu giá, sau khi phát biểu khai mạc, các món hàng đấu giá liên tục được đưa lên.
Hội đấu giá Tinh Hải không hổ là hội đấu giá long trọng nhất lục địa, trên đài toàn là những bảo vật cao cấp, từ vũ khí, trang bị đến nguyên liệu quý giá, thậm chí còn có cả đồ cổ và vật phẩm thần bí, mọi thứ đều nằm hết trên đài.
Mỗi một vật phẩm được hội đấu giá đưa ra, đều sẽ khiến cho Kênh Thế Giới xôn xao. Nhờ phần phát trực tiếp trên sổ thông tin, nên người chơi đã trở thành chủng tộc tham dự hội đấu giá nhiệt tình nhất.
Nhưng nếu dùng góc nhìn của người xem để đánh giá thì lại là – hôm nay người Asanasi lại nhìn cuốn sách trên tay rồi cười quái dị.
Người Asanasi đúng là chủng tộc khó hiểu nhất lục địa.
Tiêu Chỉ vừa xem tình hình đấu giá bên dưới, vừa nhìn người chơi lượn lờ trên diễn đàn, bỗng xuất hiện niềm vui khi được ngồi xem.
Teague nắm chặt cơ hội này, gã dựa vào cửa, vừa ghi chép thông tin và giá cả của những vật phẩm, vừa quan sát những người có liên quan, có lẽ là đang chuẩn bị cho lần lừa đảo tiếp theo.
Là một kẻ lừa đảo, gã đúng là nghiêm túc thật.
Thời gian dần trôi qua, vật phẩm mới được mang lên đài, Tiêu Chỉ đang xem người chơi quậy đục nước trên diễn đàn cũng phải phân tán lực chú ý để nhìn lên đài.
Thứ vừa ra chính là một cây pháp trượng màu đỏ tươi, nó được tạo thành từ một loại đá quý nào đó, tổng thể có vẻ trong suốt lấp lánh, dường như bên trong có dung nham đang chuyển động.
Rõ ràng đây là một pháp trượng được tạo thành từ vật liệu hệ hỏa.
Người chủ trì hội đấu giá giới thiệu: "Pháp trượng hệ hỏa – Truy Hồn Giả, được tạo ra từ pha lê lửa Urades, là kiệt tác của bậc thầy chế tạo vũ khí Bruchon thuộc Thú Nhân tộc. Không chỉ có độ cứng cao hơn kim loại, còn có thể chịu được nhiệt độ cao. Hơn nữa, nó còn tăng thêm 5% sát thương cho phép thuật hệ hỏa, và cả - hiệu ứng tấn công đặc biệt của mỗi cá nhân."
Nghe được tên Bruchon, tất cả mọi người dưới đài đều không nhịn được mà trở nên kích động.
Đó là một bậc thầy chế tạo vũ khí truyền kỳ, suốt đời ông đã từng chế tạo không biết bao nhiêu là vũ khí cho những cường giả. Người nào nắm giữ vũ khí do ông chế tạo, thì chắc chắn sẽ trở thành cự phách một phương.
Nhưng chỉ kích động trong thời gian ngắn ngủi mà thôi, trong lòng các ông lớn kiến thức rộng rãi ở đây lại bắt đầu nghi ngờ.
Nhưng từ giờ đến khi kết thúc hội đấu giá vẫn còn rất nhiều thời gian, tác phẩm của bậc thầy Bruchon đáng lẽ cũng phải nằm trong ba món đấu giá quan trọng nhất ở cuối chứ? Vì sao lại xuất hiện sớm như vậy?
Người chủ trì nói tiếp: "Nhưng thật đáng tiếc, bậc thầy Bruchon lại không thể hoàn thành tác phẩm này, ông đã bất hạnh bỏ mình trong một lần đi đến sa mạc Trường Nguyệt để tìm kiếm vật liệu quý hiếm, đến nay đã được trăm năm."
Đến lúc này, mọi người dưới đài mới hiểu. Thì ra là một vật phẩm chưa hoàn chỉnh, chẳng trách lại không thể chiếm được vị trí quan trọng nhất.
Tiêu Chỉ nhìn Truy Hồn Giả, phần mô tả vật phẩm ghi:
Truy Hồn Giả (bán thành phẩm).
Pháp trượng một tay.
Level sử dụng: 140
Sát thương phép thuật: 1423...???
Sát thương vật lý: 1786...???
Phạm vi tấn công: +2
Tốc độ ngưng tụ phép thuật: +5
Sát thương phép thuật hệ hỏa tăng: 5%...???
Hiệu ứng tấn công: Kích phát hiệu ứng "Truy Hồn" ngẫu nhiên, sức mạnh kỹ năng +100%, tầm bắn +20%, 30 giây liên tục.
Giới thiệu: Tác phẩm cuối cùng của bậc thầy Bruchon, chỉ tiếc là chưa hoàn chỉnh, cần gia công thêm lần nữa, cách gia công xin tự tìm hiểu.
Ở ZERO, vũ khí bình thường cũng chỉ có mỗi lực công kích chán ngắt, đừng nghĩ đến mấy chức năng như lĩnh hội, trúng đích, phá khiên, chí mạng, và tốc độ thực hiện phép thuật linh tinh như ở thời đại game bàn phím.
Muốn tăng sát thương? Thì tự nhắm vào điểm yếu của mục tiêu mà bắn.
Muốn tăng tốc độ thực hiện phép thuật? Mời tự luyện.
Muốn tăng độ chính xác? Mời tự luyện.
Muốn dùng kỹ năng phát nổ? Mời tự luyện.
Xem hết các thuộc tính, Truy Hồn Giả không hổ danh là kiệt tác của bậc thầy, khủng nhất là hiệu ứng đặc biệt.
Ở trên lục địa Dazemenya, cực kì ít vũ khí có hiệu ứng đặc biệt, chỉ có những người chơi có điểm cao nhất mới đổi được. Ngay cả những thứ như tăng sát thương phép thuật, tốc độ ngưng kết phép thuật, tăng phạm vi tấn công cũng chỉ được bố trí trên vũ khí đứng đầu mà thôi.
Nhưng đối với Truy Hồn Giả, thì nó đang nằm trong thế khó xử.
Nó có thuộc tính của vũ khí cao cấp, nhưng chỉ có lực chiến của level 140. Thậm chí bởi vì được làm ra từ vật liệu cứng, nên sát thương vật lí còn cao hơn cả sát thương phép thuật, thật ra nó rất tốt, nhưng lại hơi kén người sử dụng.
Điều càng khó xử hơn chính là bậc thầy Bruchon đã chết, không thể nâng cấp Truy Hồn Giả được nữa.
Tiêu Chỉ tin rằng, người sở hữu Truy Hồn Giả trước kia có lẽ đã từng thử rất nhều lần, hi vọng nó có thể biến thành vũ khí cao cấp hàng thật giá thật, nhưng bây giờ Truy Hồn Giả lại xuất hiện ở chỗ này, vậy chắc chắn là người đó đã thất bại.
Nếu làm một vũ khí cấp thấp, thì nó lại có giá quá cao, người bình thường khó mà mua nổi. Làm vũ khí cấp cao, thì nó lại hơi thua kém, khiến các đại lão lại cảm thấy nó không cần thiết.
Nhưng ánh mắt Tiêu Chỉ lại sáng rực, trước mắt thì đây chính là vũ khí cậu cần.
Pháp trượng mà cậu đang sử dụng là pháp trượng level 50, sát thương chưa đến 300, mà giờ cậu lại bị nhốt trong trò chơi, không thể rời khỏi, để giữ gìn mạng sống, thì yêu cầu cấp bách nhất chính là trở nên mạnh hơn.
Mà nhiệm vụ bí mật là thứ hiếm có khó tìm, cậu không cho rằng mình sẽ có thể gặp được một cái ngay lúc này. Vậy thì có được một vũ khí tốt chính là cách tăng lực chiến trong thời gian ngắn tốt nhất.
Đối với cậu, thứ có cấp bậc không cao nhưng lại dùng tốt như Truy Hồn Giả là thứ hợp lý nhất, còn vấn đề tiền bạc thì...
770 nghìn tiền bán vật liệu khi trước vẫn còn nhiều, trong phòng lại có thêm 3 triệu tiền tạm ứng, hơn nữa cậu rất tự tin với vật phẩm mình đã lấy ra đấu giá, tiền bạc không thành vấn đề.
Tiêu Chỉ của hiện tại, đã không còn là kẻ nghèo hèn chỉ vì 800 tiền vàng mua vé xe mà phải nhét Thiên Diệp Ô vào trong tay áo để trốn vé nữa.
Còn vấn đề nâng cấp Truy Hồn Giả, làm một người chơi, cậu có diễn đàn có thể tìm kiếm thông tin mọi lúc mọi nơi, chắc chắn là sẽ dễ hơn dân bản địa nhiều.
Nếu như không được nữa thì....đến khi cậu có vũ khí khác, thì có thể nhờ Teague bán cho tay giàu có thiểu năng nào đó vậy...
Trước giờ tình cảm giữa người chơi đều là plastic cả thôi.
Người chủ trì hội đấu giá tuyên bố bắt đầu: "Pháp trượng Truy Hồn Giả của bậc thầy Bruchon, giá khởi điểm 500 nghìn tiền vàng!"
Những người tham dự đấu giá bên dưới đều có suy nghĩ như nhau. Chủng tộc bản địa không chẳng hứng thú bao nhiêu với Truy Hồn Giả, nên phải tăng giá cẩn thận.
Nhưng người chơi thì khác, có lẽ họ đã định là sẽ tìm manh mối qua diễn đàn, nên đấu giá cũng nhiệt tình hơn chủng tộc khác nhiều.
"550 nghìn!"
"600 nghìn!"
"700 nghìn!"
....
Giá cả tăng vọt, chẳng mấy chốc đã lên đến một triệu một trăm năm mươi nghìn.
Hiện tại trong phòng chỉ còn hai người đang ra giá, nhìn quyển sách trên tay bọn họ thì biết là người chơi ngay
"Một triệu hai trăm!"
Người ngồi trong phòng bên trái vừa ra giá xong đã nói với người bên phải: "Thượng Thiên Nhược Thủy mấy người đến hóng chuyện làm gì? Nhược Diệp chẳng phải là phép thuật hệ gió à?"
"Một triệu hai trăm năm mươi!"
Bên phải cũng không hề kém cạnh: "Vậy Chiến Thần mấy người cũng tới hóng làm gì? Longinus không phải là kiếm sĩ à?"
"Một triệu ba trăm!"
Bên trái: "Có người khác nhờ bọn tôi!"
"Một triệu ba trăm năm mươi!"
Bên phải: "Anh đây cũng được người khác nhờ nhá!"
"Một triệu bốn trăm!"
Bên trái: "Lần này bọn tôi chốt rồi!"
Người ngồi ghế lô bên phải không tăng giá tiếp nữa, giống như là đang đắn đo xem có nên tiếp tục hay không.
Người chủ trì đợi một lát rồi bắt đầu đếm ngược: "Một triệu bốn trăm lần 1!"
"Một triệu bốn trăm lần hai! Còn giá cao hơn không ạ?!"
Người ngồi ghế lô bên trái cảm thấy mình đã nắm chắc phần thắng: "Thượng Thiện Nhược Thủy, có ngon thì tiếp đi..."
"Một triệu năm trăm."
Giọng nói của người bên trái khựng lại, tiếng báo giá này không phát ra từ người đối diện, mà là ở trên đài.
Nhìn về phía người chủ trì, chợt thấy ông ngước mắt nhìn lên một loạt phòng trên tầng cao nhất kia, đó là căn phòng dành riêng cho các ông lớn quyền cao chức trọng, là phòng VIP cao cấp trong truyền thuyết, còn được gọi là căn phòng phú bà hạnh phúc.
Và có một căn phòng hiển thị số tiền vừa ra giá.
Bởi vì có màn chắn phép thuật, nên người ngồi dưới không thể nhìn thấy tình hình bên trong, chỉ thấy một màu tối đen.
Ông lớn nhà nào mà lại rảnh rỗi đến mức lấy vật phẩm chưa hoàn chỉnh về nhà chơi thế? Chẳng lẽ là có đam mê sưu tập à?
"Khách quý trên tầng ra giá một triệu năm trăm! Còn giá cao hơn nữa không ạ?!"
"Một triệu năm trăm lần một!"Người chủ trì đấu giá bắt đầu đếm ngược.
"ĐM! Đại ca à, chúng ta còn tăng nữa không?" Người phụ trách ra giá ngồi phía bên trái quay đầu lại hỏi người phía sau.
"Tiếp tục." Người ngồi sau trả lời.
"Một triệu năm trăm năm mươi!"
"Một triệu bảy trăm."
"Một triệu bảy trăm năm mươi!"
"Hai triệu."
Người ngồi bên trái đang rất do sự, nên không dám tăng giá ngay.
Cuối cùng thì lúc này người ngồi bên phải mới tìm được trò vui: "Sao Chiến Thần lại không tiếp tục đi? Ngon thì cứ tăng thêm."
"Hai triệu một trăm..."Người bên trái cắn răng ra giá.
"Ba triệu."
Người chơi phụ trách ra giá: "..."
Hình như người ta không thiếu tiền, vậy mình chơi thế nào? Ngay cả chút thể diện cũng không thể để lại cho họ ư?
"Ba triệu lần một!"
"Ba triệu lần hai! Còn ai ra giá cao hơn không?"
Người ngồi bên trái im lặng, cuối cùng không thể tăng giá được nữa.
"Ba triệu lần ba! Chúc mừng quý khách nhận được Truy Hồn Giả!"
Trong đại sảnh vang lên tiếng vỗ tay, tất cả mọi người đồng loạt nhìn lên phòng trên. Tuy không thể nhìn thấy gì, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến việc bọn họ tò mò.
Người ra giá kia đương nhiên là Tiêu Chỉ, sau khi đoạt được Truy Hồn Giả về tay thì cậu không thèm quan tâm đến tình hình bên dưới nữa.
Cậu mở sổ thông tin ra, quả nhiên bang hội của hai người vừa mới cạnh tranh đang thân thiết hỏi thăm và gửi những lời chúc phúc chân thành đến nhau vì những biểu hiện của đối phương trong đợt đấu giá vừa rồi.
Tiêu Chỉ hào hứng hóng drama, mấy bà tám còn đang đoán xem người ngồi ở lô trên là ai, thế là cậu cũng tung tăng đi hóng drama của mình luôn.
Teague ngồi bên cạnh không nhịn được, nói: "Thì ra là ngài có tiền như vậy..."
Tiêu Chỉ cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên: "Bình thường thôi."
Teague thử nói: "Tôi còn một hạng mục đầu tư, chuyên môn nhằm vào các vị lắm tiền nhiều của..."
Giọng nói của Teague bỗng im bặt, vì Tiêu Chỉ đã giơ pháp trượng lên.
Thôi, vẫn nên quan sát xem bên dưới có con dê béo nào hay không đã. Teague quyết đoán nhận thức rõ đuọc hiện thực.
....
Cuối cùng cũng tới vật phẩm hạ màn cho ngày hôm nay.
Mỗi lần diễn ra hội đấu giá Tinh Hải, vật phẩm cuối cùng luôn tạo nên một làn sóng gây sốt khắp lục địa.
Hôm nay tất cả mọi người ở đây đều vô cùng chờ mong nó lên sàn. Trong sảnh bỗng trở nên yên tĩnh, mà những người chơi ở đây cũng không phá trên Kênh Thế Giới nữa.
"Và bây giờ, tôi xin trân trọng giới thiệu với quý vị vật phẩm cuối cùng của hôm nay. Lễ phục vỹ đại do chính tay bậc thầy người Asanasi Thâm Tuyết thiết kế - Trái Tim Mùa Đông!"
Dưới đài đồng loạt ồ lên.
Từ trước đến nay, cái tên Thâm Tuyết này vẫn rất vang dội, nên chỉ cần là thứ gì có dính dáng đến tên bà đều có giá trên trời.
Ở trong giới quý tộc của một số quốc gia, còn có lưu truyền cách nói "Không sưu tầm tác phẩm của Thâm Tuyết, thì không xứng danh quý tộc". Sau khi câu nói này được lưu truyền rộng rãi, thì danh tiếng của Thâm Tuyết lại được đẩy lên càng cao.
Nhưng những thứ có thể lưu truyền đến giờ đều là những món trang sức đắt giá, mà mấy món dễ hỏng như lễ phục thì cần phải được bảo tồn rất cẩn thận, bởi vì 600 năm trôi qua thì cũng đã nát tươm mất rồi.
Trừ phi...Có người sử dụng pháp trận như Hình Bóng Thời Gian để dòng chảy thời gian chậm lại, nhưng thật sự sẽ có người hào phóng, xa xỉ như vậy sao? Chỉ vì một bộ lễ phục mà đầu tư đến mức đó?
Một lát sau, Trái Tim Mùa Đông được người hầu đẩy ra cho mọi người chiêm ngưỡng, khiến mọi người không thể không đoán già đoán non.
Đây là một bộ váy trắng tinh khiết, được làm nên từ loại vật liệu độc đáo và sáng tạo của Thâm Tuyết – sợi Filan. Nghe nói kỹ thuật chế tạo sợi Filan chỉ có mình Thâm Tuyết biết, phải dùng hơn trăm loại vật liệu, mà bây giờ đã thất truyền từ lâu, nên không thể nào chế tạo lại nữa.
Bộ váy được thiết kế tuyệt đẹp, dường như mỗi đường cong đều rất khéo léo, mỗi họa tiết trang trí như thể chúng nó vốn được đặt ở đó. Đúng là kiểu thiếu một chút thì quá đơn giản, mà nhiều hơn chút thì lại quá lòe loẹt, tuy nó chỉ lặng lẳng đứng đó, nhưng lại hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
Hơn nữa, trông nó còn mới tinh, giống như nó chỉ vừa mới được Thâm Tuyết may xong, không hề bạc màu theo thời gian.
Thấy thế, Tiêu Chỉ hài lòng mỉm cười. Ba lô trữ đồ hiệu quả thật, ai từng dùng cũng công nhận là nó tốt.
Bộ lễ phục này không phải do Tiêu Chỉ mua, mà là thu hoạch bất ngờ khi làm người chơi hệ chiến. Cậu cũng chẳng rõ vì sao vị tráng sĩ lưng hùm vai gấu tìm cậu PK năm đó lại muốn sưu tầm kiểu váy mộng mơ này.
Tất cả những người phụ nữ có mặt ở đây đều phát cuồng.
Trong giới của các quý phu nhân, một bộ quần áo không chỉ là một bộ quần áo.
Đương nhiên, ai có thể có được nó, thì sẽ có mặt mũi nhất trong năm nay. Đây không chỉ là thể diện của riêng các bà, thậm chí nó còn đại diện cho vinh quang của gia tộc, là cơ hội tuyệt vời để phô bày tài lực và mở rộng sự quyền quý.
Nhón người chơi giàu có cũng kích động, bọn họ còn biết rõ giá trị của hai chữ Thâm Tuyết hơn cả NPC. Bởi vì vị này đã sớm lộ tài khoản từ lâu, mà thanh danh của bà trong thế giới hiện thực tuyệt đối không thua kém gì trong game.
Cái này có thể gọi là "Ông lớn của mày vẫn mãi mãi là ông lớn của mày" nhỉ?
*
Người chơi xôn xao, quậy đục nước Kênh Thế Giới, khiến người ta không thể hiểu nổi bọn họ đang nói gì.
"Nếu như năm đó, ông cố của ông cố của ông cố tôi mua một bộ quần áo của Thâm Tuyết, thì bây giờ tôi đã có một căn nhà có view ngân hà!!!"
"Đây là bảo vật gia truyền của ông lớn nào thế? Kế thừa lại từ tổ tiên à?"
"Hu hu hu, sao tổ tiên nhà tôi lại không có tầm nhìn xa như vậy!!!"
"Nhà tôi bắt đầu chơi ZERO từ đời ông cố của ông cố, nhưng mà lúc đó Thâm Tuyết chết lâu rồi, nên khó mà mua được tác phẩm của bà."
....
Một gian khác trên tầng cao của hội đấu giá.
Công tước Sharona nhìn thứ trong tay mình: "Đúng thật là một tên gian xảo."
Trong tay nàng đang cầm chiếc ghim cài áo do Tiêu Chỉ tặng, chiếc này và Trái Tim Mùa Đông đang bán đấu giá bên dưới đều cùng một phong cách, cũng đều là tác phẩm của Thâm Tuyết, không có bất cứ thứ gì có thể phối với nhau hợp hơn hai thứ này.
Chẳng trách hôm đó lại đưa món quà gặp mặt hào phóng như thế.
Công tước Sharona nở một nụ cười đầy hứng thú: "Thật ra đàn ông chu đáo cũng khá đáng yêu."
Nàng quay đầu phân phó cấp dưới: "Nhất định phải giành được."
*
"Lễ phục đã dừng phát hành của bậc thầy Thâm Tuyết - giá khởi điểm: năm triệu!"
Sau khi người chủ trì tuyên bố bắt đầu đấu giá, giá của Trái Tim Mùa Đông đã tăng lên vèo vèo, nhanh đến mức người chủ trì không kịp đọc giá.
Trong vòng mười giây đã đột phá lên tận mười triệu.
Tiếp theo là hai mươi triệu, ba mươi triệu, bốn mươi triệu...
Hội đấu giá quy tụ đại gia khắp lục địa, vô số ông lớn lắm tiền nhiều của, nên chưa được một phút đã đẩy giá lên tận một trăm triệu.
Nhưng mà con số đó chưa hề dừng lại, mà vẫn cứ tiếp tục tăng lên.
Bước vào vòng cuối cùng đều là những người ngồi ở tầng cao nhất. Những người ngồi ở dưới nhìn những căn phòng trên đó không ngừng ra giá, cứ như thứ bọn họ dùng là cải trắng chứ chẳng phải tiền vàng.
Trái ngược với bọn họ, Tiêu Chỉ chỉ dùng ba triệu để mua một vật phẩm chưa hoàn chỉnh đúng thật là cần cù, tiết kiệm chăm lo việc nhà.
Cuối cùng cuộc cạnh tranh cũng chậm lại, giá của Trái Tim Mùa Đông dừng lại ở một trăm sáu mươi triệu.
"Một trăm sáu mươi triệu lần một! Còn ai ra giá cao hơn không?"
"Một trăm sáu mươi triệu lần hai...."
"Một trăm sáu mươi triệu lần ba! Thỏa thuận xong! Chúc mừng quý khách nhận được Trái Tim Mùa Đông!"
Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay điên cuồng, Sharona trên gian phòng thong thả nhếch môi. Trong lần xã giao tiếp theo, bà lại có lợi thế mới rồi,
Vật phẩm cuối cùng đã được bán thành công, hội đấu giá Tinh Hải năm nay cũng kết thúc mỹ mãn. Theo như lệ cũ, thì vị chủ trì đứng trên dài đấu giá sẽ nói lời cảm tạ đến các vị khách quý, sau đó chào mừng họ quay lại vào lần sau.
Vào lúc này, một số người ở dưới đài lại có biểu hiện rất kì quái.
Tiêu Chỉ chú ý tới, một số người chơi có vẻ kích động rất rõ ràng. Bọn họ vừa lấy sổ thông tin ra, vừa hào hứng nói gì đó với người bên cạnh, thậm chí có những người đã sẵn sàng đứng dậy ngay.
Những hành động như vậy không bình thường lắm, theo như truyền thống của hội đấu giá Tinh Hải, thì sau khi đấu giá xong còn có yến tiệc và các màn biểu diễn, là cơ hội tuyệt vời để làm quen lôi kéo mấy ông lớn, nên sẽ không có người nào bỏ đi vào lúc này cả.
Tiêu Chỉ cũng học theo họ, mở sổ thông tin ra, muốn nhìn thử xem là tin tức gì mà lại khiến bọn họ kích động như thế.
Trên Kênh Thế Giới:
"Lãnh chúa Hessen xuất hiện ở sa mạc Trường Nguyệt! Hình như là phó bản thám hiểm mới mở ra!!"
Phó bản thám hiểm là một hình thức phó bản của ZERO, chỉ mở ra đúng một lần, nhưng mọi người có thể vào cùng một lúc, không khác mấy với cụm từ "làm giàu trong một đêm".
Kinh nghiệm, trang bị, nhiệm vụ bí mật, vật phẩm giới hạn, vật liệu quý hiếm, quyển trục kỹ năng đã thất truyền,... Không chỉ có người chơi, mà tất cả chủng tộc trên lục địa này đều không thể chống lại sức hấp dẫn của nó.
Nhịp tim của Tiêu Chỉ không thể không nhanh hơn.
--------Hết chương 13---------