Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]

Chương 16: Người chơi hệ chiến không bao giờ chê lỗ chó.




Edit, Beta: Bull.

------------------------------------------------

Chương 16: Người chơi hệ chiến không bao giờ chê lỗ chó.

Sau khi thoát khỏi vòng chiến, Tiêu Chỉ đi thẳng về phía trước.

Tuy rằng việc giải quyết Thủ lĩnh Kiến Lính đã giúp cậu kiếm được không ít điểm kinh nghiệm, nhưng lũ bọ và cát lún thật sự quá phiền phức, hơn nữa còn có thêm một tên thích khách, lỡ đâu không cẩn thận ngủm củ tỏi luôn thì biết làm sao? Mạng nhỏ của cậu bây giờ quý giá lắm.

*

Đường trong tổ kiến vừa dài vừa loằng ngoằng, còn thường xuyên xuất hiện mấy ngã rẽ giống hệt nhau, đi hết một vòng, trước mặt Tiêu Chỉ lại là một khu vực mới.

Trên vách tường có một bức bích họa loang lổ, bóng người trong bức tranh nhìn rất quen mắt, chính là Kiến Hậu Dana, người đã từng được đề cập trên diễn đàn.

Trong bức bích họa này, trên tay bà đang cầm một thứ đồ gì đó hình lập phương, phía trước là mấy bóng người đang quỳ xuống, có những đường cong nhỏ lần lượt nối từ đỉnh đầu của những người trên mặt đất đến phiến đá trong tay bà, cuối cùng chui vào cái trán của Dana.

Nhìn thoáng qua thì giống như có thứ gì đó đang bị rút ra từ trong đầu của bọn họ, sau đó bị Dana hấp thụ thông qua thứ trên tay.

Nhìn thấy hình ảnh này, cuối cùng Tiêu Chỉ cũng nhớ ra nguyên nhân khiến cậu có cảm giác quen thuộc đối với hai chữ 'Dana', cậu đã từng nhìn thấy cái tên này trong bảo tàng tư liệu.

Nhưng thứ Tiêu Chỉ quen thuộc lại chính là thứ mà bà đang cầm trên tay - Phiến Đá Hồi Ức.

Bảo vật bí ẩn nổi tiếng nhất trong tay Kiến Hậu Dana chính là Phiến Đá Hồi Ức, nghe nói nó có thể gợi lên những ký ức sâu nhất trong trái tim con người. Khi ở trước mặt bà, cho dù là kẻ nào cũng không có được sự riêng tư.

Bà thường dùng thứ này để nhìn trộm kẻ địch của mình, sau đó hiểu rõ được điểm yếu của đối phương, kết hợp với khả năng khống chế suy nghĩ của người khác, nên bà luôn có thể đánh bại kẻ thù một cách dễ dàng.

Hình ảnh mà bức bích họa miêu tả chắc hẳn là cảnh tượng Dana đang thu ký ức của người khác thông qua Phiến Đá Hồi Ức.

Nếu như chỗ này là huyệt mộ của Dana, vậy thì Phiến Đá Hồi Ức rất có thể sẽ xuất hiện ở nơi này.

Thật ra Tiêu Chỉ không hứng thú lắm với Phiến Đá Hồi Ức. So với việc nhìn trộm hồi ức của người khác, cậu thích niềm vui của việc đối đầu trực diện hơn.

Nhưng một khi tin tức này được truyền ra, người trên lục địa sẽ kéo đến đây càng lúc càng nhiều. Dù sao cũng đâu phải người nào cũng thích chiến đấu, những người muốn biết nhược điểm của kẻ địch trên đại lục này nhiều vô số kể, chắc chắn bọn họ sẽ không bỏ qua thần khí như Phiến Đá Hồi Ức.

"Xẹt xẹt!..."

Tiêu Chỉ đột nhiên nghe được những âm thanh quái dị phát ra từ trên đỉnh đầu.

Cậu ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện trần nhà trên đỉnh đầu cậu bị bao phủ bởi rất nhiều người Kiến!

Những người Kiến này có vẻ như đều là giống cái, thân thể không cường tráng bằng Kiến Lính, nhưng lại linh hoạt hơn rất nhiều. Gương mặt chỉ bị giáp xác che đi một nửa, nên có thể nhìn thấy chiếc cằm giống với loài người.

Các giống cái này đều là Kiến Thợ, phụ trách xây dựng sào huyệt trong tổ kiến, thu thập thức ăn, phục vụ Kiến Hậu và chăm sóc các con non. Đa số Kiến Thợ của Người Kiến đều tấn công bằng độc, lại thường thích xuất hiện theo kiểu kết bè kết phái, là một sự tồn tại cực kỳ phiền phức.

Trước đó, bọn họ không hề phát ra một chút tiếng động nào, có thể đã chết từ lâu, không còn hít thở được nữa, nên Tiêu Chỉ mới không thể phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ.

Bị các chị gái vây quanh là trải nghiệm thế nào?

Giờ phút này Tiêu Chỉ cảm thấy tim mình đập hơi nhanh, nhưng là vì bị dọa.

Một đám chị gái không biết đã chết bao nhiêu năm đột nhiên xuất hiện, lại còn dùng tư thế treo ngược lên trên, cậu thật sự không đỡ nổi.

Tiêu Chỉ lén lút bước đi, cố gắng rời khỏi tình cảnh này mà không phát ra âm thanh nào.

Nhưng cậu mới chỉ vừa bước được một bước, cả nhóm Kiến Thợ trên trần nhà đã lập tức quay đầu về phía cậu, đôi mắt của họ đều bị giáp xác phủ kín khiến người ta khó nhìn rõ, nhưng Tiêu Chỉ lại cảm thấy tất cả đều là những ánh mắt lạnh lẽo như nhau.

Tiêu Chỉ lùi một bước, mấy chị gái này lại tiến về phía cậu một bước, động tác đồng loạt, lại càng quái dị hơn.

Tiêu Chỉ: "..."

Đã quá rõ rồi, cái đà này nghĩa là sẽ không tha cho cậu đâu.

Chỉ trong nháy mắt, giống như là nhận được một mệnh lệnh thống nhất, nhóm Kiến Thợ trên trần nhà bỗng đồng loạt rơi xuống dưới, sau khi tiếp đất thì nhiệt tình nhào về phía Tiêu Chỉ ngay.

Lúc họ đứng yên, nhóm Kiến Thợ này trông cũng hơi lịch sự, nhã nhặn. Nhưng một khi đã truy đuổi, hành động lại vô cùng dữ tợn, dùng móng vuốt sắt nhọn vồ Tiêu Chỉ điên cuồng.

Thấy vậy, Tiêu Chỉ tung một chiêu Gai Lửa về phía bọn họ, cản trở được hành động của họ trong giây lát, sau đó lại tìm đường thoát thân.

Tiêu Chỉ vừa chạy vừa nhân cơ hội ném kỹ năng về phía sau, nhưng đàn Kiến Thợ lại quá nhiều, tuy rằng điểm kinh nghiệm của cậu cứ tăng lên vèo vèo nhưng đội quân phía sau dường như chưa từng thay đổi.

Chạy được một lúc, Tiêu Chỉ mới chợt nhận ra thi chạy cùng với những thứ đã chết giống như là việc bọn thiểu năng làm vậy. Bọn họ đương nhiên sẽ không mệt, nhưng cậu là một pháp sư nhỏ bé yếu đuối, thì làm sao chịu đựng nổi lượng vận động như vậy!

Tiêu Chỉ dẫn theo biệt đội các chị gái hết rẽ trái rồi lại rẽ phải trong tổ kiến, nhưng mãi vẫn không thể cắt đuôi được bọn họ.

Bỗng nhiên phía trước xuất hiện một khe hở nhỏ, giống như một khối đá bị bể ra vì vách tường đã quá cũ kỹ, có thể mơ hồ nhìn thấy bên trong, dường như là một căn phòng.

Nhìn từ bên ngoài, nó hơi hơi giống với...lỗ chó trong truyền thuyết.

Tiêu Chỉ nhìn 'lỗ chó' trước mặt, rồi chui vào cực kỳ mượt mà. Chui lỗ chó không nhục, bị đánh chết mới nhục.

Sau khi Tiêu Chỉ chui vào còn tiện tay tìm mấy viên đá ở gần đó lấp kín khe hở, để bảo đảm, cậu còn cố gắng sử dụng thuật tàng hình.

Cách thực hiện thuật tàng hình rất rườm rà, còn rất dài dòng, phải đến tận lúc tiếng bước chân "cộp cộp" đến gần mới có thể hoàn thành.

Nhóm Kiến Thợ đi tới đi lui quanh khu vực mà Tiêu Chỉ vừa biến mất, do đã chết nên khả năng phán đoán và cảm giác của bọn họ cũng giảm đi đáng kể. Theo như cảm giác của bọn họ lúc này thì Tiêu Chỉ đã biến mất vào hư không.

Tiêu Chỉ vẫn không nhúc nhích, đứng giả chết tại chỗ, tiếng bước chân dồn dập cứ quanh quẩn một lúc rồi mới bỏ đi.

Chờ đến lúc tiếng động đã hoàn toàn biến mất, Tiêu Chỉ mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này cậu mới có thời gian để quan sát căn phòng mình đang đứng, toàn bộ căn phòng đều trống không, chỉ có một cái đài ở chính giữa, bên trên đặt một khối đá quý trong suốt tỏa ra sắc đỏ, còn có thể thấy được một bóng hình mờ ảo giống như ngọn lửa đang bị thiêu đốt ở bên trong.

Chẳng lẽ cậu đã vô tình lạc vào nơi cất kho báu?

Tiêu Chỉ nhìn vào phần mô tả vật phẩm bên dưới, cũng chẳng thấy bất ngờ gì khi nó là "???". Ngoài ra còn có thêm một dòng: "Yêu cầu giám định: thuật giám định từ cấp bậc thầy trở lên."

Tiêu Chỉ vẫn còn nhớ rõ, quý ngài giám định sư Hoorn đã từng nói: "Vật phẩm nào yêu cầu thuật giám định từ cấp bậc thầy trở lên thì chắc chắn là sẽ có chất lượng cực cao", mà viên đá quý này được ghi chú như vậy chắc hẳn cũng không phải là vật tầm thường.

"Tinh thể Absaitis, đúng là hình dạng này rồi!"

Bỗng nhiên có một giọng nói vang lên từ trên vai Tiêu Chỉ.

Tiêu Chỉ giật mình, vội vàng quay đầu lại nhìn, lại phát hiện đó là một con sư tử nhỏ đứng thẳng bằng hai chân, sư tử nhỏ có dạng bán trong suốt, cũng không biết xuất hiện trên vai cậu từ lúc nào nữa.

Đã thế còn ăn mặc theo kiểu mà các cụ ông yêu thích nhất, áo thun người già rộng thùng thình.

Tiêu Chỉ: "..."

Cái gu này độc lạ ghê ta!

Thấy Tiêu Chỉ nhìn về phía mình, sư tử nhỏ đấm cái ngực nhỏ xíu khô quắt của mình: "Chào ông chủ, tôi là Đại Tráng Tráng."

Qua động tác chào hỏi vừa rồi và phong cách đặt tên, Tiêu Chỉ đã biết ngay nó có quan hệ với Thú Nhân Tộc, tuy rằng con sư tử nhỏ này không liên quan một chút nào đến 'Đại' hay 'Tráng' gì cả.

Tiêu Chỉ hơi hoang mang: "...Chào cậu, ông chủ là...?"

Đại Tráng Tráng gật đầu đầy thần bí: "Ngài đã có được lòng trung thành của tôi."

Tiêu Chỉ: "Khi nào thế? Sao tôi lại không biết?"

Đại Tráng Tráng bay đến trước mặt cậu: "Ngài kế thừa vũ khí của bậc thầy Bruchon, nên bây giờ chính là chủ nhân được tôi chấp nhận!"

Tiêu Chỉ suy nghĩ về đống vũ khí cậu mới có được gần đây, lúc đó khi chấp nhận lời khiêu chiến ở sa mạc Trường Nguyệt, cậu đã thu hoạch được một đống sắt vụn nát bét trên đất, cứ như là đi thu phế liệu vậy.

Cậu hỏi Đại Tráng Tráng: "Là cái nào?"

Đại Tráng Tráng bay một vòng qua đống nát bét nằm trên đất, cuối cùng chỉ chỉ vào cây chùy sắt đã rời thành từng khúc của A Cường.

Tiêu Chỉ: "..."

Bậc thầy Bruchon có trình độ này thật à? Cái giống này có tí gì giống với tác phẩm của bậc thầy đâu?

Chỉ e rằng tên này là người Tịch Nguyệt Tộc giả dạng, chẳng lẽ phạm vi hành động của bọn Teague đã rộng đến mức này...

Thấy cậu không tin, nên Đại Tráng Tráng rất nóng nảy, nó bổ nhào vào cây chùy đã gãy thành từng khúc, mấy giọt nước mắt nóng hổi đọng trên khóe mắt: "Đây chính là vũ khí mà người yêu nhất cuộc đời, mất thời gian 10 năm mới tạo ra được. Nhưng bởi vì là cho bản thân dùng nên ngài không hề thiết kế bề ngoài của nó."

"Cái cán chùy này không phải do người làm, bởi vì cái kia đã hỏng, nhưng cũng không thành vấn đề, bởi vì người cũng hay tự làm hỏng cán chùy, thay cái mới là được."

"Bình thường người thường dùng nó để rèn, đập tường, đào đất, ngay cả lúc ngủ cũng có thể dùng làm gối đầu..."

Nó chỉ vào một chỗ lõm trên đầu chùy: "Ngài xem, cái dấu này là do người gặm ra vào lúc ngủ nghiến răng..."

Tiêu Chỉ: "..."

Răng thầy tốt quá, nhưng cậu lại cảm thấy phong cách của bậc thầy Bruchon hình như...hơi khác với phong cách của các bậc thầy trong tưởng tượng của cậu...

Tiêu Chỉ: "Tuy rằng lời cậu nói rất logic, nhưng có thể chứng minh một chút không?"

Đại Tráng Tráng lau nước mắt xong, lại nhịn không được mà quay sang gãi mông, trông đó ngập tràn khí chất của mấy cụ già thô lỗ: "Tôi nhìn thấy ngài dùng Truy Hồn Giả, tôi có thể giúp ngài hoàn thành nó. Trên thế giới này chỉ có tôi có thể hoàn thành chuyện này."

Tiêu Chỉ hơi nghi ngờ: "Thật không?"

Đại Tráng Tráng vỗ ngực: "Năm đó tôi tận mắt nhìn thấy người chế tạo nó, cũng nghe được kế hoạch hoàn chỉnh của người. Sau đó cũng là tôi đi tìm vật liệu với người! Nhưng trên đường tìm vật liệu...người..."

Vừa nói, hốc mắt của nó đã lập tức đỏ hoe.

Tiêu Chỉ: "Cậu còn ổn không?"

Biểu cảm trên gương mặt Đại Tráng Tráng giống như đang hồi tưởng: "Đó là một ngày mưa to, trên sa mạc khó xuất hiện mưa lớn lắm. Ở trong hang động mà chúng tôi nghỉ ngơi mọc ra rất nhiều nấm đẹp, thế là người bèn chọn một cây đẹp nhất để ăn..."

Di ngôn cuối cùng của người là: "...có độc..."

Tiêu Chỉ: "..."

Tôi chân thành đề nghị rằng Thú Nhân tộc nên tăng cường trình độ giáo dục văn hóa cơ bản, nếu không sẽ mất rất nhiều nhân tài đấy.

Đại Tráng Tráng: "Sau đó tôi vẫn luôn bị thất lạc trong hang động, gần đây mới được ngài nhặt về."

Đại Tráng Tráng thở dài: "Haiz, người trước đây nhặt được tôi khờ lắm, mỗi lần tôi nói gì, anh ta đều cho rằng tối hôm qua mình ngủ không ngon, nên bèn đi ngủ bù, hoàn toàn làm lơ tôi..."

Tiêu Chỉ không nhịn được hỏi: "Vậy cuối cùng cậu là thứ gì? Kiếm linh gì gì đó à?"

"Chùy hồn đó." Đại Tráng Tráng lau nước mắt, còn tự khen bản thân vài câu:" "Chỉ có vũ khí được sử dụng quanh năm suốt tháng mới trở thành bảo vật quý giá được."

Nó nhìn Tiêu Chỉ, nói với vẻ vô cùng đáng thương: "Tôi đã ở cái nơi khỉ ho cò gáy kia suốt trăm năm, ông chủ thu nhận tôi đi, tôi có thể đúc vũ khí, còn có thể giúp ngài giám định vật liệu, chắc chắn các giám định sư trên lục địa này không có ai giỏi bằng tôi."

"Hơn nữa tôi chỉ làm việc, không cần ăn cơm, vừa đáng yêu vừa mang lại lợi ích kinh tế!"

Tiêu Chỉ suy nghĩ một lúc, ngoại trừ chỗ đáng yêu còn đang phải đặt dấu chấm hỏi ra thì những mặt khác mình không hề bị thiệt, thế là cậu gật đầu: "Được thôi."

"Yeah!" Đại Tráng Tráng vui vẻ, bay lên xoay vài vòng rồi mới dừng lại, nó chỉ vào viên đá quý trên đài: "Ông chủ, chúng ta cứ cất đá Absaitis trước đã, đây là một trong những vật liệu nâng cấp Truy Hồn Giả theo kế hoạch của thầy Bruchon."

Tiêu Chỉ nhặt hết mấy món vũ khí nát tươm nằm đầy đất, sau đó cẩn thận bước đến cầm khối đá đỏ như lửa. Quá trình thu hoạch lại thuận lợi ngoài mong đợi, hoàn toàn không hề có bẫy hay cơ quan nào, khiến cho cậu hơi bất an.

Cảm giác bất an của cậu ứng nghiệm sau một giây, Tiêu Chỉ cảm thấy mặt đất dưới chân đã hoàn toàn biến mất, sau đó rơi thẳng xuống dưới.

*

Frost đang tiến vào tổ kiến, mặc dù những người tiến vào sau hắn và nhóm Kỵ sĩ Vong Linh do hắn dẫu đầu đã bị tản ra nhiều nơi, nhưng với sức chiến đấu của hắn, cho dù là Kiến Lính hay những người khác đi vào cũng không thể gây ra nguy hiểm gì.

Mục tiêu của hắn chính là Phiến Đá Hồi Ức đặt trong phần mộ chính, dựa vào những manh mối hắn thu thập được trước đây, khi Dana chết đã thẳng tay đặt Phiến Đá Hồi Ức vào mộ mình.

Trước mắt, tin tức này vẫn chưa được truyền ra trên lục địa, nhưng hắn cũng biết rằng không bao lâu nữa, toàn bộ người trên lục địa sẽ biết. Đến lúc đó...đám người của Blaise chắc chắn sẽ đến đây cướp đoạt bằng mọi giá.

Hành động của hắn phải thật nhanh chóng, tuyệt đối không thể để cho chúng lấy được Phiến Đá Hồi Ức.

Và Frost cũng mong chờ, có lẽ Phiến Đá Hồi Ức ấy có thể đánh thức lại những ký ức đã tan nát của hắn.

Vung kiếm chém đứt đầu hai tên Thủ lĩnh Kiến Lính đang canh giữ, cuối cùng Frost cũng đi đến được hầm mộ chính. Nơi này lộng lẫy, tráng lệ hơn những nơi khác nhiều, cánh cửa khảm đầy vàng bạc châu báu, cảnh tượng vô cùng lãng phí xa hoa.

Hắn đưa tay đẩy cửa, không gian trong hầm mộ chính rất lớn, giống như là một quảng trường khổng lồ.

Đối diện cửa lớn là bức tượng khổng lồ của Dana, bà đứng trên muôn người mà nhìn xuống dưới, cho dù sinh mệnh đã kết thúc, nhưng ở nơi này, bà vẫn kiêu sa và là người tối cao nhất.

Một quan tài lớn tinh xảo làm bằng vàng được đặt trên đài cao, xung quanh là các quan tài nhỏ hơn xếp thành từng vòng, trên vách tường là những vật bồi táng rực rỡ sắc màu.

Dựa theo tập tục của tộc Người Kiến, vòng quan tài gần nhất chính là kiến đực của bà, bên ngoài chính là những hầu cận Kiến Thợ, được sắp xếp theo trục cấp bậc. Bọn họ bảo vệ xung quanh Kiến Hậu, nên ngay cả khi đã mất, bà vẫn tôn quý như ban đầu.

Nhưng Kiến Thợ cấp thấp phụ trách chế tạo và những Kiến Lính bảo vệ thì không có tư cách chôn cùng bà, chỉ có thể mãi mãi phiêu bạt bên trong tổ kiến, đuổi những kẻ xâm lấn đi vì Kiến Hậu.

Cảm nhận được có hơi thở xa lạ đến từ kẻ xâm lấn, nhóm quan tài chôn cùng bắt đầu rung động, không ngừng phát ra âm thanh 'cộc cộc', giống như là đang đe dọa kẻ xâm lấn phải nhanh chóng rời khỏi, không được quấy rầy lúc Kiến Hậu ngủ say.

Đối với chuyện này, Frost chẳng hề sợ hãi, hắn nắm chặt thanh kiếm, từng bước từng bước đi vào trong mộ thất chính.

*

"Rầm!"

Tiêu Chỉ đột nhiên rơi xuống mặt đất, rơi xuống quá nhanh suýt chút nữa hại cậu quy thiên thật, cậu nhanh tay lấy thuốc đỏ ra rồi tu ừng ực, mới cứu được cái mạng nhỏ của mình trở về.

"Haizz..." Tiêu Chỉ thở phào một hơi.

"Ông chủ, ngài có khỏe không? Suýt chút nữa tôi lại cho rằng ngài sắp..." Đại Tráng Tráng ló đầu ra, lo lắng nhìn Tiêu Chỉ.

Tiêu Chỉ chậm chạp nhìn về phía nó. Mình mới thu thằng đệ này được có vài phút, mà suýt chút nữa đã phải thăng thiên, chẳng lẽ là thằng đệ này mang hạn à?

Đại Tráng Tráng đã cảm nhận được một bầu không khí không ổn mang tên "nguy cơ thất nghiệp", nó vội vàng nhìn khắp bốn phía, muốn tìm một thứ gì đó phân tán sự chú ý của Tiêu Chỉ.

"A! Ông chủ nhìn kìa!" Đại Tráng Tráng chỉ về phía trước. "Chắc chắn chỗ này là đường bỏ trốn của đám người chôn cùng."

Sau khi Tiêu Chỉ nghe vậy mới chịu dời sự chú ý khỏi việc có phải Đại Tráng Tráng mang vận xui đến hay không, rồi bắt đầu quan sát vị trí hiện giờ mình đang đứng.

Đó là một lối đi được mở hết sức tùy tiện, trông rất hẹp, khắp nơi đều là đất và đá vụn, có vẻ không phù hợp với toàn bộ tổ kiến, tỏa ra mùi hương của việc ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu.

Xung quanh còn có mấy bộ xương trắng, khiến cho nơi này càng trở nên âm u hơn.

Đại Tráng Tráng nói: "Cho dù quy tắc của tộc Người Kiến rất nghiêm ngặt, thì vẫn có những người chạy trốn vì không cam lòng bị chôn chung với người chết, bọn họ sẽ âm thầm chuẩn bị một lối đi riêng cho mình, sau khi ngôi mộ bị lấp lại thì chạy trốn."

Tiêu Chỉ nhìn về phía trước rồi suy nghĩ gì đó: "Nếu là như vậy, chắc chắn thứ được thông với nơi này sẽ là...hầm mộ chính."

-----Hết chương 16-----

Tác giả có lời muốn nói:

Tiêu Chỉ: Qua 600 năm rồi chúng ta mới gặp lại  nhau ~ đưa nhau đến lăng mộ ~ thành một đôi rồi chôn cùng nhau ~anh một mộ ~ em một mộ ~ ai cũng không quen biết ai ~ chúng ta chôn xuống đất, cả cơ thể đều hóa thành phân bón hoa.

A Sâm:...