Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]

Chương 33: Ha ha.




Edit, Beta: Bull.

------------------------------------

Chương 33: Ha ha.

Tiêu Chỉ hoàn toàn không biết gì về cơn phong ba do mình gây ra trên khán đài, nên vẫn tập trung tạo cầu lửa.

Sau khi lên đến level 200, lực chiến của Truy Hồn Giả không còn xuất sắc nữa, thậm chí còn thấp hơn trình độ bình thường.

Nhưng chính nó đã giúp cho phép thuật hệ hỏa tăng 5% sát thương, còn có thể tăng uy lực của kỹ năng lên đến 100%, tầm bắn tăng lên 20%, và hiệu ứng đặc biệt "Truy Hồn", tất cả đã đền bù khuyết điểm này, nên nó vẫn được xem như một vũ khí rất hữu dụng.

Hơn nữa Truy Hồn Giả còn vô cùng cứng cáp, có thể sử dụng như gậy gộc.

Theo như lời Đại Tráng Tráng, nếu tìm được 2 loại nguyên liệu nữa là nó có thể thử nâng cấp Truy Hồn Giả. Tiêu Chỉ định sau một thời gian nữa sẽ đi tìm manh mối, chứ lỡ như level max rồi mà vẫn dùng vũ khí của level 140 thì không ổn lắm.

Bị cầu lửa chào hỏi quá nhiều, nên Walter không còn ung dung được nữa.

Cậu ta vốn đang đi tìm đám người khoa Lịch Sử với mấy đồng đội ở những núi đá gần đó. Bọn họ còn đang cười nhạo hai thằng ngốc bị mắc mưu rồi tự khai vị trí kia, kết quả là Walter hậu đậu bước hụt chân, một mình lăn xuống sa mạc bên dưới.

Núi đá rất dốc, ngã xuống mà không chết đã xem như là may mắn lắm rồi, nhưng lại rất khó bò lên trên. Walter bàn bạc với đồng đội một lát, cuối cùng chỉ có thể tự đi theo đường vòng đến hội họp với bọn họ.

Đánh lẻ đã khổ lắm rồi, nhưng càng khổ hơn chính là, còn chưa đi được mấy bước, cậu ta đã chạm mặt một trong ba người vừa mới hội đồng vả mình bên khoa Lịch Sử, cũng là tên tân sinh khó kiếm thông tin nhất.

Tân sinh kia làm lơ luôn cuộc đối thoại truyền thống rác rưởi khi khoa Lịch Sử và khoa Cơ Giáp khi chạm mặt nhau, dứt khoát ném một quả cầu lửa về phía cậu ta.

Tác phong thô bạo đến mức chẳng giống khoa Lịch Sử tí nào.

Walter có thể thi vào ngành học hot như khoa Cơ Giáp của đại học Tổng hợp Hải Lam, đương nhiên là năng lực của bản thân không hề kém. Phản ứng của cậu ta rất nhanh nhạy, ngay tại thời khắc nhìn thấy cầu lửa lóe lên, cậu ta đã vụt sang một bên, tránh được đòn này.

Vì để đề phòng đối thủ chơi chiêu phát nổ liên tục, nên sau khi né tránh, Walter vẫn không hề ngừng lại, còn né thêm rất nhiều lần nữa, cũng tìm cơ hội tiếp cận tên pháp sư đối diện.

Trong lúc pháp sư và kiếm sĩ quyết đấu thì khoảng cách là yếu tố quyết định rất quan trọng nhất. Khi hai bên đang cách xa nhau, pháp sư sẽ chiếm được ưu thế nhờ vào khoảng cách giải phóng kỹ năng, nhưng một khi kiếm sĩ có thể đến gần pháp sư, ưu thế của hai bên sẽ bị đảo ngược hoàn toàn.

Walter vừa né tránh vừa tìm cách tiếp cận, nhưng mấy quả cầu lửa kia lại giống như tên lửa định vị, cứ đuổi theo cậu ta không ngừng, giống như là chẳng cần tiền vậy.

Lòng Walter rất kinh hãi: "Sao cái giống này còn tới nữa?!"

Cuối cùng, khi cậu ta né đến lần thứ bảy, động tác của Walter chợt khựng lại một chút, lập tức bị cầu lửa đánh vào.

Thân thể Walter bỗng cứng lại, ngay sau đó là những quả cầu lửa liên tiếp lao vào người, còn chưa kịp phục hồi tinh thần, cậu ta đã cảm thấy đầu óc mình cứ mơ mơ màng màng, những thứ trước mắt càng lúc càng trở nên mờ ảo.

Không xong! Là kỹ năng khống chế!

Trong đầu Walter nhảy ra một hàng chữ, nhưng cơ thể lại không thể nào ứng phó được, chỉ có thể ngơ ngác đứng tại chỗ.

Tiêu Chỉ thấy cầu lửa gây choáng của mình đã đánh trúng Walter, bèn đưa tay tung chiêu Gai Lửa ra, bụi gai nóng cháy xuất hiện dưới chân Walter, còn quấn chặt lấy chân, cho dù cậu ta muốn chạy cũng không thoát được.

Sau đó cũng chẳng khác gì bắn vào mục tiêu cố định cả.

Đến khi Walter đã thoát ra khỏi sự khống chế của cầu lửa, trước mắt cậu ta chỉ còn lại một ngọn lửa đang cháy hừng hực.

Tất cả mọi người đều nhìn thấy thông báo của hệ thống:

"Đội đỏ [7654321] hạ gục Đội xanh [Tôi sẽ còn quay lại]"

ID trong game của Walter chính là "Tôi sẽ còn quay lại", nhưng thật đáng tiếc, cậu ta đã không về được nữa, cũng đã tự dâng hiến đầu mình lên, vinh dự trở thành người chơi bị loại đầu tiên.

*

Walter bị loại sẽ được trả về khán đài, bởi vì người chơi bị đánh chết trên chiến trường sẽ không cần phải quay về thế giới Asanasi, cũng sẽ không tiến vào kỳ suy yếu.

Khi đối mặt với mọi người, Walter cảm thấy vô cùng mất mặt, cứ cúi gằm mặt đi tìm một góc nào đó để ngồi, muốn biến mình thành một cây nấm nhỏ không ai thèm để ý đến.

Vẻ mặt của người chơi bên khoa Lịch Sử rất vui vẻ, nhưng bên khoa Cơ Giáp lại trưng ra biểu cảm u ám, như thể đã bị táo bón rất nhiều năm.

"Lúc nãy ai vừa mới nói át chủ bài của bọn tôi không được thế? Xem bảy quả cầu lửa phát nổ này đi, những người chơi khác làm không được đâu."

"Bảy phát liên tiếp thì có là gì? Lỡ đâu chỉ là do may mắn thôi, có giỏi thì bắt cậu ta chơi 22 phát nổ liên tiếp đi!"

"Ha ha, 22 phát liên tiếp à? Xin lỗi, mấy người bên cậu có thể sống qua 22 phát của cậu ấy không?!"

Đám người khoa Lịch Sử làm sao có thể bỏ qua cơ hội này được, họ dùng mọi hình thức để chế giễu đám người bên khoa Cơ Giáp, chỉ trong chốc lát, đỉnh đầu của mấy người bên kia đã phủ đầy mây đen.

Bạch Ngôn mỉm cười nhìn Timgard: "Cảm ơn, first blood thuộc về bọn tôi nhé."

Timgard: "Có ai bảo rằng kiểu cười của cậu rất thiếu đòn chưa?"

Nụ cười trên mặt Bạch Ngôn vẫn bất biến: "Có chứ, rất nhiều, nhưng bọn họ đều đã đến điểm hồi sinh để đợi tôi rồi, không phải anh cũng được trải nghiệm rồi sao?"

Timgard: "..."

Phiền bỏ mẹ, sao anh ta lại đi nói chuyện với người này chứ?

*

Trong đấu trường.

Trong lúc tất cả những người chơi ở đây đều dồn sự chú ý về người bị loại đầu tiên, còn liên tục buông lời châm chọc, thì trong sân đã xuất hiện sự biến hóa mới.

Trên bản đồ bỗng nhiên xuất hiện hai vòng sáng xanh đỏ song song với nhau, như muốn nhắc nhở mọi người rằng biểu tượng của hai bên đã được thay đổi rồi.

Lần này các tân sinh cũng không rảnh để tiếp tục thảo luận về first blood nữa, có người thì chạy về phía biểu tượng của đội đối thủ, nhưng cũng có người lại đang chạy về hướng biểu tượng của đội mình, nhất thời toàn bộ bản đồ đều bị thay đổi.

Bánh Quy Gấu là tân sinh năm nay của khoa Lịch Sử, dùng pháp thuật hệ hỏa, cậu ta vốn đang đi cùng đồng đội, bỗng nhiên thấy một cái vòng tròn đỏ vừa mới xuất hiện ở cách đó không xa, nhìn kỹ thì đúng là biểu tượng bên đội mình.

Mọi người bàn bạc một lát, rồi quyết định đi bảo vệ biểu tượng, để tránh việc đội mình bị mất điểm.

Lúc mấy người Bánh Quy Gấu đi đến chỗ biểu tượng, nơi này chẳng có một ai, vừa đúng lúc biểu tượng thay đổi lại nằm ngay ở một sơn cốc nhỏ, chỉ có một cửa duy nhất để đi từ sa mạc đến, sau lưng và các mặt xung quanh đều là vách đá, cũng được xem như là một nơi dễ thủ khó công.

"Xem ra lần này chúng ta khá may mắn đó, thế mà lại nằm ở nơi như này."

"Ha ha, chúng ta chỉ cần bảo vệ cửa vào là được."

Mọi người nói đùa vài câu rồi rút vũ khí ra, bày sẵn đội hình để bảo vệ hướng vào.

"Đội xanh [Jormungand] hạ gục Đội đỏ [Không Muốn Làm Việc]."

Thông báo của hệ thống đột ngột vang lên.

Bánh Quy Gấu giật nảy mình, bởi vì Không Muốn Làm Việc chính là ID của chuyên gia độc dược bên đội của cậu ta, mà chuyên gia độc dược là một chức nghiệp tầm xa thiên về hỗ trợ, nãy giờ còn đang đứng ngay sau lưng bọn họ!

Tại sao Không Muốn Làm Việc lại chết??!!

Bánh Quy Gấu quay mặt lại nhìn, nhưng không ngờ rằng mình lại đúng lúc nhìn thấy cảnh thi thể của Không Muốn Làm Việc biến mất tại chỗ.

Đồng thời, bóng dáng của một thích khách cũng xuất hiện ở sơn cốc phía sau bọn họ, chứng tỏ rằng người đánh chết [Không Muốn Làm Việc] chính là tên này.

Ngay lúc này, bỗng có hai bóng người nhảy xuống từ vách đá phía sau bọn họ, là hai tên kiếm sĩ. Động tác của bọn họ rất mượt mà, có lẽ bình thường cũng hay tham gia các bài huấn luyện có liên quan.

Trong khoa Cơ Giáp, có rất nhiều người có được kỹ năng như vậy, nếu như lấy cứng chọi cứng cùng bọn họ, thì đám mọt sách của khoa Lịch Sử khó mà chiếm được lợi.

Bánh Quy Gấu cảm thấy không ổn lắm, cậu nhìn về phía vách đá đằng sau, phát hiện ra bóng dáng của một bậc thầy pháo hạng nặng và một xạ thủ, bọn họ đứng từ trên cao nhìn xuống, họng súng lạnh bằng đối diện với mấy người cậu ta, có vẻ như sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.

Năm người này phối hợp rất ăn ý, nhân lúc bọn họ chưa kịp phòng bị, đã nhảy thẳng từ trên vách đá xuống tấn công bất ngờ, thành công giải quyết luôn một người.

Mà bây giờ bên phía Bánh Quy Gấu chỉ còn lại đúng bốn người, hơn nữa bọn họ cũng không thân thiết với nhau lắm, nên rất khó phối hợp.

Tình hình rất bất lợi cho họ.

"Liều mạng với bọn họ!" Bánh Quy Gấu hô to một tiếng, kêu gọi các đồng đội của mình cùng tham gia, tuy rằng nhân số của bọn họ ít hơn phía bên kia, nhưng chẳng bao lâu nữa sẽ có những người thuộc đội đỏ chạy tới, bọn họ chỉ cần câu giờ một chút là được rồi.

Dường như là cùng lúc với cậu ta, bóng dáng của thích khách đã lao thẳng về phía mục sư, kỹ năng trên tay tấn công vào những nơi trí mạng trên người mục sư một cách chính xác, nhanh nhạy.

Pháp sư hệ thủy bên cạnh thấy vậy, bèn giơ tay thực hiện thuật đóng băng để chi viện cho mục sư.

Nhưng pháp sư hệ thủy mới thực hiện được một nửa, đã bị xạ thủ đánh gãy chỉ với một phát đạn.

Độ chính xác của xạ thủ kia rất cao, với khoảng cách xa như vậy cũng có thể dùng một phát súng ngăn cản được hành động pháp sư hệ thủy. Người này vừa ngăn cản bên kia chi viện cho mục sư, lại vừa phối hợp hỗ trợ thích khách đi bổ đao vào người mục sư. Dưới sự phối hợp của bọn họ, chẳng mấy chốc, thanh máu của mục sư dần hạ xuống, nhìn thôi là đã thấy không ổn.

Ở phía bên kia, tên bậc thầy pháo hạng nặng cũng tấn công vào pháp sư hệ phong trong đội ngũ của Bánh Quy Gấu từ một cự ly rất xa, đồng thời một tên kiếm sĩ cũng lao vào cận chiến với cậu pháp sư đó. Khi cận chiến, pháp sư luôn bị đồn vào thế yếu, nhất thời, cậu ta rơi vào thế nguy hiểm vây tứ phía.

Mà ngay cả Bánh Quy Gấu cũng chẳng khá hơn, một tên kiếm sĩ cứ chắn ngay trước mặt cậu ta, cho dù phải dùng bạo lực cũng muốn ngăn cản cậu ta chi viện cho đồng đội, khiến Bánh Quy Gấu cảm thấy nhức nhức cái đầu.

Tục ngữ nói không sai, đánh người thì đánh vú em* trước, nên những người mang chức năng trị liệu luôn là những người bị thương đầu tiên.

(*Gốc là 打人打先奶, 奶 là một thuật ngữ trong game, chỉ những người có chức năng hỗ trợ, trị liệu. Vì họ luôn đi theo để hồi máu và hỗ trợ cho đồng đội, nên được ví như vú em, bảo mẫu,...)

Chẳng mấy chốc, vị mục sư được chăm sóc đặc biệt nhưng không được trị liệu kia đã ngã xuống.

Thích khách và xạ thủ vốn đang vây khốn mục sư cũng đã bắt đầu chuyển mục tiêu sang vị pháp sư hệ phong đang gắng gượng chống đỡ, dưới tình thế lấy một chọi bốn, chẳng bao lâu sau, vị pháp sư ấy cũng đã được đưa về đoàn tụ với ông bà tổ tiên trên trời.

Cuối cùng chỉ còn lại một mình Bánh Quy Gấu.

Tuy cậu ta cũng là pháp sư hệ hỏa, nhưng trình độ thao tác chỉ được xem như là tạm ổn, lâu lâu mới có thể đánh ra được vài phát nổ, còn kém cấp bậc pháp gia rất xa, nên khi đối mặt với tình huống 1v5 như thế này thì xem như bỏ.

Chỉ trong giây tiếp theo, năm người phối hợp rất ăn ý, đồng loạt tấn công về phía cậu ta.

Nhìn thấy tình hình trước mắt, tim cậu ta đánh thịch một cái, rồi đưa ra một quyết định quan trọng.

Trên kênh chiến trường của đội đỏ đột nhiên xuất hiện một tin nhắn:

[Bánh Quy Gấu: Ở chỗ biểu tượng đội có một đội gồm thích khách, pháo hạng nặng, xạ thủ và hai kiếm sĩ của khoa Cơ Giáp, bọn họ phối hợp ăn ý lắm, mọi người cẩn thận]

Bánh Quy Gấu đã hoàn toàn buông xuôi, không thèm phản kháng nữa, tranh thủ từng giây trước khi thanh máu về 0 để gửi tin nhắn này vào kênh chiến trường, ngay cả thời gian để thêm dấu chấm câu cũng chẳng có.

Sau đó cậu ta ngã xuống với nụ cười trên môi.

Thông báo của hệ thống về việc quân số bên đội đỏ đang giảm không ngừng xuất hiện, ngay sau đó lại là thông báo biểu tượng của đội đỏ đã bị phá hủy.

Tuy chỉ là một tiểu đội nhưng lực chiến khá đáng sợ, một lần đánh mà đã khiến cho đội đỏ mất tận một phần tư quân số.

Nhưng vì hành động cuối cùng của Bánh Quy Gấu, lại khiến cho tiểu đội phối hợp ăn ý này của đội xanh sinh ra cảnh giác.

Số người còn lại:

Đội đỏ: 15

Đội xanh: 19

Số biểu tượng bị phá hủy:

Đội đỏ: 0

Đội xanh:1

*

Trong khán phòng...

Bây giờ lại đến phiên khoa Cơ Giáp láo nháo, bọn họ hoan hô, muốn trả hết cơn giận ban nãy về cho khoa Lịch Sử.

"Lấy được first blood thì sao nào?! Thử kêu cậu ta chơi 1v5 đi!"

"Tôi thấy chỉ cần ba lượt tấn công bất ngờ là kết thúc được rồi, chẳng cần phải chờ đến khi biểu tượng thay đổi lần thứ ba đâu!"

"Á à, khoa Lịch Sử lần này hong ổn rồi nha!"

Tuy khoa Lịch Sử cũng cảm thấy rất mất mặt, nhưng mất người chứ đâu phải thua trận, nên bọn họ vẫn dùng những kiến thức uyên bác về tinh hoa văn hóa của thời đại tinh tế để vặn lại bên kia theo một cách rất chi là quái gở.

"Đánh lén mà vẫn còn mặt mũi để khen à? Không thấy nhục sao? Làm như mình là đoàn tinh tặc Daan hay gì?"

"Mấy người bọn họ đã bại lộ, đừng có mơ làm được như vậy nữa, chưa từng nghe câu át chủ bài đã lộ thì không còn là át chủ bài à?"

Ngải Eistein nói nhỏ với Vi Địch: "Anh cảm thấy tiểu sư đệ dư sức chơi 1v5."

Vi Địch cũng nhỏ giọng nói: "Vậy sao anh không nói?"

Ngải Eistein cười bí hiểm: "Bọn mình chừa lại cho họ chút hy vọng đi."

Vi Địch lặng lẽ cho anh một like.

Timgard cảm thấy cuối cùng mình cũng được nở mày nở mặt: "Biết sao được, lần này chúng tôi có mấy tân sinh lớn lên cùng nhau, nên ăn ý hơn người bình thường."

Vẻ mặt tươi cười của Bạch Ngôn vẫn không đổi: "Ồ, giấu nghề kỹ quá nhỉ."

Timgard nghênh mặt: "Hừ, năm nay may mắn đã đứng về phía bọn tôi rồi!"

Bạch Ngôn bình tĩnh vươn tay nâng chiếc kính một mắt của mình lên: "May mắn là là thứ khó nắm chắc nhất, trông cậy vào thứ này để thắng, chẳng trách anh chỉ thi được vị trí thứ hai."

Timgard: "..."

Người này có thể đừng nhắc đến chuyện đứng thứ hai nữa được không? Mẹ mày chứ thứ hai!!

Bố mày là nhất!! Đứng nhất khoa Cơ Giáp!!! Đứng nhất bằng thực lực!!!

*

Tiêu Chỉ đang chạy theo vị trí của biểu tượng, cũng thấy được thông báo của hệ thống, khiến cậu không khỏi dừng bước.

Biểu tượng đã bị đối thủ giành trước, đến khi cậu chạy tới thì chắc gì người ta vẫn còn ở đó. Thế là cậu bèn đổi hướng, chạy về phía biểu tượng của đội xanh vừa đổi mới.

Nếu so sánh với vị trí của biểu tượng đội đỏ, thì biểu tượng của đội xanh càng gần với cậu hơn. Tiêu Chỉ vội vàng tăng tốc chạy về đó.

Còn chưa kịp đi đến chỗ biểu tượng, cậu đã nghe thấy âm thanh chiến đấu vô cùng kịch liệt, có vẻ như số người tham chiến cũng không ít, các loại kỹ năng bay vèo vèo trên trời, cũng chẳng biết là tên nào mà độ chính xác lại tệ như thế.

Dọc đường, hệ thống không ngừng hiện thông báo về chuyện quân số hai bên đều đang giảm dần, bên đội đỏ mất hai người, còn đội xanh thì mất ba người, chứng tỏ rằng tình hình chiến đấu đang vô cùng kịch liệt.

Vừa mới tới gần phạm vi của vòng sáng màu xanh, Tiêu Chỉ đã được nghe mấy câu chào hỏi rác rưởi rất khủng khiếp.

"Khoa Lịch Sử điên được nữa à? Chờ người bên tao đến, tụi bây sẽ chết chắc!"

"Chỉ biết trông cậy vào người khác, có ngon thì đừng có lăn lộn trên đất nữa! Cát dưới đó đều bị cậu lau sạch hết mẹ rồi!"

"Nhào vô! Đánh tui đi, ui da, tui đánh hong có lại cậu nè! Đang làm gì zạ? Đánh vậy làm không khí đau quá đi à!"

"Cháu trai à, kỹ năng bắn súng nửa mùa của cháu là học được của ông cố nội ông hả?"

Tiêu Chỉ: "..."

Bầu không khí ngập tràn khí chất đặc biệt của khoa Lịch Sử, mấy tân sinh này chỉ mới vừa nhập học mà cũng có được kỹ năng đấu võ mồm khủng khiếp đến vậy sao?

Có lẽ đây chính là thiên phú của chuyên ngành nhỉ?

Ở phía trước, một Nhà Thơ đang dùng bài vè mà mình thuận miệng soạn ra để trêu tức một kiếm sĩ, khiến cho người ta giận đến mức giậm chân, chỉ hận không thể lao đến đập cho tên này một phát chết tươi.

Nhưng ở sau lưng nhà thơ kia, một tên thích khách đã âm thầm tiếp cận.

Thích khách lẳng lặng giơ dao găm lên, đang chuẩn bị đâm cho cái tên miệng toàn lời cợt nhả này một dao lạnh thấu tim.

Nhưng biến cố lại đột ngột xảy ra vào đúng thời khắc này.

Thích khách vẫn còn đang trong trạng thái ẩn thân, nhưng một quả cầu lửa lại bất ngờ lao đến từ bên cạnh, mục tiêu của quả cầu này rất rõ ràng, không phải là Nhà Thơ đang say mê giảng dạy giáo dục công dân kia, mà là kẻ đang ẩn thân.

Bị đánh ra khỏi trạng thái ẩn thân khiến vẻ mặt tên thích khách vô cùng hoang mang, hắn ta nhìn về phía quả cầu lửa bay tới, nhận ra bên đó chính là tân sinh của khoa Lịch Sử chuyên ngành nghiên cứu trò chơi, hình như tên là Tiêu Chỉ.

Sao người này có thể phát hiện ra hắn ta?

Dựa vào kinh nghiệm phong phú nhờ đánh nhau hằng năm của mình, Tiêu Chỉ chỉ cần liếc mắt một cái là đã có thể nhìn ra được vị trí của Nhà Thơ rất dễ bị đánh lén. Chỉ cần là những người chơi thích khách, thì đều khó chống lại sức hấp dẫn này, cũng giống như mấy con mèo thấy được cuộn len vậy, thế là cậu bèn ném thử mấy quả cầu lửa ra.

Quả nhiên, chỉ cần một chiêu là đã có thu hoạch, đánh ra được một bóng người.

Anh nhà thơ suýt chút nữa bị khử cũng vừa mới nhận ra, thế là vội vàng xoay người lại, bắn một mũi tên về phía thích khách.

Tiêu Chỉ phối hợp tấn công cùng Nhà Thơ, không ngừng dùng cầu lửa tấn công tên thích khách kia, đồng thời cậu còn chú ý đến hướng tấn công của vị đi cùng, để bảo đảm tên này không có đường chạy trốn.

Thích khách vốn cũng chẳng phải loại có khả năng phòng thủ cao hay nhiều máu gì cả, lại còn phải chịu những đòn tấn công chính diện như vậy, nên nhanh chóng bị hành cho ra bã.

Nhà Thơ nhận ra Tiêu Chỉ: "Không hổ là át chủ bài của khoa chúng ta, ngầu đét!"

Tiêu Chỉ hơi ngại, mỉm cười với cậu ta một cái.

Càng tới gần biểu tượng, trận chiến càng trở nên kịch liệt hơn. Tiêu chỉ linh hoạt né tránh vô số kỹ năng bay đến, không những thế, cậu còn nắm bắt từng khe hở để tấn công.

Một tên kiếm sĩ đến gần Tiêu Chỉ, muốn cận chiến với cậu, ngay lúc đó, một tên xạ thủ cũng nhắm thẳng họng súng vào những nơi trí mạng của Tiêu Chỉ.

Hai người này đang muốn chơi hai đánh một với cậu.

Tiêu Chỉ không hề lùi lại, mà còn tiến gần về phía kiếm sĩ thêm một bước. Sau đó, trong lúc đối phương đang trưng ra ánh mắt kinh ngạc, cậu chỉ cần vươn tay một cái đã bắt được tên đó, sau đó bước lệch sang một cái, hoán đổi vị trí của hai người, khiến cho tên này trở thành khiên của mình.

"Đoàng..."

Góc độ Tiêu Chỉ chọn rất khéo léo, viên đạn của xạ thủ bắn ngay vào ngực kiếm sĩ, chỉ trong nháy mắt mà phải gánh tận hai lần sát thương, thanh máu của kiếm sĩ giảm xuống cực nhanh, thanh máu của tên này vốn chẳng còn đầy, sau lần này, số máu còn lại chưa đến một phần ba.

Kiếm sĩ cảm thấy lạnh cả người, chợt nhìn thấy tên pháp sư đang túm lấy mình đang nâng pháp trượng lên, còn nở một nụ cười hiền từ: "Cảm ơn cậu nhiều nha."

Vì để tỏ lòng biết ơn, Tiêu Chỉ còn tặng thêm vài quả cầu lửa, quét sạch thanh máu vốn chẳng còn được bao nhiêu của kiếm sĩ.

Kiếm sĩ: "..."

Lòng biết ơn sâu sắc như vậy hắn ta nhận không nổi đâu.

Thân thể của kiếm sĩ biến mất tại chỗ, mà Tiêu Chỉ lại mỉm cười với xạ thủ: "Cũng cảm ơn sự phối hợp của cậu."

Xạ thủ: "..."

Không hổ là khoa Lịch Sử, đứa nào cũng độc mồm độc miệng như nhau.

Nhưng cậu ta chẳng còn tức giận được vao lâu nữa, bởi vì bên cạnh đã có người phát hiện ra cậu ta đánh lẻ, bắt đầu tấn công cậu ta cực kỳ nhiệt tình.

Cuộc hỗn chiến vẫn tiếp tục, nhưng Tiêu Chỉ lại đi về phía trước, đến gần vị trí biểu tượng vừa mới thay đổi của đội xanh.

Cậu đã có thể nhìn thấy biểu tượng nằm ngay phía trước.

Trong hội Chiến Thần, do chịu ảnh hưởng từ Longinus, nên người chơi hệ kiếm sĩ rất nhiều. Hai kiếm sĩ đối diện đã phát hiện ra, bèn tiếp cận với Tiêu Chỉ, rồi lập tức tấn công cậu rất kịch liệt, hai người họ phối hợp khá ăn ý, có lẽ là đã quen biết nhau rồi.

Đối mặt với thế tiến công dồn dập của hai người họ, Tiêu Chỉ vẫn chẳng hề lùi bước, cậu giơ tay lên bắt đầu thực hiện phép thuật, một chiêu Gai Lửa lập tức xuất hiện dưới chân hai kiếm sĩ, mà thời gian xuất hiện của bụi gai này cũng vừa khéo chặt đứt thế tấn công mạnh mẽ của bọn họ.

Nhưng hai người nãy cũng phản ứng rất nhanh, lập tức chém về phía bụi gai, muốn mau chóng thoát khỏi trói buộc.

Cơ mà Tiêu Chỉ làm sao có thể để cho bọn họ thoát khỏi một cách thoải mái dễ dàng như thế, quả cầu phát nổ mà cậu sử dụng quá mạnh, vốn không thích hợp sử dụng trong những vùng chiến đông người như này.

Quả cầu gồm lửa và tia chớp hỗn loạn rít gào bay về phía hai người họ, âm thanh và ánh sáng rực rỡ cũng lập tức lôi kéo sự chú ý của những người xung quanh, chỉ trong nháy mắt, bọn họ đã trở thành những...tấm bia đỡ đạn sáng nhất khu này.

Tiêu Chỉ vừa ném cầu lửa, lại vừa sợ chuyện không đủ lớn mà hô to: "Tập trung hỏa lực!!!!"

Chỉ trong nháy mắt, những người ở gần đó chỉ cần rảnh tay sẽ phóng kỹ năng vào hai người bọn họ, bao phủ bọn họ trong một đống special skill.

"Đội đỏ [7654321] đánh bại đội xanh [To Vỡi]"

"Đội xanh [Một phát đi một em] đánh bại đội xanh [Rau mùi ngon quá]."

Ủa?

Hình như có gì đó sai sai?

Tất cả mọi người của khoa Cơ Giáp đều hướng về cái tên xạ thủ Một Phát Đi Một Em:

"Thì ra mày ở bên đội kia!!!!"

"Đồ phản bội!!!"

"Khai mau, mày lén nung nấu ý định chuyển khoa lâu rồi đúng không?"

Một Phát Đi Một Em: "..."

Chẳng phải là do cậu ta nghe thấy có người kêu tập trung hỏa lực, nên mới nổ súng theo trong vô thức thôi sao? Ai bảo trong ZERO không có cái kiểu miễn sát thương do đồng đội gây ra chứ...

Bởi vì sự nhẹ dạ cả tin của tân sinh khoa Cơ Giáp còn khủng hơn sức tưởng tượng của Tiêu Chỉ, nên mấy hành động này có hiệu quả đến bất ngờ.

Nhân lúc sự hỗn loạn khi nãy đang thu hút sự chú ý của mọi người, Tiêu Chỉ lén lút dùng Ảo Ảnh Lửa để thoát thân, đi đến vị trí biểu tượng của đội xanh.

Ngay lúc này đây, bên cạnh biểu tưởng hoàn toàn không có ai, người chơi ở gần đó nhất cũng bận dán mắt vào Một Phát Đi Một Em bên đó, nên tạm thời không rảnh chú ý đến bên này.

Tiêu Chỉ lén lút nâng pháp trượng lên.

"Đội đỏ [7654321] phá hủy biểu tượng đội xanh."

Đến bây giờ đám người bên khoa Cơ Giáp mới kịp hồi thần, dời sự chú ý từ chuyện Một Phát Đi Một Em có phải kẻ phản bội do khoa Lịch Sử cài vào hay không sang phía biểu tượng, nhưng lại phát hiện ra vị trí đó rỗng tuếch, còn Tiêu Chỉ thì đã biến mất từ đời nào rồi.

Đám người khoa Cơ Giáp: "..."

Đệt!!! Thằng này còn chơi cả kế dương đông kích tây nữa kìa!

Quả nhiên bên khoa Lịch sử toàn là đồ giả dối!!!

Số người còn lại:

Đội đỏ:13

Đội xanh:11

Số biểu tượng bị phá hủy:

Đội đỏ:1

Đội xanh:1

*

Lại là trên khán đài...

Bầu không khí lại thay đổi lần nữa, giờ đến lượt khoa Lịch Sử chiếm thế thượng phong, bọn họ lại một lần nữa bật kỹ năng thăm hỏi khoa Cơ Giáp, hoàn toàn không thấy mệt mỏi chút nào, chỉ thấy thích mà thôi.

Bạch Ngôn nhìn về phía Timgard đang đứng bên cạnh: "Xem đi, tôi đã nói may mắn là thứ khó nắm chắc nhất, không trông cậy gì vào nó được đâu."

Gương mặt tuấn tú của Timgard đã đen sì: "Chờ xem."

Bạch Ngôn mỉm cười, rõ ràng nụ cười ấy nhìn có vẻ rất văn nhã, nhưng lại bị anh cười thành nụ cười mang tận bảy phần chọc tức: "Ha ha."

Timgard: "Có con khỉ gì mà cười! Muốn đánh nhau à?"

Nụ cười của Bạch Ngôn vẫn bất biến: "Nhào vô."

---------Hết chương 33-------