Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]

Chương 44: Dù gì thì bọn họ cũng có phải người đâu.




Edit, Beta: Bull

---------------------------------------

Chương 44: Dù gì thì bọn họ cũng có phải người đâu.

Thời gian dần trôi qua, dưới sự trợ giúp của Alifa, búp bê của Tiêu Chỉ cũng từng chút từng chút thành hình.

Ba ngày sau, một người bỗng nhiên xuất hiện, đó chính là một búp bê nữ cao đến ngực Tiêu Chỉ.

Một mái tóc dài màu hồng nhạt, màu da trắng như tuyết tinh tế, đẹp đẽ. Lông mi dài như quạt lông, hai mắt được tạo nên từ đá quý màu tím, toát lên vẻ yêu kiều dưới ánh sáng tỏa ra từ vỏ sò, đôi môi cô nàng màu hồng phấn căng mọng, trên má còn phớt một màu hồng nhàn nhạt.

Khớp xương của búp bê được tạo thành từ hình cầu có thể chuyển động, Tiêu Chỉ còn đặt một vật liệu có tính đàn hồi rất tốt để làm gân, vậy thì con rối mới có thể cử động được.

Dựa theo thẩm mỹ của con bạch tuộc khổng lồ, nên Tiêu Chỉ đã may quần áo màu hồng nhạt cho búp bê.

Cậu dùng loại rong biển có tính đàn hồi đặc sản ở nơi đây để tạo nên làn váy xếp chồng lên nhau, bên trên còn được được trang trí bằng một loại rong biển khác trông giống như ren hoa. Tiêu Chỉ còn lấy thêm mấy thứ linh tinh như đồ trang sức và dây chuyền ngọc trai tìm được trong nhà dân, cậu gỡ chúng ra rồi sửa lại để làm vật trang trí trên váy, khiến cho bộ váy tràn ngập vẻ thiếu nữ ngọt ngào đầy mộng mơ.

Ngay cả phong cách trang trí trên đầu, trên tay và cả giày đều giống hệt như vậy.

Tinh xảo! Ngọt ngào! Đáng yêu bùng nổ!

Tiêu Chỉ bỏ dụng cụ trong tay xuống, thưởng thức kiệt tác của mình.

Ba giây sau, cậu không thể không nhắm mắt lại, đau khổ quay mặt đi: "....."

Xin lỗi, tuy là tự tay mình làm ra đó, nhưng Tiêu Chỉ vẫn nuốt không nổi phong cách này, cứ cảm thấy như khắp người đều là bong bóng màu hồng phấn đang bay bay.

Nhưng mà hơn 50% là con bạch tuộc khổng lồ đó sẽ thích.

Con rối đã làm xong, bây giờ là đến phân đoạn khó nhằn nhất – chuộc Lance về.

Tiêu Chỉ và bạch tuộc khổng lồ có chướng ngại về ngôn ngữ, cậu cũng chẳng biết nó có hiểu ý muốn đổi búp bê lấy Lance lại không nữa, lỡ đâu nó cảm thấy chỉ có nhân loại ngu xuẩn mới chọn, ta đây là quái vật đáy biển nên hốt hết thì biết làm sao?

Nhiều khi còn không đổi được Lance về, mà ngay cả bản thân Tiêu Chỉ cũng bị bắt đi mất.

Nhưng cũng phải mạo hiểm một lần, Tiêu Chỉ cảm thấy, so với cái người đen sì từ đầu đến chân như mình và Lance hung hãn, thì chắc là bạch tuộc khổng lồ sẽ thích con búp bê bánh bèo hồng nhạt này hơn.

Tiêu Chỉ nhìn sang Alifa: "Alifa muốn đi cùng tao không? Hay là ở chỗ này đợi?"

Alifa quyết đoán leo thẳng lên vai cậu: "Goo."

Ý là kiểu gì cũng phải đi theo đó.

"Được thôi." Tiêu Chỉ xoa xoa đầu Alifa, rồi xách con búp bê hồng phấn bước ra khỏi nhà. Đám cá nhỏ phía sau vẫn cứ bám theo họ giống hệt lúc nãy, nhưng Tiêu Chỉ muốn đối phó với bạch tuộc khổng lồ nguy hiểm, nên cậu cũng có ý muốn xua bầy cá này đi, thế mà cái đám cá nhỏ tò mò này lại không chịu bỏ đi tí nào cả.

Tiêu Chỉ cũng bất lực, chỉ đành xách theo một đám cá nhỏ đi gặp bạch tuộc khổng lồ.

*

Theo như chỉ dẫn của Alifa thì vị trí hiện tại của Lance và bạch tuộc khổng lồ vẫn giống hệt như ban nãy. Tiêu Chỉ cẩn thận ẩn nấp bằng những công trình xây dựng, từ từ bơi về phía bên kia.

Tiêu Chỉ lặng lẽ ló đầu ra khỏi công trình xây dựng, nhìn về phía con bạch tuộc khổng lồ.

Lance vẫn cứ ngồi tại chỗ với gương mặt không thiết sống nữa, quần áo trên người đã được đổi sang một bộ khác, bên cạnh còn có vài chiếc váy nhỏ, có lẽ những thứ này đều là những bộ Lance đã mặc vào thay ra suốt hai ngày nay.

Vẻ mặt Tiêu Chỉ đầy sự đồng cảm, thấp giọng nói: "Lance thật sự rất vất vả...."

Alifa: "Goo...."

Thảm vãi, nên lần này quay về Alifa sẽ không đánh Lance nữa, nó vô cùng rộng lượng nghĩ.

Con bạch tuộc khổng lồ màu hồng phấn vẫn hào hứng bện rong biển, mà rong biển vẫn cứ là cái màu hồng phấn quen thuộc đó, không hề thấy nó có vẻ gì là mệt mỏi cả.

"Chúng ta đi thôi." Tiêu Chỉ nói với Alifa một tiếng, sau đó nắm chặt con búp bê nặng trịch trong tay, rồi bơi về hướng con bạch tuộc khổng lồ.

Phát hiện có thứ gì đó vừa đi ra từ trong thành, ánh mắt của bạch tuộc khổng lồ lập tức lia qua nhìn về hướng Tiêu Chỉ. Sau khi phát hiện ra đó thế mà lại là món đồ chơi mà mình vẫn luôn tâm niệm, con bạch tuộc khổng lồ hào hứng hẳn lên, thế là nó dứt khoát vứt luôn cái váy nhỏ trong tay xuống, xoa xoa xúc tu, sau đó nhào về phía Tiêu Chỉ.

Vậy mà nó còn không quên dùng một cái xúc tu quấn chặt lấy Lance, đây chính là cái tiện của việc nhiều tay đấy.

Thân hình đồ sộ của con bạch tuộc khổng lồ khuấy động một dòng nước ngầm cuồn cuộn, toàn bộ cát và bùn dưới đáy biển đều bị động tĩnh đó quậy tung cả lên. Giống như một cơn gió lốc bất chợt ập đến, quét thẳng về phía thành phố.

Đám cá nhỏ phía sau Tiêu Chỉ bắt đầu hoảng loạn, chúng nhao nhao cuống cuồng bơi vào thành Kernas, chạy ngay đi! Thì ra bên ngoài có một con quái ngư dị dạng như vậy, không bao giờ muốn ra ngoài nữa blah blah blah....

Nhưng Tiêu Chỉ thì không thể rút lui, cậu nhìn con bạch tuộc khổng lồ đang hùng hổ lao tới, cậu cố sức giơ tay lên, nâng con búp bê bánh bèo xinh đẹp tinh tế, lại còn màu hồng phấn ra trước mặt mình.

Một dòng nước chảy xiết vụt qua người Tiêu Chỉ, nhưng xúc tu của con bạch tuộc khổng lồ lại không dừng trên người cậu.

Tiêu Chỉ vừa ngẩng đầu lên đã phát hiện ra con bạch tuộc khổng lồ đã không còn lao đến nữa. Giờ phút này, cái đầu to bự của nó đang nằm ngay trước mặt Tiêu Chỉ, ánh mắt nó dán chặt vào con búp bê, như thể đang quan sát cẩn thận, tỉ mỉ lắm.

Đến gần rồi, Tiêu Chỉ mới phát hiện thì ra đôi mắt của con bạch tuộc này có màu hồng nâu, lại còn tròn xoe, dáng vẻ của nó khi nghiêm túc quan sát búp bê như vậy, cũng cảm thấy nó có chút gì đó hơi ngây thơ, chất phác.

Tiêu Chỉ thử nâng con búp bê trong tay mình lên cao hơn, sau đó lại lắc qua lắc lại trước mắt bạch tuộc khổng lồ. Tiếp đến, cậu chỉ chỉ vào con búp bê, rồi lại chỉ vào Lance đang bị con bạch tuộc lôi theo sau, ý muốn bảo rằng mình muốn trao đổi.

Tiêu Chỉ cũng chẳng rõ liệu con bạch tuộc này có hiểu được ngôn ngữ hình thể của mình hay không nữa, vậy nên cậu làm xong thì chỉ yên lặng chờ đợi mà thôi.

Hai bên cứ đứng nhìn nhau như vậy một lúc lâu.

Bỗng nhiên, con bạch tuộc vươn xúc tu khổng lồ màu hồng phấn của mình ra, nhẹ nhàng chạm vào bộ váy của búp bê, sau đó nó lại vuốt lên mái tóc dài màu hồng nhạt đang trôi bồng bềnh trong nước, trông có vẻ cực kỳ cẩn thận.

Một lát sau, bạch tuộc khổng lồ lại đưa một cái xúc tu khác đến, mà cái xúc tu này vẫn còn đang quấn lấy Lance đang mặc một bộ váy màu hồng nhạt, trên mặt như đang viết 'Tôi sắp sửa hóa thành tro'.

Bạch tuộc khổng lồ cũng đặt Lance ngay trước mặt, đôi mắt tròn xoe liếc qua liếc lại giữa Lance và con búp bê kia, cứ như là đang so sánh.

Chẳng mấy chốc, ánh mắt của nó như thể đã bị dính chặt lấy, cứ nhìn chằm chằm vào con búp bê mãi.

Cái này vẫn đẹp hơn!

Nó tùy tiện vứt Lance sang một bên, rồi lại dùng hai cái xúc tu nhẹ nhàng cầm búp bê lên, ôm đến trước mặt mình. Theo động tác của bạch tuộc khổng lồ, đôi tay của búp bê dưới sự tác dụng của lực nên cũng nâng lên theo, giống như là đang phối hợp với nó vậy.

Bạch tuộc khổng lồ cảm thấy như tim mình tan chảy mất rồi, nó không nhịn nổi nữa mà phải cọ cái mặt to bự của mình vào con búp bê, sau đó nó lại đổi sang bên kia, cọ cọ thêm vài cái. May là con búp bê này được tạo thành từ đá rất kiên cố, nên khi rơi vào trường hợp như vậy nó vẫn còn rất chắc chắn.

Tiêu Chỉ nhìn thấy bạch tuộc khổng lồ vươn hai cái xúc tua trống không lên không trung múa may, mà lúc này kiểu múa may của nó lại càng nhẹ nhàng hơn, trông có vẻ như đã vui mừng đến mức chịu hết nổi rồi, ngay cả đám xúc tu bên dưới cũng đang lắc lư theo nhịp điệu, cứ như là đang khiêu vũ.

Tư thế như này thì có lẽ là nó chướng mắt Lance thật rồi.

Tiêu Chỉ cảm thấy trán mình chạm vào một thứ gì đó hơi mềm mềm, nhưng khi cậu đưa tay lên sờ thì lại không thấy bất kỳ vết thương nào cả, chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ mà thôi.

Đúng lúc này, cậu nghe được tiếng thông báo của hệ thống:

"Bạn đã đạt được thiện cảm của Vực Sâu – Unodi, Vực Sâu – Unodi xem bạn là người tốt, nó và gia đình của nó sẽ không chủ động tấn công bạn, đồng thời cho phép bạn thám hiểm địa bàn của mình."

Không những thế, còn kèm theo thông báo tiến độ thám hiểm +5%, và một lượng lớn điểm kinh nghiệm. Bây giờ tiến độ thám hiểm khu vực mới của Tiêu Chỉ chỉ được 18%, vẫn còn kém 12% nữa mới đến mốc 30% - mở bản đồ.

Tiêu Chỉ mừng thầm, cậu không ngờ là lại có thu hoạch bất ngờ như thế.

Con bạch tuộc khổng lồ mang tên Vực Sâu – Unodi mang theo búp bê thân yêu của mình tung tăng bỏ đi, giống hệt như một ngọn núi đồ sộ màu hồng phấn đang nhảy tưng tưng dưới đáy biển.

Tiêu Chỉ chuyển hướng sang anh chàng Lance mặc cả bộ đồ màu hồng phấn: "Lâu rồi không gặp."

Lance đang muốn nói, lại chợt nhìn thấy vẻ đùa giỡn trong ánh mắt của Tiêu Chỉ, cuối cùng y mới nhớ ra kiểu trang điểm của mình hiện giờ: "...."

Alifa phát ra một tràng cười không hề nể nang gì: "Goo goo goo goo goo......"

Mặt Lance thoắt cái trở nên hung dữ hẳn lên, y cởi bộ váy rong biển màu hồng nhạt ra. Thân hình y cao lớn kèm theo cánh tay cường tráng, vậy nên hành động kia có vẻ như có tí gì đó hơi ấm ức một chút.

Thế là lại chọc Alifa cười thêm một tràng nữa.

Tiêu Chỉ vỗ cánh tay của Lance: "Anh vất vả rồi."

Lane hơi xấu hổ, gãi gãi đầu: "Là các cậu vất vả mới đúng."

Alifa len lén lay nhẹ bả vai Tiêu Chỉ, giống như là đang muốn nói gì đó.

Tiêu Chỉ lập tức hiểu ngay, cậu mỉm cười hỏi Lance: "Đồ chơi của Alifa đâu?"

Lance nhìn thoáng qua hốc mắt trống hoác đang nhìn chằm chằm mình của Alifa, sau một lúc lâu mới đưa tay lên gỡ đầu mình xuống, không sai đâu, chính là đầu đấy. Tiếp theo lại thấy y đưa tay vói từ cổ vào đến tận vị trí ngực trong áo giáp, móc ra một cái đầu lâu sáng lấp lánh.

Bề ngoài của chiếc đầu lâu này vừa tròn vừa bóng, còn tỏa ra ánh sáng xanh ảm đạm, trông giống như mấy đạo cụ xuất hiện trong phim ma vậy.

Alifa vừa thấy cái đầu lâu thì lập tức vui lên ngay, cứ luôn miệng kêu "Goo" trên vai Tiêu Chỉ, giục cậu đến giành lại bảo bối về cho nó nhanh lên.

Nhưng Tiêu Chỉ lại đưa tay an ủi nó một chút, rồi hỏi Lance: "Lance này, bây giờ anh muốn quay về luôn sao?"

Lance gật đầu: "Trong nước không thoải mái."

Đối với Lance nặng trịch mà nói, thì y không thể hưởng thụ được lực đẩy của nước một tí nào cả, mà lại phải chịu lực cản rất mạnh, khiến cho hành động của y trở nên rất chậm chạp, mỗi khi gặp nguy hiểm có muốn chạy cũng chạy không được. Nhưng y lại không thể cởi bộ áo giáp nặng nề đó ra, bởi đó đã là vật cộng sinh sau khi y trở thành vong linh, cũng chẳng khác gì một bộ phận của cơ thể cả.

Tiêu Chỉ gật đầu, cậu vờ như lấy một cục đá màu đen hình thoi từ trong nhẫn trữ vật ra, nhưng thật sự là lấy từ trong ba lô người chơi, sau đó cậu đưa cục đá cho Lance: "Anh với Alifa về Hessen trước đi, đây là đá dịch chuyển để quay về khu thương mại. Tuy rằng khu thương mại vẫn chưa chính thức mở cửa, nhưng trận Dịch Chuyển đã dùng được rồi."

Nếu đã muốn quy hoạch khu thương mại, vậy tại sao không bố trí Trận Dịch Chuyển cho nhân viên di chuyển chứ? Nhưng sau khi Tiêu Chỉ bàn bạc với Milton xong, thì quyết định không dùng mạng lưới dịch chuyển tức thời của lục địa, , mà là sử dụng loại đá dịch chuyển độc quyền này, vậy thì có thể khống chế được số người đi đến và rời khỏi khu thương mại, còn tạo điều kiện thuận lợi cho việc quản lý và giám sát.

Còn tiện....cắt thêm một mớ rau hẹ nữa, và cũng là để giảm bớt áp lực tài chính do hoạt động xây dựng tạo nên ở Hắc Sâm.

Lance nhận đá dịch chuyển: "Cậu không về à?"

Tiêu Chỉ nói: "Tôi còn muốn ở lại thám hiểm nơi này một chút."

Có Lance và Alifa ở đây cậu không thể mở được sổ thông tin, cũng không tiện liên lạc với những người chơi khác, vậy nên lúc thám hiểm bản đồ vẫn nên làm một mình thì tốt hơn.

Mà Lance là một con quỷ hiền hậu, y không hỏi nhiều nữa, chỉ gãi gãi đầu: "Được thôi."

Tiêu Chỉ đưa Alifa cho Lance*, sau đó Alifa hùng hổ trừng mắt với y: "Goo...."

(*Chỗ này trong QT là "đưa Alifa cho Hắc Sâm", raw cũng giống vậy, mình thấy nó hơi sai sai, chắc là tác giả nhầm)

Lance hiểu ngay, bèn trả đầu lâu lại cho Alifa. Nó nhìn thấy cái đầu lâu yêu dấu của mình mới chịu ngồi yên trên vai Lance.

Lance vẫy tay tạm biệt Tiêu Chỉ: "Vậy bọn tôi đi trước nhé."

Alifa cũng vẫy tay theo: "Goo~"

Chỉ trong nháy mắt, Lance và Alifa đã dùng đá dịch chuyển đi mất. Không còn Lance và Alifa, xung quanh lại trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại những âm thanh rất nhỏ đặc trưng của đáy biển.

Tiêu Chỉ xoay người quay về thành Kernas, bắt đầu một màn thám hiểm mới.

*

Từ chỗ Teague, cậu đã biết được rằng thành Kernas được che chở bởi lời chúc phúc của các thầy Đại Tư Tế Hải tộc, cũng chính vì bản thân cậu đã được tận mắt thấy hiệu quả của thứ này, vậy nên sau đó, khi Tiêu Chỉ thám hiểm trong thành cũng thoải mái hơn rất nhiều, ngay cả tốc độ cũng nhanh hơn.

Cậu vội vàng đi vào thành phố, bởi cậu muốn đẩy nhanh tiến độ thám hiểm, nhưng bây giờ cậu đã đi hết nửa thành phố rồi, vậy mà tiến độ thám hiểm vẫn cứ y hệt như ban nãy, 1% cũng chẳng thèm tăng.

"Quái thật." Tiêu Chỉ suy tư. "Chẳng lẽ là tới giới hạn rồi?"

Cậu bèn mở sổ thông tin, rồi thử tra cứu nó trên diễn đàn. Tuy rằng người chơi hệ nhà thám hiểm rất nhiều, nhưng chẳng mấy ai tình nguyện chia sẻ kinh nghiệm cả, trong số đó còn có vài bộ phận NPC của chủng tộc khác phát hiện ra bản đồ mới, hơn nữa chuyện rất nhiều bản đồ được mở ra đã là chuyện từ mấy trăm năm trước rồi, vậy nên những thông tin về tiến độ thám hiểm vẫn còn khá mơ hồ.

Thế là Tiêu Chỉ chỉ có thể suy luận rằng, tiến độ thám hiểm đạt được trong thành Kernas chỉ được có bấy nhiêu thôi.

Qua một lúc nữa, Tiêu Chỉ đột nhiên lạc vào một nơi có phong cách xây dựng hơi khác biệt.

Nói thế nào nhỉ, thì nơi này cũng thuộc về khu vực gần với trung tâm, nhưng phong cách xây dựng lại hơi khác với phần thành phố mà Tiêu Chỉ đã đi qua.

Tuy chất đá mà kiến trúc sư sử dụng là hàng cao cấp, bố cục cũng được thiết kế theo kiểu rất hoành tráng, nhưng về phần trang trí thì lại theo kiểu qua loa cho có lệ, cứ như là để hoàn thành nhiệm vụ thôi vậy. Có rất nhiều nơi được sử dụng thẳng một loại hoa văn y hệt nhau, kiểu này rất khó được nhìn thấy ở những công trình xây dựng khi nãy.

Nói một cách đơn giản hơn, thì chính là – hơi thở của "xì trây".

Tiêu Chỉ còn thấy được ký hiệu của cây đinh ba trên cửa lớn của những tòa nhà ở nơi này, thứ đó khiến cậu nghĩ đến Uyên tộc. Cho dù là tự cậu tiếp xúc với nó, hay là vô tình thấy được trên những hoa văn điêu khắc trong thành phố, thì cây đinh ba luôn là vũ khí tiêu chuẩn của Uyên tộc.

Cậu quan sát khu vực này một lát, chẳng lẽ hướng này là nơi cư trú của Uyên tộc?

Teague nói rằng Uyên tộc và Tịch Nguyệt tộc đã từng chung sống với nhau ở thành Kernas, vậy thì có xuất hiện khu vực thuộc về bọn họ cũng chẳng có gì lạ cả.

Tiêu Chỉ lựa chọn một tòa nhà trông có vẻ lớn nhất trong số những tòa nhà ở nơi này, quyết định bắt đầu thám thính từ đó.

Tòa nhà này có một cánh cửa vừa to vừa cao, nhưng bây giờ nó đã ngã xuống, có lẽ là bị thiệt hại nặng nề trong cơn đại hồng thủy. Sau khi bước vào là một cái sảnh, bên trong rất bừa bộn, vô số cây đinh ba nằm rải rác trên mặt đất. Tiêu Chỉ nhìn lên mặt tường, bên trên vẫn còn có vài cái giá treo, chắc là những thứ này được dùng để cố định mấy cây đinh ba đó lên tường.

Cậu quan sát mấy cây đinh ba trên mặt đất một lát, chợt phát hiện bên ngoài của chúng có những mức độ hư hại khác nhau, hiển nhiên là đều được trải qua thực chiến, có những cái thậm chí đã gãy lìa, nhưng đã được sửa chữa cẩn thận.

Tiêu Chỉ nghĩ, những thứ này vốn thuộc về những cường giả của Uyên tộc, sau khi bọn họ chết thì được đặt ở nơi này cho thế hệ sau chiêm ngưỡng. Những chủng tộc bình thường khác cũng có truyền thống như vậy, đặc biệt là những chủng tộc hiếu chiến.

Xem ra nơi này là một nơi rất quan trọng với Uyên tộc, Tiêu Chỉ cảm thấy mình đã đến đúng rồi.

Cậu lại đi tiếp, đi qua sảnh lớn là một cái hành lang dài ngoằng, hai bên còn có rất nhiều phòng. Tiêu Chỉ đi vào nhìn thoáng qua, một phần thì giống như phòng huấn luyện, còn những phòng khác thì có lẽ là được dùng trong việc chữa bệnh và các hội nghị.

Ở phía cuối hành lang có một cánh cửa đóng chặt, cho dù đã từng bị ảnh hưởng bởi cơn đại hồng thủy thì nó vẫn kiên cố như trước.

Tiêu Chỉ thử đẩy nhẹ, nhưng lại phát hiện ra nó không hề nhúc nhích tí nào cả, mà trên cửa lớn không hề có khóa, chỉ khắc một pháp trận huyền ảo. Chắc hẳn sau cửa là một nơi rất quan trọng đối với Uyên tộc, có lẽ là trong đó giấu tiến độ thám hiểm hoặc là nhiệm vụ bí mật, nhưng mà phải đổi cách nào mới đi vào được đây?

Có lẽ trận pháp này bắt buộc phải có một phương pháp đặc biệt mới mở ra được, nhưng suốt cả đường đến đây, Tiêu Chỉ chưa từng thấy vật phẩm đặc biệt nào cả, mà dù có nhặt được thì cậu cũng có biết dùng đâu?

Tiêu Chỉ suy nghĩ một lát, rồi thử tạo ra một quả cầu lửa nho nhỏ ném lên cửa.

Ngay tại thời khắc quả cầu lửa tiếp xúc với cửa, trận pháp trên đó bỗng hơi lập lòe, sau đó quả cầu lửa bất chợt biến mất giống hệt như là bị nuốt mất. Cùng lúc đó, tiếng chuông bỗng vang lên inh ỏi khắp tòa nhà, có vẻ như đang cảnh báo có người xâm nhập vào khu vực quan trọng.

Nếu như là một ngàn năm trước, chắc chắn sẽ có một đám Uyên tộc ồ ạt lao về phía Tiêu Chỉ, nhưng bây giờ đã là một ngàn năm sau, cả thành Kernas chỉ còn lại một mình Tiêu Chỉ.

Hiểu ra trận pháp trên cửa là được dùng để báo động, Tiêu Chỉ lại yên tâm hơn. Cứ như vậy, cậu thong thả đứng tại cánh cửa lớn đang không ngừng báo động đó, còn liên tục tạo ra cầu lửa đánh vào cửa.

Càng đánh, tiếng chuông báo động càng vang lên inh ỏi hơn.

Nhưng đáng tiếc, cho dù nó có báo nát chuông, thì cũng chẳng ai đến cứu nó được.

Trong lúc điên cuồng tạo cầu lửa phá cửa, Tiêu Chỉ vẫn còn lòng dạ thảnh thơi mở sổ thông tin ra xem, cậu muốn xem thử những người chơi gần đây có làm ra hành động vô tri nào không.

Tiêu Chỉ say sưa xem mấy bài đăng về chuyện đấm nhau mỗi ngày của Thượng Thiên Nhược Thủy và Chiến Thần, cậu không khỏi bày tỏ sự khâm phục đối với kỹ năng sử dụng ngôn ngữ của các vị sư huynh sư tỷ trong khoa Lịch Sử, cái kiểu nói móc nói mỉa mà không cần dùng bất cứ từ ngữ thô tục như này thật sự là quá đỉnh, khiến lòng người ta không khỏi sinh ra một chút đồng cảm với khoa Cơ Giáp.

Cuối cùng, những quả cầu lửa liên tiếp ấy bỗng nổ tung trên cánh cửa đóng chặt.

Lúc này trận pháp đột nhiên lập lòe một chút, nhưng cầu lửa lại không biến mất hoàn toàn. Cánh cửa khổng lồ kiên cố phát ra tiếng rên rỉ cuối cùng, sau đó ầm ầm đổ xuống.

Nhưng thứ xuất hiện trước mặt Tiêu Chỉ không phải là một căn phòng, mà lại là một đường hầm thật dài dẫn xuống phía dưới. Bên trong tối om, không có bất kỳ nguồn sáng nào, giống hệt như một cái miệng to lớn mở toang hoác.

Tiêu Chỉ lại lấy đèn hồn ra, bước vào trong đó thật cẩn thận.

Trong đường hầm này rất tĩnh lặng, cũng không có bất kỳ sinh vật biển nào. Tiêu Chỉ đi theo đường hầm xuống phía dưới, cảm giác như mình đã bơi rất lâu rồi. Nói thật thì cứ ở mãi cái nơi kín mít lại còn âm u như thế này khiến cho người ta cảm thấy rất áp lực.

Tuy là....có thể trong đó có hơn một nửa là nhờ phúc của cây đèn hồn đặc sản Hessen này, cái thứ đó tỏa ra ánh sáng xanh lục u ám, nhìn kiểu gì cũng thấy giống như là đang đi vào phim trường quay phim ma.

Nhưng mà đây là đặc sản nhà mình, chẳng lẽ lại vứt đi? Cắn răng mà dùng đi.

Cuối cùng, không gian trước mắt cậu cũng trở nên thoáng đãng hơn. Trước mắt Tiêu Chỉ bỗng xuất hiện một đàn tế không lớn lắm, xung quanh còn được khảm một ít đá quý phát sáng, vậy nên nơi này không đến mức tối om om.

Giữa đàn tế có một chiếc bàn đá cao, trên đó đặt một pho tượng cao bằng cánh tay, tượng đá này còn đang tỏa ra ánh sáng trắng mờ ảo, trông hơi có cảm giác thiêng liêng một tí.

Tiêu Chỉ lại quan sát xung quanh một lượt, khắp vách tường cũng có không ít tượng đá, mà những cái tượng này không phải thứ gì khác, mà chính là Uyên tộc. Tuy tuổi tác và diện mạo của bọn họ không giống nhau, nhưng trên tay đều cầm đinh ba, trên người họ còn toát ra một cảm giác kiêu dũng thiện chiến.

Có lẽ đây là những chiến binh nổi danh trong lịch sử của Uyên tộc nhỉ?

Lại kiểm tra tình hình xung quanh thêm một lần nữa, Tiêu Chỉ mới rón ra rón rén đi đến bên cạnh tượng đá.

Đây là một người phụ nữ kiều diễm có một chiếc đuôi cá thon gọn, khá là giống với mỹ nhân ngư trong truyền thuyết. Nhưng trên người bà lại đang mặc một bộ chiến giáp vừa vặn, tay còn đang cầm một cây đinh ba sắc bén, điều này khiến cho bà không có vẻ thùy mị xinh đẹp động lòng người của mỹ nhân ngư, mà ngược lại, toàn thân đều đang tỏa ra khí khái anh hùng.

Tiêu Chỉ nhìn lướt qua phần chú thích, trên đó viết: Tượng nữ thần Shifa, thánh tượng bảo hộ, bảo vật tối thượng của Uyên tộc.

Bảo vật tối thượng? Lại còn được để tại nơi này....

Tiêu Chỉ lờ mờ cảm thấy chuyện này có thể có liên quan đến việc Uyên tộc không muốn lên bờ, khăng khăng đòi ở lại đáy biển để tìm kiếm thành Kernas, có lẽ ngay cả sự thay đổi của Uyên tộc cũng có liên quan đến nó.

Nhưng Teague hoàn toàn không nói tin tức nào có liên quan đến Thánh tượng Bảo hộ. Vậy là do gã không biết, hay đây vốn là bí mật của Uyên tộc, bí mật mà ngay cả Tịch Nguyệt tộc là Hải tộc cũng không biết được?

Tiêu Chỉ chợt cảm thấy thứ này có thể liên quan đến tiến độ thăm dò, thế là cậu cẩn thận vươn tay lên, muốn chạm vào bức tượng thánh này.

Đúng lúc đó, trong lòng Tiêu Chỉ chợt dâng lên cảm giác nguy hiểm, đồng thời, cậu cũng cảm nhận được dòng chảy đang có một sự thay đổi rất nhỏ. Vừa thấy được tình hình không ổn, Tiêu Chỉ dứt khoát nhảy về phía trước, lập tức rời khỏi vị trí mình đang đứng.

Sau khi né xong, lúc này cậu mới nhân cơ hội để nhìn xuống phía dưới, chợt thấy một bức tượng đang đứng ngay phía sau vị trí của cậu khi nãy. Bức tượng đá này trông rất quen, chính là một trong những bức tượng trên vách tường mà cậu đã nhìn thấy. Tiêu Chỉ vội vàng liếc sang nhìn lướt qua vách tường, quả nhiên là đã thấy một chỗ trống ở đó rồi.

Động tác của tượng đá Uyên tộc bên dưới có vẻ rất linh hoạt, chẳng hề có gì giống với một bức tượng đá cứng đờ. Nó ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tiêu Chỉ, sau đó nắm chặt cây đinh ba rồi lao tới.

Tiêu Chỉ cũng chẳng thèm khách khí với nó làm gì, cậu vừa giơ tay lên thì những ngọn lửa vong linh đã liên tục đánh trả.

Tốc độ tấn công của tượng đá rất nhanh, mỗi một lần tấn công, nó đều vừa tàn nhẫn vừa chính xác mà nhắm thẳng vào điểm trí mạng, tựa như là đang mô phỏng lại một vị chiến binh kinh qua trăm trận chiến vậy.

Gần như mỗi lần đinh ba nhắm vào điểm trí mạng của Tiêu Chỉ, cậu đều tránh đi trong gang tấc. Trong lúc Tiêu Chỉ né tránh thế công như vũ bão của đối thủ, động tác tay cậu vẫn không ngừng, cầu lửa tung ra liên tục, giống hệt như bật kíp nổ.

Nhưng tượng đá lại không biết đau, cũng chẳng biết sợ, cho dù bên ngoài đã bị ngọn lửa vong linh ăn mòn, động tác của nó vẫn cứ tàn nhẫn như trước.

Hơn nữa, khi đối mặt với tượng đá, cầu lửa gây choáng không hề có tác dụng, bởi vì thứ này sẽ không bao giờ ngất, mà dưới biển cũng chẳng thể nào triệu hoán được gai lửa, vậy nên Tiêu Chỉ rất khó hạn chế được hành động của nó.

Hai bên không ngừng hoán đổi giữa công và phòng, đinh ba của tượng đá để lại trên người Tiêu Chỉ vài vết cắt, thì cầu lửa của cậu cũng đốt cháy mặt ngoài của nó đến mức loang lổ.

Đột nhiên, Tiêu Chỉ phát hiện ra chuyển động của cái đuôi mỗi lần tượng đá di chuyển, mà đây chính là động tác bắt buộc để loài cá tiến về phía trước trong nước. Nhưng động tác của cái đuôi này của tượng đá không được uyển chuyển nhẹ nhàng, khiến cho tốc độ của nó kém hơn nhiều so với khi vẫn còn là Uyên tộc trước đây. Tuy rằng thứ này không ảnh hưởng nhiều trong không gian nhỏ hẹp, nhưng suy cho cùng thì vẫn là chậm.

Tiêu Chỉ chú ý đến động tác của tượng đá, nhân lúc nó đang di chuyển đến vị trí tiếp theo, mục tiêu của cầu lửa trong tay cậu lập tức nhắm thẳng vào vị trí cái đuôi cứng đờ của nó.

Khi ngọn lửa dữ dội bị dập tắt, tượng đá không gánh nổi sức nặng mà phát ra một tiếng vang, sau đó vỡ nát.

Cơ thể của tượng đá cũng theo đó mà đổ ập xuống dưới, Tiêu Chỉ lại nhận cơ hội đó liên tục ném cầu lửa về phía nó. Khi đầu tượng đá sắp bị đánh nát, nó lại nâng tay về phía Tiêu Chỉ, ném cây đinh ba của mình đi.

Tốc độ bay của đinh ba rất nhanh, nó hung hăng lao đến, mà mục tiêu của nó chính là đầu của Tiêu Chỉ.

"Rắc rắc."

Cuối cùng tượng đá cũng vỡ nát.

Mà cây đinh ba cũng sượt qua mặt Tiêu Chỉ, để lại một vết cắt thật sâu trên mặt cậu.

Tiêu Chỉ đưa tay chạm nhẹ vào mặt mình, thán phục: "Tên này lợi hại thật."

Nếu kẻ ra tay là chính vị chiến sĩ mà tượng đá đang mô phỏng, chắc là bây giờ đầu Tiêu Chỉ bay thật rồi.

Ngay lúc này, biên độ dao động cực nhỏ của dòng nước lại xuất hiện, Tiêu Chỉ nhìn theo hướng dao động của dòng nước: "Không phải chứ? Lại nữa à? Mấy người có biết ỷ đông hiếp yếu là mất mặt lắm không?"

Kết quả là mấy tượng đá này vẫn cứ yên lặng, không bị ảnh hưởng chút nào bởi lời nói cợt nhả của cậu.

Muốn đánh thì đánh thôi, quan tâm chuyện mất mặt hay không mất mặt làm khỉ gì?

Dù gì thì bọn họ cũng có phải người đâu.

-------------Hết chương 44-------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tiêu Chỉ: Đèn hồn Hessen, có thể cho bạn trải nghiệm giống hệt phim ma. Hôm nay, giá ưu đãi chỉ còn 998, mua ba tặng một, boss có muốn mua một cái treo trong nhà không?

A Sâm:....Ngay cả ta em cũng không tha à?